Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 62: Trường học họ Thẩm trong truyền thuyết (2)
Nghe thấy Mặt Dài nói như thế, Tên Béo tức thì lấy lại tinh thần, chỉ ra đằng sau lưng Thẩm Mặc nói:
– Mèo của ta chạy vào dưới đó, ta muốn tìm mèo của ta.
Lúc này Thẩm Kinh mở miệng, hắn trừng mắt với Mặt Dài:
– Ta bảo ngươi này Lão Tam, ngươi đừng có vô lý gây chuyện nữa. Cho dù dưới chỗ ngồi có mèo thật thì vừa rồi ồn ào cũng sớm không biết chạy đi đâu mất.
– Không xem làm sao biết được.
Mặt Dài cười khẩy:
– Nếu trong lòng không làm gì hổ thẹn, còn sợ xem hay sao?
Lời còn chưa dứt, Tên Béo ngồi ở dưới đất đột nhiên thét lên:
– Á, không cần nữa! Làm sao ngươi lại đè chết mèo thần của ta, làm vậy mà được à?
Thẩm Mặc sớm đã đoán tới loại khả năng này, y nâng ghế lên, quả nhiên nhìn thấy con mèo đen to tướng chết queo, không khỏi cười lạnh, thẩm nhủ :” Sắp giở trò rồi đây.”
Thẩm Kinh nhìn qua sắc trời bên ngoài, lo lắng tiên sinh tới, Thẩm Mặc sẽ phải nếm trái đắng, vội xen vào nói:
– Chẳng phải chỉ một còn mèo sao? Bồi thường cho ngươi là được! Nói đi, bao nhiêu tiền?
Mặt Dài thấy hai người họ khó lắm mới lọt vào tròng, tất nhiên không chịu buông tha, cười âm hiểm:
– Bồi thường? Giá tiền không ít đâu, còn mèo này không phải là vật phàm trần, mà là do Đại La Thượng Tiên nuôi dưỡng, hạ xuống Huyền Thanh Vân Quán của bản huyện, được bọn ta mời tới trừ tà! Nếu ngươi muốn bồi thường cũng được, năm trăm lượng bạc trắng, thêm vào mười con dế lớn.
– Lão Tam, ngươi nhắm vào ta, đi bắt nạt một người mới tới thì có tài cán gì?
Thẩm Kinh nghe thế cuống lên:
– Cho dù gom toàn bộ mèo Thiệu Hưng lại cũng không tới bằng đấy tiền! Ngươi làm thế là lừa gạt tống tiền.
Trong thư phòng cũng xôn xao cả lên, một thư sinh đôn hậu nhiều tuổi nhất đi tới nói:
– Thẩm Trang, đừng bắt nạt đồng môn mới nữa.
Tên mặt dài Thẩm Trang quay đầu lại nhìn, thì ra là công tử của tiên sinh, đường huynh của hắn tên Thẩm Tương, nên không tiện phát tác, liền nghiêm mặt nói:
– Thẩm Kinh đã nói là muốn bồi thường tiền, đường ca đừng quản vào nữa.
Nói rồi, hung tợn nhắm vào Thẩm Mặt quát:
– Tiểu tử, hoặc là trả tiền, hoặc là gặp quan, ngươi chọn một đi.
Cái kiểu tống tiền hạng bét này Thẩm Mặc thấy nhiều rồi, y nào bị dọa được, liền thong thả nói:
– Đền tiền thì đền tiền.
– Ha ha, vậy thì mang ra đi.
Tên Bèo dưới đất bò dậy, mặt thèm thuồng nói:
– Nếu ngươi đền tiền, ta sẽ không so đo cú đá lúc nãy nữa.
Thẩm Mặc giang tay ra nói:
– Có điều hiện giờ không có, hôm khác trả cho các ngươi.
– Ngươi muốn dùng kế hoãn binh hả?
Thẩm Trang vỗ bàn nói:
– Tam thập lục kế người khác cũng học rồi.
– Trên người ta không có tiền thật.
Thẩm Mặc vẫn cười:
– Ai đi học mà lại mang hai mươi mấy cân bạc chứ?
Đồng môn trong thư phòng hết sức bội phục, thầm nhủ:” Lúc này còn cười được, không phải điên thì cũng là ngu.”
– Ngươi viết giấy nợ đi.
Thẩm Trang nghĩ một lúc, khoanh tay trước ngực nói:
– Sau khi ký tên đóng dấu, chúng ta sẽ gia hạn cho ngươi vài ngày.
Thầm nghĩ :” Chỉ cần tiểu tử ngươi viết tờ giấy này, thì cả đời ngươi nằm trong tay ta, xem ta rút hết xương ngươi thế nào!”
Thẩm Kinh tức phát điên rồi, muốn xông tới đánh nhau với Thẩm Trang, nhưng bị hai tên tay sai giữ chặt lấy, Thẩm Tương ở bên cạnh cũng tức giận nói:
– Làm như thế là quá đáng.
Thẩm Trang không lý tới bọn họ, hai mắt nhìn Thẩm Mặc chằm chằm:
– Ngươi có viết hay không?
– Viết.
Thẩm Mặc cười ung dung, nói rồi lấy từ trong túi sách vở ra một tờ giấy, cẩn thận trải lên bàn, còn dùng chặn giấy đặt lên rồi lấy nghiên mực ra, nhỏ vài giọt nước, lấy một thỏi mực, thong thả mài.
Nhìn thấy thế Thẩm Tương không khỏi than thở:
– Quả nhiên làm được “mài mực như người bệnh rồi”.
Thế nhưng lại làm Thẩm Trang cuống lên, thầm nghĩ :” Tên tiểu tử này đủng đỉnh như vậy tám phần là muốn đợi tiên sinh tới cho qua chuyện này rồi. Không được, ta phải lấy được tờ giấy nợ này trước”. Liền đi tới cười lạnh nói:
– Ta viết hộ ngươi.
Nói rồi cầm lấy bút lông của Thẩm Mặc, chuẩn bị chấm mực viết.
Nhưng nghe thấy Thẩm Mặc khẩn trương nói:
– Ta chỉ có một cây bút, ngươi cần thận chớ làm hỏng nó.
Thẩm Trang cười ha hả:
– Một cái bút đáng giá mấy đồng, trước tiên cứ đền mèo thần của ta rồi hãy nói.
Thẩm Mặc không nhịn nữa, hừ một tiếng:
– Mèo thần mèo tiên cái gì, ngươi gọi Đại La Kim Tiên xuống đây làm chứng.
Thẩm Trang vừa nghe vậy thì bốc lửa, tức tối bẻ cái bút lông thành hai đoạn, ném xuống đất, sừng sộ nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn quịt nợ đấy hả?
Thẩm Mặc chỉ vào cái bút lông dưới mặt đất, cười lạnh:
– Nếu ngươi muốn ta đền mèo, thì ngươi phải đền bút cho ta.
Thẩm Trang hầm hừ:
– Đền thì đền, một cái bút thì mấy đồng chứ?
Nói rồi móc một mảnh bạc vụn ném lên người Thẩm Mặc:
– Đi mua mười cái bút.
Thẩm Mặc lại cười nhạt:
– Số tiền đó ngay cả một sợi lông cũng chẳng mua được.
– Ngươi đừng có khoác lác.
Tên Béo xen mồm vào:
– Bút gì mà quý như vậy.
– Ngươi nghe cho kỹ đây.
Thẩm Mặc nói:
– Cái bút này cũng không phải là bút thường, mà chính là do Văn Khúc Tinh Quân ban cho trong mơ, dùng bút này viết chữ nhất định trúng tiến sĩ, vào hàn lâm, ngươi nói có quý không?
– Vậy thì phải bao nhiều?
Thẩm Kinh cười hăng hắc hỏi.
– Ít nhất cũng phải hai trăm năm mươi lượng.
Thẩm Mặc cũng cười:
– Ta nói tới vàng đấy.
Thẩm Trang nghe thế thì biết tên tiểu tử này không phải là muốn “gậy ông đập lưng ông”, mà còn chửi luôn cả bốn tên bọn chúng. Y bất giác lửa giận bốc lên trong lòng, muốn phát tác ngay tại chỗ…
Nhưng lại nghe thấy một tiếng quát trầm:
– Các ngươi đang làm cái gì đấy?
Nghe thấy âm thanh uy nghiêm này, Thẩm Trang vốn đang khí thế hùng hổ tức thì như quả bóng xì hơi, lủi ngay về chỗ ngồi, cúi đầu xuống như một đại cô nương hay bẽn lẽn, so với bộ dạng vừa rồi quả thực là khác biệt như trời với đất.
Nhìn lại ba tên khác đều ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, im như thóc không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Kinh vội kéo tay Thẩm Mặc ngồi xuống, khẽ nói:
– Tiên sinh không chịu được những việc sai trái đâu, ngươi ngàn vạn lần đừng chọc ông ấy.
Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị đã hiểu rồi, giương mắt len lén nhìn ra cửa, quả nhiên thấy khuôn mặt đen đúa nghiêm nghị, đó là Nhị lão gia Thanh Hà tiên sinh Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện đi tới sau bàn lớn ngồi xuống, chỉ vào tám chữ trên tường sau lưng, tiếng vang như chuông đồng:
– Đọc.
– Đạm bạc minh chí, trĩ tĩnh trí viễn.
Đám học sinh chắp tay sau lưng, đồng thanh đọc, đó là học huấn của bọn họ.
***đạm bạc thì sáng suốt, yên lặng thì nhìn xa.
– Các ngươi đã làm được chưa?
Thẩm Luyện uy nghiêm quét mắt qua toàn phòng, mỗi một học sinh đều cảm giác như ông ta đang nhìn mình, chỉ nghe tiên sinh trầm giọng nói:
– Ta còn tưởng rằng mình vào nhầm chợ! Mỗi người viết một trăm lần.