Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 361: Lại Một Quái Vật


Đọc truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp – Chương 361: Lại Một Quái Vật


Ngư Thần và lão sư Cuồng Sinh đối mắt một chút rồi tách ra.

Ngư Thần lùi lại đứng sau lưng lão.

Lúc này đây, lão sư Cuồng Sinh trong lòng đang gào thét.

Không phải giận giữ mà là kinh ngạc, khiếp sợ, và khổ sở.

Lão tu luyện không biết bao lâu mới có ngày hôm nay, liều mạng chém giết không biết bao nhiêu trận chiến mới có sát khí như vậy.

Nói đến sát khí, lão trong trường cũng khá nổi danh.

Thế mà hôm nay lại bị một tên nhóc 15 tuổi ép ngang tay.

Ba người Ngư Thần đã hoàn thành.

Tiếp theo thì đến đám người Hướng Thiên.

Huyền Anh lão sư tiếp tục gọi tên từng người.

Mỗi tên bước lên đều được chào đón một cách khác nhau.

Có điều, bất cứ kẻ nào tiến lên cũng bị ép đến cực hạn.

Hoàn thành xuyên qua giữa đám sát khí, bọn họ đến trước bàn, đặt tay mình lên trên Quả Cầu Thiên Phú, sau mỗi lúc như vậy, Quả Cầu thiên Phú sẽ hiện lên hai chữ số, phần lớn đều là dưới 70, 50 người chỉ có 14 người thiên Phú trên 70.

– Người cuối cùng, Hướng Thiên.

Huyền Anh lão sư dùng ánh mắt mong chờ gọi tên hắn.

Hướng Thiên là người cuối cùng được gọi tên.


Ngư Thần nghe thấy tên hắn thì nhìn về bên này.

– Ngư Thần, ngươi biết người kia?
Mập mạp bên cảnh hỏi.

– Biết! Ta đang ở y quán mà gia gia hắn mở.

Chúng ta cùng đến khảo hạch.

Ngư Thần gật đầu, hắn quen tên mập này trong lúc chờ đợi trong lều vãi.

Tên mập này tính cách cũng thân thiện nên hắn cũng khá thích.

Sau một lúc nói chuyện, không hiểu thế nào hắn nhận tên này làm tiểu đệ.

Địch Thiên Trụ bỗng nhiên luấn quấn, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Ngư Thần thấy vậy thì nhíu mày hỏi.

– Ngươi có địch ý với hắn?
– Không… không có..

ta mới gặp hắn lần đầu.

Địch Thiên Trụ nghe Ngư Thần hỏi thì giật mình, vội vàng lắc đầu liên tục nói.

– Vậy thì tốt! Ta khuyên ngươi tốt nhất nếu không thể trở thành bằng hữu của hắn thì cũng không nên trở thành là địch.

Hãy khoan, sao lúc trước thấy hắn ngươi lại bỏ chạy?
Ngư Thần hai đầu lông mày giãn ra nhưng sau đó lại nhíu lại, lạnh lùng hỏi Địch Thiên Trụ.

Hướng Thiên có ơn cứu mạng với hắn, và hắn biết Hướng Thiên cũng không phải người bình thường.

Hắn không muốn vì một người mới quen biết đắc tội Hướng Thiên.

– Ta..

ta..

chưa từng đắc tội hay quen biết hắn.

Chỉ là… chỉ là …
Thấy hắn cứ chỉ là..

chỉ là… khiến Ngư Thần mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Địch Thiên Trụ.

– Chỉ là ta có thiên phú đặc biệt từ khi sinh ra.

Thấy được một số thứ người thường không hiểu được.

Mà lúc ta nhìn hắn, ta thấy một bóng tối đáng sợ đang chuẩn bị cắn nuốt ta.

Ta chưa gặp chuyện này bao giờ, lúc đó sợ quá nên bỏ chạy.

Từ nhỏ hắn đã có một khả năng đặc biệt, khi nhìn vào một người, hắn có thể thấy một số ánh sáng kỳ quái trên người bọn họ.

Mỗi người đều có một loại ánh sáng khác nhau.


Có một số người vận mệnh cực tốt, có người cực kỳ u ám.

Đặc biệt hắn có thể từ màu sắc ánh sáng mà phân biệt kẻ địch hay bằng hữu.

Chỉ là lần đầu hắn gặp một người có vận mệnh đáng sợ như vậy, một bóng tối đen ngòm muốn nuốt chửng mọi thứ.

– Ồ…
Ngư Thần kinh ngạc nhìn tên mập.

Hắn không nghỉ đến tên mập này lại có thiên phú đặc biệt này.

Hắn từng gặp người có thiên phú như tên mập này, bọn họ đều là những kẻ có danh tiếng không nhỏ.

Còn nói về Hướng Thiên, ngươi dám nhìn vận mệnh của một kẻ nuốt Quỷ Thần, còn sống là may cho ngươi rồi.

– Được rồi! Người này là bằng hữu ta.

Sau này tuyệt đối đừng đắc tội với hắn.

Nếu không ta cũng không giúp được ngươi.

Ngư Thần từ lần đầu gặp tên mập thì thấy thân thiết nên cũng khuyên hắn một câu.

Vận mệnh là điều kỳ diệu, hắn không thể nhìn rõ nhưng cũng không phủ định nó tồn tại.

– Nhìn đi, bắt đầu rồi.

Thấy Địch Thiên Trụ gật đầu thì hắn cũng an tâm.

Sau đó nhìn về phía Hướng Thiên nói.


Bên kia Hướng Thiên chậm rãi tiếng lên.

Sát khí bắt đầu tràng ra trên quảng trường lớn.

Đám học viên của học viện sắc mặt âm trầm, lần này, bọn hắn xuất toàn lực.

Ngư Thần, bọn hắn không làm được gì, giờ bọn hắn muốn đánh mặt người đi cùng là Hướng Thiên lấy lại thể diện.

Thế nhưng, mọi người ở đây điều trợn trừng cả mắt.


Hướng Thiên thông thả đi lên phía trước, như không thấy đám người học viện.

– Lại một quái vật?
Mọi người đều giật mình, lẩm bẩm.

Đám học viên khuôn mặt khó coi, đây là lần thứ hai sát khí bọn hắn không làm nên trò trống gì.

Hướng Thiên thông thả đi đến phía trước.

Lão sư Cuồng Sinh thấy vậy thì kinh ngạc sau đó sắc mặt âm trầm.

Sát khí của lão điên cuồng phun trào, đè ép về phía Hướng Thiên.

– Hừ, xem người làm thế nào? Ngươi nghĩ mình là quái vật như tên kia.

Chỉ có đều lão vừa nói xong thì hai mắt trợn trừng, nhìn chầm chầm Hướng Thiên.

Hướng Thiên dưới áp lực của Cuồng Sinh bước chân lại không một chút chậm lại.

Hắn vẫn thông thả tiến lên, thậm chỉ trên mặt hắn không chút cảm giác, cứ như là sát khí của lão không tồn tại.

Chỉ mất đúng ba mươi giây, Hướng Thiên đã đến trước mặt lão sư Cuồng Sinh.

Lúc này, mặt mũi của Cuồng Sinh co rúm lại, nhăn nhó không chịu nổi.

– Lão sư, ngài bị táo bón sao? Sao mặt mũi lại khó cói như vậy? Bên kia là nhà về sinh, nếu chạy nhanh sẽ kịp đấy.

Hướng Thiên nhếch miệng cười, sau đó cũng không để ý đến lão.

Hắn vươn tay, chuẩn bị đo lường thiên phú, nhưng chưa kịp đặt tay lên Quả Cầu Thiên Phú thì…
– Dừng tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.