Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 5: Chấp pháp hay ăn cướp vậy?
Nơi đây là thôn Hà Đông, cách đầu nguồn sông Liễu Thủy hơn mười dặm.
Khi ba người Trương Nhất Phàm từ trên sườn núi xuống, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, còn nghe thấy cả tiếng người hét, tiếng một cô gái khóc lóc rất rõ.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, mọi tiếng ồn khác đều im bặt. Yên lặng một lát, tiếng ồn ào lại vang lên càng lớn hơn. Ba người nhìn thấy từ xa một đám thôn dân đang chạy về phía bờ hồ.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Quay đầu lại, ba người mới thấy trước cửa ngôi nhà cạnh hồ có rất nhiều người đứng. Ngôi nhà hai tầng xây bằng gạch mộc đã bị xô đổ, trong không khí vẫn còn mù mịt bụi.
Một người cầm công văn có vẻ là người chịu trách nhiệm ở đây, vung tay múa chân mà hô to. Bảy tám người thanh niên đeo huy chương Hồng Tụ, theo lệnh y, vừa mới xô đổ bức tường, còn đi vào chuồng heo nhà người ta, bắt một con heo to khoảng hơn trăm kg mang ra.
Những người này dáng vẻ hung ác, người cầm dùi cui, người cầm cuốc, còn có người cầm gậy gỗ. Bọn họ rất hung hăng, khiến những thôn dân tức giận nhưng không dám làm gì, chỉ đứng từ xa xem trò cười trước mặt.
Một người đàn ông có vẻ hiền lành, vẻ mặt đau đớn, bị hai gã thanh niên đeo huy chương Hồng Tụ kéo tay xô ngã xuống đất. Một gã lấy đầu gối thụi vào lưng ông ta, người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi ngoài vẻ mặt đau đớn và phẫn uất còn có cả sự giận dữ không nói nên lời.
– Trời ơi! Các người là lũ kẻ cướp! Lũ giết người! Phá nhà bắt heo, cướp tài sản, tôi không còn thiết sống nữa!
Một người đàn ông gần năm mươi tuổi lao từ bên trong ra, chạy về phía hồ nước định nhảy xuống.
Một gã cán bộ thôn chạy đến trước mặt người cầm công văn, thấp giọng nói:
– Chủ nhiệm Hoàng, đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy vợ của bọn họ, anh xem bây giờ nên làm thế nào?
Chủ nhiệm Hoàng mặt không hề biến sắc, móc trong túi ra một bao thuốc lá, châm lửa hút một điếu thuốc, nói:
– Kế hoạch hóa gia đình là chính sách của quốc gia, ai không làm theo sẽ bị bắt! Ai dám gây rối cũng sẽ bị bắt! Nếu cứ bỏ qua cho các người như vậy thì còn gì là công tác của tao nữa?
Chủ nhiệm Hoàng giơ tay chỉ vào người đàn ông vừa rồi làm náo loạn, định nhảy xuống hồ nói:
– Mày cho rằng chỉ cần dùng mấy chiêu mà lũ con gái hay dùng, vừa khóc vừa dọa thắt cổ tự tử thì có thể dọa được tao sao? Nói cho mày biết, tên Hà Tây ở thôn Liễu Gia Lâm chính là tấm gương cho chúng mày đó! Hắn cũng rất ngang bướng đúng không? Nhà của hắn không bị phá sao? Hắn cũng bị bắt heo, bị phạt tiền không thiếu một xu. Ông đây còn gọi người đến đánh cho hắn gãy mất ba cái xương sườn, vợ hắn còn dám không đi phá thai theo luật hay sao? Những việc mày làm hôm nay tao đã gặp nhiều rồi, tao cũng không tin mày dám nhảy xuống hồ thật. Dù sao đi nữa, nếu không giao vợ của chúng mày ra thì nhà của chúng mày cũng bị phá rồi! Nếu mày còn nhớ rằng mày là một thằng đàn ông trong gia đình, nhưng lại chỉ biết liều mạng gây náo loạn, vậy mày dọa nổi ai chứ?
Chủ nhiệm Hoàng nói một cách rất có khí thế, huơ chân múa tay, rất có phong cách của một vị lãnh đạo. Mấy tên cán bộ thôn chỉ cười nịnh bợ, không dám nói nhiều, những thôn dân đang đứng xem xung quanh cũng không ai dám nói tiếng nào.
Mấy năm gần đây, công tác kế hoạch hóa gia đình được thực hiện rất nghiêm túc, số nhà bị kiểm tra cũng không phải chỉ có một hai nhà. Có người vì muốn sinh con trai nên cố chịu đựng, cũng có những người không chịu nổi, liền gây ra xung đột với phòng Kế hoạch hóa gia đình, kết quả đều bị ảnh hưởng nặng nề.
Phòng Kế hoạch hóa gia đình có một chỗ dựa vững chắc là chính sách quốc gia, tuy hành động có hơi quá đà, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được tư tưởng phong kiến mãnh liệt của những người dân địa phương, thay đổi suy nghĩ nhất định phải có con trai của họ.
Lời nói của Chủ nhiệm Hoàng đương nhiên có thể dọa được một số kẻ yếu bóng vía, người đàn ông kia sợ hãi run rẩy một lúc, ngồi phịch xuống đất khóc rống lên.
Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú đứng từ xa, có một thôn dân chạy đến, Trương Nhất Phàm liền hỏi một câu:
– Bên kia có chuyện gì vậy?
– Làm công tác kế hoạch hóa gia đình.
Người thôn dân trả lời một tiếng rồi vội vàng chạy đi.
Trương Nhất Phàm nhìn Trần Trí Phú:
– Công tác kế hoạch hóa gia đình ở thị trấn Liễu Thủy đều làm thế này hay sao?
Trần Trí Phú có phần xấu hổ, tuy thường ngày ông không hề tán thành cách làm của Hoàng Chấn Quốc, trước đây cũng đã sớm có người tố cáo, nói Hoàng Chấn Quốc chấp pháp rất tàn nhẫn, rất bạo lực, nhưng chỉ cần có thể hoàn thành chỉ tiêu công tác thì ông đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Hiện giờ chính mắt nhìn thấy tình hình này, Trần Trí Phú liền có chút lo lắng Trương Nhất Phàm sẽ không vui vì chuyện này. Vì thế, ông gọi Tiểu Lưu, bảo cậu ta nói lại với Hoàng Chấn Quốc, nên chú ý một chút tới cảm xúc của người dân.
Khi Tiểu Lưu chạy tới, những hành vi chấp pháp đầy bạo lực vẫn chưa dừng lại. Hoàng Chấn Quốc đột nhiên thấy Tiểu Lưu xuất hiện, đầu tiên y cũng không để ý, sau khi Tiểu Lưu ghé tai y nói nhỏ một câu, Hoàng Chấn Quốc nhìn về phía xa xa thấy Bí thư và Chủ tịch thị trấn đang đứng, vẻ mặt y hơi có phần biến sắc.
Hoàng Chấn Quốc đang định đi đến báo cáo với hai vị lãnh đạo một chút, nhưng Trương Nhất Phàm đã quay người bỏ đi, để lại Hoàng Chấn Quốc đang ngơ ngác. Có ý gì đây? Xem ra Chủ tịch Trương có vẻ không hài lòng với công tác của mình.
Bóng dáng của mấy người Trương Nhất Phàm càng lúc càng xa, Hoàng Chấn Quốc lo lắng hoang mang, nhớ lại câu nói vừa rồi Tiểu Lưu nói lại, chú ý đến cảm xúc của người dân một chút. Hoàng Chấn Quốc liền trở nên bối rối. Trước kia đã có người tố cáo y, y không cho là đúng, cho rằng sự việc không đến mức nghiêm trọng như vậy. Chỉ có điều, nghe nói là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Khi Trần Trí Phủ hỏi y, y luôn phản đối lại người đã tố cáo y, chính bản thân y sẽ biết cách xử lý. Những gì phòng Kế hoạch hóa gia đình đã làm đều hợp pháp, chỉ là căn bản không nên có cái đạo lý chấp pháp dã man như thế này.
Tục ngữ nói, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Bây giờ hai vị lãnh đạo đã tận mắt nhìn thấy, Hoàng Chấn Quốc tự nhiên cũng có chút lo lắng.
Mấy năm nay y thực hiện công tác kế hoạch hóa gia đình, thu được không ít tiền phạt và của cải, y nộp vào công quỹ bao nhiêu, để lại cho y bao nhiêu, chỉ có bản thân y mới biết rõ.
Vài năm gần đây, số của cải y thu được đã không thể đếm hết, Hoàng Chấn Quốc đã ưỡn cái bụng bia, hút thuốc lá Phù Dung Vương loại mấy chục tệ một bao. Vẻ hoành tráng bề ngoài của y đã hoàn toàn vượt qua Bí thư Đảng ủy thị trấn Trần Trí Phú.
Lúc sau Hoàng Chấn Quốc nghĩ lại: sợ gì chứ? Mình cũng chỉ chấp hành chính sách quốc gia. Nếu thật sự không được thì ông mày cũng không cần! Dù sao qua mấy năm tích góp, hầu bao của Hoàng Chấn Quốc cũng đã sớm đầy, đến lúc đó y có thể lên thị trấn mua một căn nhà, sống cuộc sống của người thành phố.
Một người đeo huy chương Hồng Tụ chạy tới:
– Chủ nhiệm Hoàng, anh có muốn phá hết nhà của bọn họ không?
Hoàng Chấn Quốc tức giận mắng:
– Phá cái gì, kết thúc công tác!
Trương Nhất Phàm trở lại xe, dọc đường hắn suy nghĩ mãi. Thị trấn Liễu Thủy căn bản tồn tại rất nhiều vấn đề, suy nghĩ của người dân thì lạc hậu, cán bộ làm việc khác người, việc trị an thì rối tinh rối mù…
Hắn mải suy nghĩ nhũng chuyện đó, cũng không nói gì.
Trần Trí Phú cũng rất bực bội, vốn định đến nhà lão Lưu nuôi cá ăn cơm, nhưng bây giờ chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Vừa rồi cảnh phòng Kế hoạch hóa gia đình chấp pháp một cách bạo lực vẫn như đang hiển hiện rõ ràng trước mắt, phá nhà người dân, đánh người, lấy đồ đạc này nọ, bắt heo… Những hành vi đó sao có thể do một cán bộ gây nên? Trước kia khi nghe nói, ông còn chưa tin, hiện giờ thật nực cười, tận mắt ông nhìn thấy thì sao có thể giả vờ câm điếc được nữa đây?
Cũng không biết Trương Nhất Phàm có ý kiến gì với việc này hay không, Trần Trí Phú tức giận chửi thầm: Má nó chứ! Hoàng Chấn Quốc ăn nói thật vớ vẩn! Đây sao có thể gọi là thi hành pháp luật, rõ ràng là ăn cướp!