Quan Bảng

Chương 1591: Không biết thư ký, không rõ thị trưởng


Đọc truyện Quan Bảng – Chương 1591: Không biết thư ký, không rõ thị trưởng

Khâu Thận Quý có thể điều binh khiển tướng đến ngay trong thời gian ngắn làm Vương Chế hơi bị khâm phục, câu hỏi vừa rồi cũng rất có chú ý.

Khâu Thận Quý thật sự hiểu ẩn ý trong câu nói của Vương Chế, nếu không gã đã chẳng mang theo nhiều người đến khách sạn Bạch Sa.

Vương Chế nói:

– Khâu thư ký, ngươi tới đúng lúc, là người này, mang theo nhóm người kia to gan đùa giưỡn nữ nhi của Long thư ký giữa ban ngày ban mặt, còn định tấn công Long thư ký, uy hiếp an toàn thân thể Long thư ký. Quản lý khách sạn này rõ ràng chung nhóm với hắn, ta nghĩ nhà hàng này không sạch sẽ gì. Nên làm như thế nào là chuyện của Khâu thư ký, nhưng trước đó ta nghĩ Khâu thư ký nên cùng ta đi gặp Long thư ký trước, hiện Long thư ký đang chờ Khâu thư ký trên lầu.

Khâu Thận Quý vội nói:

– Vâng, ta đi ngay!

Vương Chế xoay người nhìn hướng Tô Mộc:

– Tô Mộc, chúng ta đi đi?

Tô Mộc nói:

– Ta không lên, xảy ra nhiều chuyện như vậy ta thật tình không ngờ, bữa cơm đang yên lành bị phá hủy. Khách sạn này thật sự có bất đắc dĩ, ta đi bên ngoài chờ Diệp Tích, lát nữa cùng Long thư ký đi nhà khách thị ủy.

Vương Chế nói:

– Vậy cũng được, lá nữa gặp trước cửa.

Tô Mộc gật đầu nói:

– Được!

Vương Chế đứng cạnh bên nghe hai người đối thoại, một lần nữa nhớ kỹ Tô Mộc. Có thể khiến Vương Chế thái độ lịch sự như vậy đã gây ngạc nhiên, huống chi bữa cơm hôm nay là Tô Mộc mời khách, mời đối tượng là Long Chấn Thiên.

Nên biết không phải ai cũng mời được Long Chấn Thiên! Tô Mộc có thể làm điều đó vốn đã gây chú ý, nhưng bây giờ không phải lúc tốt nhất để trò chuyện, chờ sau tối nay gã sẽ tìm Tô Mộc tâm sự.

Khâu Thận Quý lớn tiếng nói:

– Mang tất cả về, không có lệnh của ta thì không cho phép ai tiếp xúc với bọn họ, canh giữ nghiêm ngặt cho ta!


– Tuân lệnh!

Đồng Quán, Hàn Vận xoe tròn mắt, bọn họ không ngờ sự việc sẽ phát triển như vậy. Hai người cho rằng Khâu Thận Quý đến giúp họ nói chuyện, giờ xem ra bọn họ đã nghĩ nhiều.

Hai người đều như thế càng đừng nói năm tên nằm sải lai dưới đất. Giờ bọn họ chỉ hy vọng người lớn nhà mình nhanh chóng đến đây vớt bọn họ ra ngoài, không thì đời này họ xui xẻo.

Khâu Thận Quý giải thích sao với Long Chấn Thiên là chuyện của gã, Tô Mộc không quan tâm, cũng cố ý không đụng vào vòng tròn đo.

Nói sao thì thân phận địa vị của Tô Mộc ngay đó, hắn chỉ là cấp huyện xử, chuyện liên quan cấp thính đã là vượt quyền chứ đừng nói muốn có quyền lên tiếng trong cấp tỉnh bộ.

Sau khi Đồng Quán bị bắt thì vội hét lên:

– Tô thư ký! Ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài người lớn rộng lượng đừng chấp nhặt ta được không? Sự chết sống của Liêu Võ không dính dáng gì đến ta, ta tuyệt đối không nói nhiều thêm nửa câu, làm ơn tha cho ta đi!

Nếu lúc này không chịu thua thì Đồng Quán có thể thấy mặt trời ngày mai không? Không nói gì khác, chỉ tính tội danh trước đó Tô Mộc chụp lên đầu Đồng Quán đã là Đồng Nhạc Nhạc không thể xóa được.

Đừng nói đến Long Chấn Thiên, dù là Khâu Thận Quý nếu muốn trở mặt thì sẽ không chừa mặt mũi cho Đồng Nhạc Nhạc. Hiện tại Đồng Quán đắc tội Long Chấn Thiên, gã bối rối không biết nên làm sao.

Hàn Vận hét to:

– Tô thư ký, khách sạn Bạch Sa chúng ta không có bất cứ vấn đề gì, người làm ơn đừng so đo với chúng ta! Ta xin lỗi người, ta xin tạ tội, người muốn ta làm gì cũng được!

Tô Mộc không để ý tới họ, hắn ra khỏi phòng, yên lặng ngồi xuống đại sảnh, mắt lạnh bàng quan.

Cái khách sạn Bạch Sa thật sự không có bất cứ vấn đề gì sao? Nói ra ai tin? Nếu không có chút vấn đề thì Hàn Vận căng thẳng làm khỉ gì? Cho rằng ta là con nít ba tuổi sao?

Hàn Vận, muốn trách thì trách Bạch Sa các ngươi không nên khiêu khích ta, khiêu khích uy nghiêm của Long Chấn Thiên vào phút then chốt này, đáng đời các ngươi xui xẻo!

Bên khách sạn Bạch Sa gây động tĩnh lớn như vậy dù không có người trong cảnh sát mật bảo, chỉ cần có chút nhân mạch thì đều biết chuyện. Ví dụ thư ký thị ủy Tôn Mai Cổ, lúc này vừa đặt điện thoại xuống.

Tôn Mai Cổ biết nói chính xác ra Long Chấn Thiên đi theo Hoàng Vĩ Sâm, nhưng lần này Long Chấn Thiên đang làm cái gì vậy? Lẽ nào không biết có động tác lớn như vậy cần phải báo cáo cho Tôn Mai Cổ biết sao?

Hành động cảnh vụ quy mô lớn sẽ gây ra khủng hoảng bất an cho xã hội, Khâu Thận Quý nhà ngươi không có chút thường thức nào sao? Cho rằng hệ thống cảnh vụ là nơi ngươi muốn khoe mẽ thế nào liền ra oai thế đấy?


Không đúng, chắc chắn Khâu Thận Quý biết những điều này. Biết mà vẫn làm, bên trong có vấn đề.

Không lẽ trong khách sạn Bạch Sa có ẩn tình gì?

Tôn Mai Cổ nghĩ đến đây không ngồi yên, ngẫm nghĩ rồi quyết định gọi điện thoại. Lúc này gọi điện không phải chịu thua mà là khái niệm nhìn địa cục rộng hơn.

– Hoàng thị trưởng, ta đây.

Hoàng Vĩ Sâm bất ngờ hỏi:

– Tôn thư ký? Sao vậy? Có chuyện gì?

Tại sao lúc này nhận được điện thoại Tôn Mai Cổ gọi tới?

Tôn Mai Cổ cố gắng giữ giọng bình tĩnh hỏi:

– Là vầy,trong thị mới có động tác lớn chắc Hoàng thị trưởng cũng biết rồi? Ta muốn hỏi là tại sao thị cục công an có động tác lớn như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hoàng Vĩ Sâm chậm rãi nói:

– Ta cũng vừa nghe tin hành động lớn bên thị cục công an, không rõ tình huống cụ thể, giờ ta đang gọi điện thoại tìm hiểu. Tôn thư ký, ta biết chuyện gì sẽ báo lại ngay.

Tôn Mai Cổ gật đầu nói:

– Tốt, quyết định vậy đi.

Hoàng Vĩ Sâm cúp máy, lộ ám sát trầm trọng. Hoàng Vĩ Sâm thật sự không biết Khâu Thận Quý đang làm cái gì, tại sao sẽ có động tác lớn như vậy mà gã không hề nghe chút tiếng gió nào? Lý ra chuyện này không thể xảy ra được.

Khâu Thận Quý luôn ngoan ngoãn.

Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì sao?


Reng reng reng!

Lúc này Hoàng Luận Địch cầm điện thoại đi tới, cười toe nói:

– phụ thân biết không? Hiện tại khách sạn Bạch Sa đang bị Khâu Thận Quý dẫn người bao vây.

Hoàng Vĩ Sâm hỏi:

– Đương nhiên ta biết, có biết là chuyện gì không?

Hoàng Vĩ Sâm rất vừa lòng về Hoàng Luận Địch, không dám nói cái khác, về mặt xử sự làm người thì gã hết chỗ chê. Dù Hoàng Luận Địch là con quan nhưng trên người chẳng có nhiều vẻ kiêu căng ngang tàng, còn rất thông minh khôn vặt. Nói tổng thể thì Hoàng Vĩ Sâm rất yên tâm Hoàng Luận Địch.

– Biết, đương nhiên biết!

Hoàng Luận Địch cười nói:

– Con vừa hỏi thăm, là do Đồng Quán gây họa. Có người phát hiện Tô Mộc ở trong địa sảnh khách sạn đó, con nghĩ Đồng Quán nên biết. Quả nhiên Đồng Quán nhằm vào Tô Mộc, còn về Khâu Thận Quý làm ra chuyện này có liên quan gì Tô Mộc không thì con không rõ.

Tô Mộc!

Hoàng Vĩ Sâm nheo mắt đăm chiêu, nói:

– Ta không tiện ra mặt chuyện này, ngươi trực tiếp gọi điện thoại hỏi Tô Mộc thử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao khiến Khâu Thận Quý động can qua lớn như vậy?

– Vâng!

Hoàng Luận Địch nói xong bấm số điện thoại.

Bên kia, Tô Mộc thấy ai gọi điện thì nhếch môi mỉm cười.

– Có phải đã nghe được tiếng gió gì không?

Hoàng Luận Địch cười hỏi:

– Tô ca có khác, bản lĩnh biết trước giỏi thật. Đúng vậy, ta nghe nói ở khách sạn Bạch Sa, tên ngốc Đồng Quán đi kiếm chuyện với Tô ca. Nói đi, làm chuyện này thế nào? Xử lý hắn ra sao?

Tô Mộc trầm ngâm một lúc, mở miệng nói:


– Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ, Đồng Quán đến kiếm chuyện với ta nhưng ban đầu là muốn diễu võ dương oai, chẳng qua hắn không ngờ đá trúng tảng đá. Chắc ngươi đang ở trong nhà? Hoàng thị trưởng ở bên cạnh ngươi phải không? Ta muốn báo cáo với Hoàng thị trưởng.

– Được!

Hoàng Luận Địch đưa di động qua.

Hoàng Vĩ Sâm nhận lấy, từ từ hỏi:

– Tô Mộc, ngươi đang ở đâu? Có biết xảy ra chuyện gì không?:

Tô Mộc nói:

– Hoàng thị trưởng, đúng là bây giờ ta đang ở bên Bạch Sa, nơi này xảy ra chuyện gì thì ta cũng rõ ràng. Nhưng ta nghĩ nếu có thể thì Hoàng thị trưởng hãy nhanh chóng lại đây một chuyné, ta sợ muộn rồi sẽ vô dụng. Chút nữa ta cũng sẽ gọi điện thoại thông báo cho Tôn thư ký.

Trái tim Hoàng Vĩ Sâm thít chặt:

– Có chuyện gì?

Tô Mộc trầm giọng nói:

– Là vầy, ban đầu Long thư ký không muốn cao điệu nhưng hết cách, ai bảo có vài người làm việc không đáng tin, là Đồng Quán… Cho nên Hoàng thị trưởng nếu không bận gì thì hiện tại qua đây một chuyến đi!

Má ơi! Đồng Quán, khách sạn Bạch Sa, các ngươi có chết cũng đừng kéo ta vào!

Hoàng Vĩ Sâm muốn chửi thề.

Long Chấn Thiên đến Thương Thiền thị, tại đây còn xảy ra chuyện như vậy. Đừng nói là Long Chấn Thiên, đổi lại Hoàng Vĩ Sâm nếu biết có người dám đào mồ tổ tiên mình lên, đùa giỡn nữ nhi của mình ngay trước mắt thì Hoàng Vĩ Sâm không giết đối phương đã là nhân từ.

Hèn chi Khâu Thận Quý làm chuyện như vậy, thật sự có nội tình.

Vì sao Tô Mộc không chủ động báo cáo việc này thì Hoàng Vĩ Sâm cũng thông cảm, Long Chấn Thiên xuất hiện ở đây, muốn điệu thấp, thân phận như Tô Mộc tuyệt đối không thể cũng không dám lộ ra ngoài.

Quan trọng là Tô Mộc vô tình nói ra câu kia khiến Hoàng Vĩ Sâm rất vừa lòng. Chưa báo cáo cho Tôn Mai Cổ, điều này chứng minh cái gì? Nói lên ở trong lòng Tô Mộc thì địa vị của Hoàng Vĩ Sâm nặng ký hơn Tôn Mai Cổ, chỉ một điều đó đủ khiến Hoàng Vĩ Sâm vui vẻ.

Hoàng Vĩ Sâm nói:

– Ta đi ngay bây giờ!

Hoàng Vĩ Sâm đứng lên mặc đồ chạy ngay ra ngoài, bỏ lại Hoàng Luận Địch vẻ mặt ngạc nhiên nhìn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.