Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 61: Trường học họ Thẩm trong truyền thuyết (1)
Đi theo Thẩm Kinh một mạch về phía đông, xuyên qua mấy tiểu viện, liền tới một viện tử ở nơi yên tĩnh thấp thoáng giữa cây cối hoa cỏ, đúng là một nơi tốt để đọc sách.
Đi tới trước cửa, Thẩm Mặc nhìn thấy ở bên cửa có một tầm biển “văn khôi”, đi qua cửa liền thấy một cái sân nhỏ trồng đầy trúc. Trong sân có một cái bàn đá mấy cái ghế đá, đối diện với sương phòng phía bắc. Sương phòng đó có ba gian dài, gian chính giữa có treo tấm biển “minh tâm kiến tính”.
*** Văn khôi: Đứng đầu thi hương gọi là giải nguyên, thứ hai là Á Nguyên, ba bốn năm gọi là kinh khôi, sáu gọi là á khôi, người còn lại gọi là văn khôi. Đều được cấp tiền dựng biển ở cửa.
*** Minh Tâm Kiến Tính: Lời răn của Phật, phức tạp lắm đại ý nói tri thức và sự khôn khéo.
Đi tới thư phòng sạch sẽ sáng sủa, chỉ thấy một cái bàn lớn, đối diện là những chiếc bàn học xếp từng hàng chỉnh tề, bên trên bàn sách vở cũng chỉnh tề, hiển nhiên tiên sinh yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Khi Thẩm Mặc Thẩm Kinh đi vào thì trong phòng đã có mười mấy thiếu niên, đang chắp tay sau lưng lớn tiếng đọc sách.
Những thiếu niên này có lớn có nhỏ, lớn thì còn nhiều tuổi hơn Thẩm Kinh, nhỏ thì chỉ chừng năm sáu tuổi, đọc sách khác nhau, có Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, cũng có Luận Ngữ, Thượng Thư. Nhưng nghe không hề loạn tí nào, chỉ làm người ta thấy giọng đọc sách vang vang, hết sức dễ nghe.
Nhìn thấy tiên sinh chưa tới, Thẩm Kinh thở phào, dẫn Thẩm Mặc nhón chân nhón tay tới hàng cuối cùng, chỉ vào một cán bàn sách trống nói:
– Cái bàn này không có người.
Rồi ngồi xuống bên cạnh:
– Trước tiên ngồi xuống đợi tiên sinh đã.
Thẩm Mặc gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kinh, chuẩn bị mở túi ra, kiếm lấy quyền sách làm bộ làm tịch một chút. Y phải thừa nhận rằng tối hôm qua cha y cảm giác không sai, bỏ cách một thời gian quay lại lớp học, bản thân rất khó tĩnh tâm mà học cho tốt được.
Y biết như vậy là rất nguy hiểm, bởi vì tiền đồ của mình hoàn toàn đặt trên mấy quyển sách mỏng manh này, nếu không chăm chỉ học tốt, e rằng “tới già phải bi thương” rồi.
Thuận tay mở một quyền sách, Thẩm Mặc nhẩm đi nhẩm lại trong lòng :” Trong sách tự có nhà lầu vàng; Trong sách tự có người như ngọc…” Chuẩn bị tăng cường lòng tin của bản thân.
Chính đang nỗ lực học tập, Thẩm Mặc đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân náo loạn, rồi nghe thấy Thẩm Kinh tức tối quát :
– Ngươi dám.
Tiếp đó cảm thấy có luồng gió ập tới, Thẩm Mặc theo tiềm thức né về phái sau, vừa vặn tránh được một cái tát sượt qua.
Sờ lên mũi bị quét trúng, Thẩm Mặc vừa sợ vừa giận đứng dậy, liền nhìn thấy một tên béo đứng ở trước mặt mình, vẫn giữ tư thế tát tới.
Thẩm Mặc tức thì mặt sầm xuống, siết chặt nắm đấm, chất vấn:
– Ngươi muốn làm cái gì?
– Đùa chơi ấy mà, khẩn trương cái gì?
Tên béo cao hơn y cả cái đầu, to hơn tới gấp đôi, mặt đầy vẻ khiêu kích, cười nói:
– Tiểu tử, tranh ra một chút, ta cần lấy chút đồ.
Nói rồi xoay tay gạt Thẩm Mặc ra, muốn gạt y ngã.
Trừ gây sự ra thì đây còn có thể là cái gì? Thẩm Mặc đưa tay lên, muốn gạt cái tay thối tha của tên béo ra, nhưng sức của y kém người ta quá xa, ngược lại bị tên béo nắm lấy, nhìn y như mèo giỡn chuột:
– Hắc hắc, còn muốn phản kháng à, cho ngươi biết tay.
Nói rồi vung bàn tay còn lại lên muốn tát cho y một cái.
Thẩm Kinh tức giận rống lên muốn xông tới giúp, nhưng bị hai thanh niên khác chặn lấy, không làm sao tránh thoát được, chỉ đành không cam lòng nhắm mắt lại, liền nghe thấy “bịch” một tiếng, sau đó là tiếng thét gào như heo bị chọc tiết vang lên.
Đâu có giống bị tát tai chứ? Thẩm Kinh vội mở mắt ra, chỉ thấy tên béo cong mình trên mặt đất như con tôm, co giật chỉ có hít vào không thấy thở ra.
Còn Thẩm Mặc thì vẫn giữ tư thế đá người, thì ra trước khi tên béo ra tay, Thẩm Mặc đã tung chân đá vào bộ hạ của hắn, kết thúc cuộc chiến.
Mọi người trong phòng không ai đọc sách nữa, nhìn Thẩm Mặc như nhìn quái vật, thẩm nghĩ kẻ mới tới này thật tàn nhẫn.
– Giỏi lắm tiểu tử.
Một tên thanh niên mặt dài không biết từ đầu chui ra, chỉ vào mặt Thẩm Mặc cười đều giả:
– Ngươi đánh người, ngươi đánh người cơ đấy.
Nói rồi túm tóc một bạn học nhỏ tuổi bên cạnh, hỏi:
– Đánh người trong học đường sẽ bị làm sao?
– Sẽ bị khai trừ, hu hu..
Đứa bé đó trả lời xong liền khóc thút thít, nó bị túm tóc quá đau.
Tên mặt dài lúc này mới buông tay ra, mặt đẩy vẻ hả hê:
– Chúc mừng nhé, còn chưa học đã bị khai trừ rồi.
Thẩm Mặc khẽ xoa cổ tay nhức buốt, mặt lạnh tanh:
– Tại hắn đánh ta trước.
– Đánh ngươi trước à, sao ta không nhìn thấy?
Mặt Dài cười hăng hắc.
– Vừa rồi ngươi quay lưng lại.
Thẩm Mặc bình tĩnh đáp.
– À..
Mặt Dài bị nghẹn một chút, chỉ vào hai tên thanh niên ngăn Thẩm Kinh:
– Bọn họ không quay lưng lại chứ?
Hai tên thanh niên một Mặt Chuột, một Mặt Rỗ, tức thì gật đầu như gà mổ thóc:
– Bọn đệ đều nhìn thấy, đúng là tên tiểu tử này ra tay trước.
– Hắc hắc, lần này ngươi còn gì để nói nữa?
Mặt Dài đắc ý nói.
– Bốn tên các ngươi là một bọn.
Thẩm Mặc không nóng không lạnh nói:
– Đương nhiên là phải thông đồng rồi.
– Ngươi… Mồm mép lắm.
Mặt Dài tức tới mặt dài ra như mặt ngựa:
– Nếu ngươi nói hắn động thủ trước thì vết thương của ngươi đâu? Đem vết đánh của ngươi ra cho mọi người xem đi chứ.
– Nội thương.
Thẩm Mặc tích trữ như vàng, nhưng làm Mặt Dài tức tới phát điên, người loạng choạng suýt ngã. Trong lòng sáng ra một chút, biết cãi nhau với tên gia hỏa này không thắng nổi…
Một kế không thành, hắn nảy ra kế thứ hai, Mặt Dài chuẩn bị lấy vết thương của tên béo ra để giở trò.
Hắn vừa mới muốn lên tiếng gây khó dễ thì Tên Béo nằm trên mặt đất lảo đảo lảo đảo, không ngờ tự đứng dậy mất rồi.
– Ai bảo ngươi đứng dậy?
Mặt Dài tức tối đá cho hắn hai cái:
– Đầu lợn, thắng khốn kiếp đầu lợn.
– Dạ dạ.
Cung không biết là Tên Béo bị đá đau kêu lên hay là trả lời, rồi không ngờ lại lảo đảo lảo đảo nằm trở lại.
– Đứng dậy rồi thì dậy luôn đi.
Mặt Dài nổi giận rống lên:
– Ngươi lại nằm xuống làm cái gì?
Rồi lại đá bình bịch hai cái nữa thật mạnh vào lưng Tên Béo, làm cho hắn đau quá bật ngay dậy, ủy khuất vô hạn hét lên:
– Dậy cũng không được, nằm cũng không xong, huynh đúng là khó hầu hạ.
Tức thì khiến không khí ngột ngạt trong phòng vang lên tiếng cười phì.
Tới ngay cả Thẩm Mặc và Thẩm Kinh đầy một bụng tức cùng phải bật cười.
Mặt Dài mặt lúc trắng lúc đỏ, điên tiết quát lên:
– Không được cười.
Thư phòng tức thì lặng ngắt như tờ.
– Tiểu tử, ngươi chớ có cười, lập tức tới lúc ngươi khóc thôi.
Hắn chỉ vào mặt Thẩm Mặc cười lạnh:
– Có biết vì sao hắn bảo ngươi đứng dậy không?