Đọc truyện Quan Bảng – Chương 1590: Không một người dám cầu tình cho!
Hiện tại Khâu Thận Quý rất muốn chửi thề.
Thời gian này vừa lúc là mới xong tiếp sóng tin tức, Khâu Thận Quý định như thường ngày ra ngoài đi dạo. Ai ngờ chân trước Khâu Thận Quý vừa nhấc lên di động tư nhân chợt reo chuông. Khi Khâu Thận Quý nhìn tên người gọi, gã cười toe toét.
Khâu Thận Quý nói giỡn với Vương Chế:
– Vương chủ nhiệm sao có hứng gọi điện cho tôi vào lúc này?
Vương Chế là thư ký của Long Chấn Thiên, trong bộ môn khác toàn tỉnh Yến Bắc có lẽ không nặng ký nhưng khu chính pháp này thì không ai dám bỏ qua Vương Chế. Mỗi thư ký thị chính pháp ủy địa cấp thị đều cần làm quan hệ tốt với Vương Chế, có như thế mới tránh cho chút chuyện rắc rối xảy ra.
Nói đến thì quan hệ giữa Khâu Thận Quý và Vương Chế khá tốt.
Nhưng bây giờ giọng điệu Vương Chế nghiêm túc khiến Khâu Thận Quý không cười cợt nữa:
– Khâu bí thư, hiện Long bí thư đang ở Thương Thiền thị của các vị, trong một khách sạn tên Bạch Sa. Nơi này vừa xảy ra một sự kiện, có người công khai đùa giỡn con gái của Long bí thư, hơn nữa dẫn người theo định vây công Long bí thư. Nếu không nhờ Tô Mộc của huyện Ân Huyền ngăn cản kịp lúc thì hậu quả không tưởng tượng nổi. Bây giờ tôi phụng lệnh Long bí thư gọi Khâu bí thư đến ngay lập tức!
Ầm!
Khi Khâu Thận Quý nghe tin này thì như sét đánh. Cái gì? Long Chấn Thiên đường đường là bí thư chính pháp ủy tỉnh nhưng bị người cưỡng ép vây công trong địa bàn của gã? Lại còn có kẻ mắt mù đùa giỡn con gái của Long Chấn Thiên?
Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì hậu quả thê lương đến nỗi làm người ta khó mà chịu đựng. Khâu Thận Quý rùng mình.
– Ở khách sạn Bạch Sa? Tôi mang người qua ngay bây giờ!
– Nhanh lên đi, hình như người khách sạn Bạch Sa cũng lại đây, xem tình hình dường như muốn chống lưng cho người hành hung.
Vương Chế nói xong cúp máy, nhanh chóng đi vào phòng riêng vừa lúc Hàn Vận bị Tô Mộc lơ sang góc đứng.
Vương Chế tiến lên trước nhỏ giọng nói:
– Bí thư, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa.
Long Chấn Thiên lạnh nhạt nói:
– Chờ đi, tôi muốn xem Khâu Thận Quý cho tôi lời giải thích thế nào!
Long Chấn Thiên nói xong đứng dậy:
– Tiểu Loan, con và cha đi dọn dẹp đồ đạc, khách sạn này có vấn đề nghiêm trọng, không thể ở lại được.
Long Loan lớn tiếng nói:
– Vâng, chúng ta đi đi. Khách sạn xã hội đen như vậy kêu con ở lại nữa thì con cũng không thèm!
Tô Mộc vội nói:
– Long thúc, việc này là lỗi của tôi, trước đó tôi không tìm hiểu kỹ khách sạn này.
Long Chấn Thiên nói:
– Chuyện này liên quan gì cậu, không có gì. Diệp Tích, cháu và chúng tôi cùng nhau đi sửa sang hành lý, tối nay chúng ta ở nhà khách thị ủy đi.
Diệp Tích gật đầu nói:
– Vâng thưa Long thúc thúc.
Long Chấn Thiên lạnh nhạt nói:
– Vương Chế, cậu ở lại giải quyết việc này, nếu Khâu Thận Quý tới đây thì kêu hắn đến tìm tôi.
Vương Chế gật đầu nói:
– Rõ!
Tài xế của Long Chấn Thiên đi theo rời đi, nhìn bộ dáng là biết xuất thân từ lính đặc chủng, mới rồi hành động cũng gọn gàng mạnh mẽ. Có gã đi theo Long Chấn Thiên cộng thêm lực lượng bảo vệ bên Diệp Tích đúng là sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
Long Chấn Thiên rời đi, trong phòng riêng chỉ còn nhóm Tô Mộc.
Tô Mộc nói:
– Vương ca, vô cùng xin lỗi, nếu sớm biết thế này thì tôi tuyệt đối sẽ không đưa Long thúc lại đây ăn cơm.
Vương Chế cười nói:
– Không sao, không có gì.
Hàn Vận nghe đối thoại thế này thì tâm tình nặng nề, vội hét lên:
– Này, các người làm ơn đừng há mồm ngậm miệng bảo khách sạn có vấn đề được không? Khách sạn chúng tôi không có vấn đề gì, còn các người, các người là ai? Sao các người dám gây sự trong khách sạn của chúng tôi? Tô bí thư, dù có là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền đi nữa thì Tô bí thư cũng không thể làm vậy được! Tô bí thư dù gì là cán bộ quốc gia, chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào sao? Có tin là tôi đi thị ủy tố cáo Tô bí thư không? Tôi sẽ báo chuyện này lên đến bộ tuyên truyền thị ủy!
Thăm dò!
Không thăm dò ra gốc gác của hóm người này thì Hàn Vận không cách nào bình tĩnh được, nàng sẽ luôn căng thẳng thần kinh.
Đồng Quán ngồi trên ghế nghe lời Hàn Vận nói, lên tiếng phụ họa:
– Đúng vậy! Tô Mộc, đừng tưởng rằng anh là bí thư huyện ủy thì có thể vô pháp vô thiên. Nên biết nơi này là Thương Thiền thị, không phải anh muốn làm gì thì làm!
Hàn Vận hét hướng năm tên té ngã dưới đất:
– Các anh nghe kỹ cho tôi, bây giờ nhanh chóng gọi điện thoại kêu người nhà đến đón các anh, không gọi điện được thì tôi gọi giúp cho!
Đồng Quán móc di động ra:
– Bây giờ tôi gọi điện thoại ngay, không tin kẻ như Tô Mộc nhà anh có thể đi ngang trong Thương Thiền thị này!
Từ đầu đến cuối Tô Mộc dửng dưng như không, mặc kệ đám người đó biểu diễn trước mặt. Muốn gọi điện thì cứ gọi, các người gọi cho ai đều được.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
– Tôi chỉ nói một điều. Trước khi tôi chưa gật đầu thì các anh đừng hòng có người rời khỏi đây. Miễn các anh không đi thì tùy tiện gọi cho ai đều được, tôi sẽ không ngăn cản.
– Đúng vậy!
Vương Chế gật đầu nói:
– Tất cả đều là một đám người hành hung, tuyệt đối không thể thả đi! Người của khách sạn này cũng vậy, rõ ràng là bao che tội phạm và đủ loại vấn đề, cần kiểm tra nghiêm ngặt!
Đoạn Bằng đứng trước cửa phòng, ai dám cứng rắn xông vào?
Trên thế giới này không sợ già mồm, không sợ đụng độ, chỉ sợ những người không dò rõ gốc gác. Tô Mộc và Vương Chế ngồi ở đây tỏ rõ không sợ gây sự, Hàn Vận thấy vậy không biết nên nói sao.
Không rõ gốc gác hai người này thế nào làm Hàn Vận bối rối, khó khống chế. Mới rồi Hàn Vận không chịu nổi áp lực lén gọi điện cho hậu đài của khách sạn Bạch Sa, bên kia trả lời làm nàng vững bụng.
– Đừng sợ, bình tĩnh đi, chuyện lớn gì đâu. Người dám gây sự khách sạn Bạch Sa tức là không nể mặt Tam gia tôi. Trong Thương Thiền thị này có ai dám không nể mặt Tam gia? Han Vận nên nhớ cô là người của tôi, cứ bình tĩnh một chút là được.
Đúng rồi, trong Thương Thiền thị này có chuyện gì làm khó được Tam gia? Nghĩ đến đây Hàn Vận lại phồng lên can đảm, ánh mắt nhìn Tô Mộc và Vương Chế tràn đầy kiêu ngạo.
Mười phút!
Thật sự chỉ mất mười phút, bên ngoài hú còi xe cảnh sát. Người trong Thương Thiền thị thấy cảnh này sẽ bị kinh động ngay. Trước mắt có hai mươi mấy chiếc xe cảnh sát lái tới, toàn là dấu hiệu đặc công, rõ ràng là đại đội phòng ngừa bạo lực trong Thương Thiền thị.
Người quen thuộc thiết kế cơ cấu nội bộ cục công an đều biết trừ phi xảy ra chuyện gì đặc biệt quan trọng, không thì đại đội phòng ngừa bạo lực sẽ không dễ dàng bị điều động.
Khâu Thận Quý ngoại trừ là bí thư chính pháp ủy Thương Thiền thị ra còn kiêm nhiệm cục trưởng cục công an. Trong tình huống đó Khâu Thận Quý muốn điều động thế này đều không thành vấn đề, đừng nói chỉ có bấy nhiêu, dù động tĩnh lớn hơn nữa thì gã cũng dám làm.
– Tất cả mọi người nghe kỹ cho tôi! Hoàn toàn giới nghiêm khách sạn Bạch Sa, không được lệnh của tôi không cho phép ai ra vào! Điều tra kỹ mỗi căn phòng chỗ này, hễ phát hiện người hay việc gì trái pháp luật đều bắt hết lại rồi tính!
– Mấy người đi theo tôi. Nhớ kỹ, mặc kệ là ai đều đừng mơ mật báo, làm việc riêng rối kỷ cương! Nếu thật sự có ai dám làm như thế thì đừng trách tôi không nể tình các anh! Hành động đi!
Khâu Thận Quý đi đằng trước lao nhanh hướng căn phòng riêng nơi Vương Chế ở. Lúc này không thể chừa chút tình cảm nào, hơi do dự một chút tuyệt đối sẽ chết người.
Mỗi cảnh sát đều hành động nhanh chóng, mãi khi nhiệm vụ bắt đầu bọn họ mới biết Khâu Thận Quý kêu bọn họ đi kiếm chuyện với khách sạn Bạch Sa. Làm cảnh sát, nhiều người đều biết sau lưng khách sạn Bạch Sa là sản nghiệp của Tam gia xã hội đen.
Nếu không có Tam gia bảo kê thì khách sạn Bạch Sa tuyệt đối không thể làm ăn tốt đẹp như vậy trong Thương Thiền thị. Tam gia có dây mơ rễ má với quan viên nhiều bộ môn chính phủ, ngay cả trong hệ thống cảnh sát cũng có tia mắt của Tam gia.
Tuy nhiên lúc này muốn thông báo cũng đã muộn, có thể tưởng tượng sau đợt kiểm tra kỹ lần này việc làm ăn của khách sạn Bạch Sa sẽ rớt xuống vực thẳm.
Người ta tới chỗ của các người tiêu tiền mà không được bảo đảm an toàn nhân thân yêu cầu tối thiểu nhất thì người ta dựa vào cái gì tin tưởng các anh? Lại đến ủng hộ anh?
Két két két két két!
Cánh cửa phòng riêng bị đẩy mở, Khâu Thận Quý sải bước đi tới, gã nhìn rõ tình hình trong phòng rồi nhanh chóng chạy hướng Vương Chế.
Đồng Quán và Hàn Vận khi thấy Khâu Thận Quý đến đây thì sắc mặt thay đổi. Hàn Vận và Khâu Thận Quý không quen biết nhiều nhưng cũng biết mặt nhau, khi thấy gã thì há mồm nói ngay:
– Khâu bí thư, chúng tôi…
Đồng Quán sốt ruột hét to:
– Khâu thúc thúc, là ta đây, Đồng Quán! Khâu thúc thúc đến cứu tôi sao? Mau cứu tôi ra đi, tôi báo cảnh sát ngay bây giờ, nhanh chóng bắt tất cả bọn họ lại! Bọn họ chẳng những đánh người còn giam giữ tôi!
Nhưng cảnh tiếp theo làm Đồng Quán ngây người. Khâu Thận Quý phớt lờ hai người nói chuyện, gã đến trước mặt Vương Chế, biểu tình nghiêm túc hỏi:
– Vương chủ nhiệm, Long bí thư đâu?
Long bí thư?
Long bí thư gì đó ở đâu chui ra?
Khiến Khâu Thận Quý hết sức cung kính như vậy thì Long bí thư sẽ là ai?
Không lẽ…?
Khi Hàn Vận, Đồng Quán nhớ đến lúc trước Long Chấn Thiên đi ra, hai người biểu tình căng thẳng, người run bần bật.
Lần này thật sự gây họa rồi.