Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 33: Ăn một bữa cơm cũng khó khăn
– Tại sao lại ăn cơm ở đây? Đi, cùng nhau đi vào phòng riêng!
Lương Chính Hòa sắp lôi Trương Nhất Phàm đi vào phòng riêng, Trương Nhất Phàm chỉ vào hai người Trần Trí Phú nói:
– Phòng riêng tôi không vào đâu, hôm nay tôi phải cùng ngồi với lãnh đạo, sau đó hắn giới thiệu Trần Trí Phú.
Một bí thư Đảng Ủy của Thị Trấn, Lương Chính Hòa đối với Trần Trí Phú rõ ràng là không nhiệt tình cho lắm, chỉ dùng những lời xã giao như thói quen ở chốn quan trường chào hỏi mấy câu, rồi đề tài câu chuyện lại chuyển sang chuyện của Trương Nhất Phàm:
– Bây giờ anh có thể hãnh diện rồi, tôi nghe nói bí thư Phong ở trong hội nghị rất tán dương còn tất cả mọi người đều hướng về Thị Trấn Liễu Thủy của chúng ta học tập, quá tốt, quá tốt.
Lương Chính Hòa vênh váo giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ, không ngừng hớn hở nói. Lương Chính Hòa là nhân vật chủ chốt ở phòng Tài chính Huyện, không ngờ lại xưng huynh nói đệ với Trương Nhất Phàm, Trần Trí Phú tự nhiên cũng biết bản thân mình không phải cùng cấp bậc, thì đâm ra ít nói hẳn, chỉ ngồi bên cạnh nghe họ nói chuyện.
Lương Chính Hòa nắm trong tay quyền sinh sát ở phòng Tài chính đến ăn cơm, đương nhiên không cần hắn ta phải trả tiền, thấy Trương Nhất Phàm không muốn vào phòng riêng, cũng chào hỏi mấy câu rồi bước đi.
Trần Trí Phú cầm thực đơn chọn được hai món, Tiểu Lưu chọn một món, gọi đủ tám món, Trương Nhất Phàm nhíu mày.
– Thêm hai món nữa cho đủ thập toàn thập mỹ.
Sau đó hắn lại muốn thêm món mực hấp, một món tôm hùm nướng muối ớt.
– Nhiều lắm rồi, đừng gọi nữa.
Trần Trí Phú biết bao nhiêu lần đã từng vào các quán xá ở Thị Trấn nhỏ, ăn qua những món ăn ở nông thôn, nhưng ăn ở nơi xa hoa thế này lại là lần đầu tiên, thấy Trương Nhất Phàm tiêu pha như vậy, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Lúc Trương Nhất Phàm vừa mới đến, sửa chữa thủy lợi, mình cùng với hắn giở thủ đoạn, đùa giỡn Thái Cực, ra sức tránh phải gánh vác trách nhiệm. Một năm trôi qua, anh ta hoàn toàn hiểu được Trương Nhất Phàm, bây giờ nhớ lại, cảm thấy hành động lúc đó của mình, thực sự có chút ấu trĩ đáng cười. Lúc này, anh ta thậm chí còn muốn lôi chuyện của Lưu Thiên Lâm lén lút giở trò nói ra hết.
Lưu Thiên Lâm hận Trương Nhất Phàm là có nguyên nhân, vốn dĩ trong chương trình hội nghị muốn để ông ta tiếp nhận chức Chủ tịch Thị Trấn Liễu Thủy, nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm ở đâu rớt xuống, giành chức vụ này từ tay ông ta. Nếu là một cán bộ lão thành lớn tuổi có thâm niên cũng tốt, đằng này Trương Nhất Phàm còn trẻ tuổi như vậy, để thua một đứa hai mươi mấy tuổi, một đứa con nít ranh miệng còn hôi sữa như vậy, Lưu Thiên Lâm đương nhiên không muốn chấp nhận.
Vì vậy, trong việc phát triển công tác ở Thị Trấn Liễu Thủy, Lưu Thiên Lâm luôn tỏ ra khó chịu, thậm chí còn làm những trò mờ ám sau lưng mới cam lòng. Có lẽ ông ta nghĩ rằng, chỉ có đẩy Trương Nhất Phàm đi thì ông ta mới có ngày ngẩng đầu lên được.
Đồ ăn đến rồi, Trương Nhất Phàm lại gọi thêm một bình rượu Ngũ Lương.
Mấy trăm đồng một bình rượu, nhìn thấy Trần Trí Phú có chút đau lòng, lần này phải để Trương Nhất Phàm móc túi ra trả tiền mà, vốn dĩ lát nữa định giành trả tiền, nhưng bình rượu này vừa mang ra, Trần Trí Phú hơi chột dạ.
Bữa cơm này nếu không mất bảy tám trăm đồng, thì đánh chết anh ta cũng không tin.
Trước đây, Trần Trí Phú đảm nhiệm chức vụ ở một địa phương khác, dạng như thế này cũng đã gặp qua, ăn một bữa cơm hơn một ngàn đồng, hát một tăng Karaoke cũng đến mấy ngàn, nhưng đây là Thị Trấn Liễu Thủy, tài vụ của Thị Trấn Liễu Thủy anh ra rõ hơn ai hết.
Sau khi Trương Nhất Phàm đến, tuy rằng tài chính có sự chuyển biến khá hơn, cũng chỉ là cố gắng để có thể duy trì tình hình này. Nếu khởi công công trình, tài chính sẽ trở nên túng thiếu.
Uống rượu, ăn thức ăn, trong lòng Trần Trí Phú luôn nghĩ đến lòng tốt của Trương Nhất Phàm, cuối cùng không kìm chế được nhắc nhở một câu.
– Chú em Nhất Phàm àh, anh phải cẩn thận với loại người như Lưu Thiên Lâm đấy nhé, ông ta hình như luôn có thành kiến với anh.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười, dường như chẳng thèm để ý đến.
– Nào, uống rượu đi. Tiểu Lưu, cậu cũng đừng chỉ nên nhìn mà ăn đi chứ!
Trương Nhất Phàm bê ly rượu, dường như không nghe thấy Trần Trí Phú nói gì, Trần Trí Phú này vẫn còn điều gì muốn nói, ở cầu thang vang lên một âm thanh lớn trong cổ họng.
Một người trung niên ăn mặc theo kiểu dáng Tây Âu, vừa gọi điện thoại, vừa lên cần thang, cổ họng ông ta rất lớn, lại muốn gây chú ý, người khác sẽ không nghĩ rằng ông ta đang gọi điện thoại.
Năm 96, điện thoại di động ở Thông Thành còn rất hiếm thấy, một người bình thường không thể dùng loại đồ công nghệ này, nếu tính phí điện thoại một tháng cũng mất hơn mấy ngàn, mua một cái điện thoại cũng phải trên một mười tám ngàn đồng. Ngay cả Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú là những nhân vật nhất nhì trong Thị Trấn, mà vẫn không sử dụng điện thoại di động, người này có thể sử dụng di động nói chuyện điềm nhiên như không, có thể thấy đây là một kẻ lắm tiền.
– Ái chà, tôi nói Cục trưởng Hoàng, anh còn không tin người như tôi sao? Tôi lúc nào cũng lấy chữ tín làm đầu, anh yên tâm đi, chất lượng công trình của chúng ta bảo đảm một trăm phần trăm không xảy ra vấn đề gì. Cái gì? Tiến độ ư? Ôi trời! Gia đình tôi như thế nào, Cục trưởng Hoàng như anh còn không rõ hay sao? Cùng hợp tác làm ăn với anh bao nhiêu năm như vậy, anh còn không tin vào tài năng của tôi à! Được được được! Vây không nói chuyện này nữa. Như vậy đi, buổi trưa anh có thời gian không? Tôi ở Vương Phủ Gia Nhân đợi anh nhé? Đến gặp nhau một chút chứ nhỉ? Cái gì? Lại không có thời gian àh? Này! Tôi nói người anh em, anh không không nể mặt tôi dấy chứ! Được được! Vậy lần sau! Lần sau tôi sẽ đợi câu nói này của anh. Tạm biệt, tạm biệt!
Người phía bên kia đã tắt máy, giả vờ giả vịt lắc đầu.
– Ôi! Cục trưởng Hoàng này! Thật là một người luôn bận rộn.
Trần Trí Phú nhìn điện thoại di động của người ta, có phần hâm mộ, xuýt xoa nói:
– Ôi trời, tôi nói chú em Nhất Phàm này, đến khi nào chúng ta mới có thể sử dụng loại điện thoại đa năng như thế này nhỉ?nghĩ đến anh và tôi đường đường là một Bí thư, Chủ tịch Thị Trấn, ngay cả điện thoại di động cũng không có, thật chẳng thích hợp tí nào.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
– Không cần phải vội, không lâu nữa sẽ có thôi. Nếu tôi đoán không lầm thì cuối năm anh có thể sẽ chuyển công tác!
Nói đến việc điều động công tác, Trần Trí Phú cười ha hả, không nói câu gì. Anh ta sớm đã nghe được tin tức này rồi, và nguyện vọng của bản thân cũng muốn cuối năm nay được chuyển công tác từ Thị Trấn Liễu Thủy đến nơi khác, lần điều động này chủ yếu vẫn là do công trạng trong việc làm kênh Thông Tế, nhưng chính xác là bản thân mình đã giành lợi ích này của Trương Nhất Phàm.
Đang nói chuyện, người trung niên mới vừa gọi điện thoại hình như nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt sáng lên:
– Ơ? Đây không phải là thư ký Trương sao? À, không đúng, phải gọi là Chủ tịch thị trấn Trương mới phải chứ.
Người trung niên đi tới, Trương Nhất Phàm không nhớ ra người này là ai, nhưng anh ta vẫn đứng dậy bắt tay với người này, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đối phương, hình dáng của đối phương trông có vẻ bặm trợn, tuổi tác chỉ trên dưới năm mươi, tên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái.
Người trung niên này có cái bụng hơi to, người như vậy cũng không phải hiếm thấy, khi bắt tay với Trương Nhất Phàm, ông ta cũng không quên đổi điện thoại sang tay kia, hành động này hiển nhiên là muốn để người khác chú ý, vào thời điểm này mà có điện thoại chẳng lẽ không ghê gớm sao.
– Ha ha…thật là quý nhân thì chẳng còn nhớ việc gì hết, không nhớ ra sao? Ta là Lâu Thành Tựu ở công ty kiến trúc Thành Tựu. Lần trước chẳng phải anh cùng với mấy người phía Cục trưởng Hoàng cùng nhau ăn cơm đó sao?
Khi Lâu Thành Tựu vừa nhắc lại, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng nhớ ra.
– Ồ, thì ra là tổng giám đốc Lâu. Anh xem trí nhớ của tôi tệ quá, nào, cùng ngồi uống vài ba chén rượu nhé?
Lâu Thành Tựu lắc đầu.
– Ấy, như thế sao được? Muốn uống cũng phải vào phòng riêng uống, lần trước sau khi từ biệt anh thì luôn muốn kiếm anh, nhưng không có cơ hội.
Lưu Thành Tựu móc ra một bao thuốc Đại Trung Hoa Tán châm thuốc nói:
– Nghe nói anh chuyển công tác đến Thị Trấn Liễu Thủy rồi? Ở đó thế nào? Khi nào thì được trở về nơi công tác cũ.
– Ha ha. Đến đâu cũng giống nhau cả thôi, cũng đều phục vụ nhân dân hết? Ha ha…
– Đúng, đúng! Anh đã có giác ngộ cao, tôi nghe nói, anh ở Thị Trấn Liễu Thủy cũng phấn đấu không ngừng nghỉ, một cục diện hỗn loạn như vậy mà lại có thể kiên quyết làm ra được sự thay đổi lớn như vậy, thật không đơn giản chút nào.
– Điều đó là do người ta đồn thổi mà thôi, chúng ta cũng không có khả năng đến vậy đâu. Vẫn là Tổng giám đốc Lâu tốt số, sản nghiệp kinh doanh có tiếng ở Thông Thành này.
– Ái chà, người anh em chuyển công tác về chỗ cũ không phải là chuyện sớm muộn hay sao, Bí thư Phong không phải đã biểu dương anh hết lời trong hội nghị đó à? Có lời nói của Bí thư Phong, tiền đồ của người anh em sẽ thênh thang rộng mở.
Hai người nói chuyện luyên thuyên một hồi, Lâu Thành Tựu lại muốn mời ba người vào phòng riêng, Trương Nhất Phàm cười cười nói:
– Tôi muốn ngồi đây cùng với lãnh đạo, hôm nay sẽ không đi.
Sau đó hắn giới thiệu Trần Trí Phú cho ông ta.
Lâu Thành Tựu và Trần Trí Phú có vẻ còn hơi khách sáo, rất là e dè nói:
– Nếu người anh em và Bí thư Trần đây không nể mặt tôi, vây hôm nay bữa cơm này tính cho tôi.
Trương Nhất Phàm định lên tiếng thì Lâu Thành Tựu ngăn lại.
– Ấy, dù thề nào cũng cho tôi một cơ hội biểu hiện đi chứ, nếu không thì thật là xem thường tôi.
Sau đó ông ta nhìn về hướng nhân viên phục vụ gọi lớn:
– Cô à, bàn này tính vào sổ cho tôi nhé!
– Như vậy sao được?
Trương Nhất Phàm vừa mở miệng, thì có một âm thanh ở phía cầu thang lại vang lên, giọng nói đó phát ra cùng lúc với giọng nói của Trương Nhất Phàm. Mọi người đều quay về hướng phát ra tiếng nói, thì ra là ông chủ Trịnh Chí Tài của Vương Phủ Nhân Gia từ trong phòng riêng bước tới.
Trịnh Chí Tài mới vừa ở trong phòng riêng tiếp rượu thì nghe giọng nói sang sảng của Lâu Thành Tựu ngoài này, anh ta có chút buồn bực, Lâu Thành Tựu là doanh nhân điển hình, tất cả vì lợi ích của gã là trên hết, nếu ai không có lợi cho gã, thì gã chẳng muốn phản ứng với người ta, hôm nay sao lại có lòng tốt như vậy, lại một hai muốn mời người khác dùng cơm?
Nhìn kỹ mới biết hóa ra là Trương Nhất Phàm đang ăn cơm ở đây.
Lúc trước khi Vương Phủ Nhân Gia vừa mới khai trương, lúc đó Trương Nhất Phàm vẫn đang làm thư ký, có nhiều lần cùng với lãnh đạo đến nơi đây ủng hộ, vì vậy cũng xem như là thân thiết với Trịnh Chí Tài.
Như bọn họ đều là những thương nhân đứng phía sau hậu thuẫn, tin tức vỉa hè lan đi rất nhanh, khi vừa mới ở trong phòng riêng tiếp rượu, thì nghe được những cán bộ đang bàn luận, nói là Bí thư Phong lúc ở trong hội nghị đã biểu dương Trương Nhất Phàm.
Còn không phải như thế sao? Có thể giành được thiện cảm với người như Bí thư Phong thật không đơn giản, đây có thể xem như Trương Nhất Phàm có tướng số làm quan.
Nhìn thấy Trịnh Chí Tài, trên mặt Lâu Thành Tựu lại phá lên cười:
– Ông chủ Trịnh, xin chào!
– Chào anh Lâu Thành Tựu, lại dám dành khách ở địa bàn của tôi à?
Trịnh Chí Tài lấy ra bao thuốc, mời từng người một, sau đó thì mặc nhiên nhìn sang Trương Nhất Phàm.
– Thư ký Trương, tại sao đến nơi tồi tàn này của tôi mà cũng không nói với tôi một tiếng thế, thật chẳng nể mặt tôi gì cả!
– Ha ha..Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, không muốn làm vướng víu người bận rộn như anh.
Trong lòng Trương Nhất Phàm thở dài, xem ra hôm nay bữa cơm này lại ăn không ngon rồi, sớm biết như vậy thà đi đến chỗ khác cho xong.
Thái độ Trịnh Chí Tài rất kiên quyết.
– Không được, hôm nay dù thế nào cũng phải nể mặt tôi, anh đến chỗ tôi ăn cơm, còn muốn anh trả tiền, không phải là đánh vào mặt tôi hay sao? Quyết định vậy đi, bữa cơm này tôi mời anh.
Trịnh Chí Tài gọi nhân viên phục vụ đến.
– Em đi vào bếp bê thêm mấy món ăn và hai bình rượu Mao Đài lên đây nhé!