Đọc truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp – Chương 341: Thi Châm
-Thiên Nhi, gia gia đâu?
Hướng Thiên nhìn ba người bị thương đang nằm trên nền đất hỏi Thiên Nhi.
-Gia Gia đi cứu người! Tối qua mấy người cứu huynh nghe nói bị thương, bọn họ mới sáng sớm đã đến tìm gia gia đi cứu người.
Hướng Thiến nhớ lại tối qua trước khi ngất xỉu thì nghe thấy tiếng người.
Chắc là những người đó vì cứu mình cũng như tiêu diệt con quỷ cấp 3 mà bị thương.
-Thiên Nhi biết lúc nào gia gia trở về không?
Thiên Nhi nhìn hắn lắc lắc đầu.
-Tối qua? Là ngươi, tên tiểu tử bị quỷ hồn cấp 3 tấn công mà vẫn sống?
Bất Dịch thốt lên đầy vẻ kinh ngạc từ phía sau hai người Hướng Thiên và Linh Nhi.
Nghe nói tên nhóc này bị thương rất nặng ở chân, sao chưa hết một ngày đã nhảy nhót tưng bừng rồi.
Hướng Thiên gật gật đầu nhìn trung niên này.
Hắn cảm nhận từ người này tỏa ra năng lượng phép thuật.
Có điều không mạnh lắm, nói thẳng ra là yếu đến đáng thương.
Có điều thân thể người này rắn chắc mạnh mẽ.
Chắc chắn lực lượng bộc phát của hắn rất mạnh mẽ.
-Nếu là vậy thì ta biết Gia Gia ngươi ở đâu, để ta đi tìm.
Bất Dịch nhìn liếc qua đám người từ Thiên Huyền một cái rồi tự mình chạy đi.
Trước khi đi hắn bảo đồng bạn ở lại bảo vệ y quán, dù có chuyện gì cũng không được rời khỏi.
-Ca, ngươi sao rồi! Cố gắng lên nhanh tĩnh lại.
Hướng Thiên nghe thấy tiếng khóc thì nhìn qua bên này.
Nữ nhân được gọi là Huyền Dĩnh đang khóc lớn.
Ca Ca nàng là nam nhân bị thương ở cánh tay, lúc này, máu đen vẫn tràn ra bên ngoài dù đã được băng bó kỷ.
Hướng Thiên nhíu mày nhìn vết thương này, nếu người bình thường chắc chắn đã chết.
Hắn cảm nhận được âm khí từ trên vết thương, máu đen, chắc chắn vết thương có độc.
Hắn phất tay bảo Thiên Nhi bên cạnh,
-Lấy giúp ca hộp kim châm.
Lúc nãy, hắn xem trong Ma Y Châm Pháp có một loại châm pháp giúp cầm máu.
Hắn muốn thử xem sao, loại châm pháp có hữu dụng không.
Thiên Nhi từ trong phòng chạy ra, trên tay ôm theo một hộp gỗ.
Nàng không hiểu vì sao Ca Ca muốn kim châm, nhưng ca ca bảo thì nàng đi lấy thôi.
-Ca Ca, kim châm.
Hướng Thiên nhận lấy hộp kim châm, đi đến gần Huyễn Dĩnh.
-Tránh ra.
Để ta thử xem.
Huyễn Dĩnh ánh mắt nghi ngờ nhìn Hướng Thiên.
Hướng Thiên còn quá trẻ, có thể làm được gì? Nhưng giờ nàng không còn lựa chọn nào khác, đành đứng lên tránh đường cho Hướng Thiên.
Hướng Thiên nhìn vết thương, sau đó do xét huyệt đạo.
Hắn nhíu mày phát hiện, huyệt đạo trong sách có chút không đúng.
Không đúng ở đây chỉ là vị trí, lúc hắn rờ đến bờ vai nam nhân này thì phát hiện huyệt đạo lịch sang trái một chút.
Không biết có chuyện gì nhưng hắn cũng mặt kệ, dùng châm theo trong sách.
Người nam nhân này khoản 20 hoặc 25 tuổi, cơ thể cường tráng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Không nói đến đẹp trai nhưng đúng là dễ nhìn.
Ngay sau khi các huyện đạo phong bế, máu đen chảy ra đã giảm nhưng Hướng Thiên phát hiện âm độc lại đang chậm rãi xâm lấn kinh mạch người này.
Loại âm độc này cực kỳ kỳ quái, khi không thi châm, máu chảy ồ ạt, vừa thi châm, máu giảm, nhưng độc lại hướng bên trong thân thể công đến.
-Là do âm độc hướng tâm.
Người trúng loại âm độc này chỉ có hai kết quả, bị mất máu mà chết hoặc bị âm độc công tâm.
Đúng lúc Hướng Thiên đang khó hiểu thì giọng nói của Hệ Thống vang lên trong đầu.
-Hệ thống, ngươi biết loại âm độc này?
-Trong hệ thống có chút tin tức về âm độc.
-Thế ngươi biết cách chữa trị loại âm độc này?
-Nếu ký chủ có năng lượng phép thuật.
Độc này sẽ rất dễ giải, nhưng bây giờ khó.
Nếu có năng lượng phép thuật truyền vào những cây châm kia, có thể ngăn độc xâm nhập lục phủ ngũ tạng, kéo dài thời gian.
Nếu năng lượng phép thuật đủ mạnh, có thể thông qua mấy cây kim kia, ép âm độc ra khỏi cơ thể.
Hướng Thiên nhíu mày, hắn không có năng lượng phép thuật, vậy thì làm sao?
Bỗng nhiên hắn nhìn sang đám người Thiên Huyền, đám người này không phải có sao? Nhìn năng lượng phát ra từ thân thể bọn hắn, hắn có thể dễ dàng nhận ra đám người này phép thuật rất yếu nhưng đủ kéo người này một hơi, chờ gia gia về.
Hắn nhìn Huyền Dĩnh nói.
-Ta không có năng lượng phép thuật.
Muốn cứu ca ca ngươi, nhanh chóng truyền năng lượng vào mấy cây châm này.
Như vậy có thể giữ mạng hắn, đợi đến gia gia ta trở lại.
Huyền Dĩnh nghe thế thì không nói gì nhiều, ngồi bên cạnh ca ca nàng.
Tay nàng xuất hiện một loại năng lượng màu trắng nhạt, nhanh chóng truyền vào cây châm.
-Lúc nàng kiệt sức, các ngươi đến thay nàng.
Bốn người còn lại gật đầu, bọn hắn thấy Hướng Thiên thi châm rất chuẩn, máu độc chảy ra đã giảm thì tin tưởng hắn phần nào.
Hướng Thiên đến bên trung niên nhân bị tên đâm xuyên người.
Tên này cũng là một tên cường tráng, dù là pháp lực rất yếu nhưng trung niên này đang liên tục điều động năng lượng nhằm ngăn máu ồ ạt tràn ra từ vết thương.
Có điều, năng lượng phép thuật hắn đang chập chờn, có vẻ sắp kiệt sức.
-Đại thúc, được rồi! Ta giúp ngươi cầm máu.
-Ta mới 25 tuổi.
Trung niên kia dù đang cực nhọc chống chọi vết thương nhưng cũng gắng gượng ngửa cổ nói với Hướng Thiên.
-25 tuổi, lừa ai thế? Trán có vết nhăn, mặt mũi đầy râu, tóc dài như đít ngựa.
Nói 25 tuổi, ai tin? Định lừa con nít hả?
Hướng Thiên trợn trừng mắt nhìn trung niên nằm dưới đất nói.
Hắn tin người này 25 mới là lạ, bề ngoài nhìn ít nhất cũng 50 tuổi.
Mắng thầm trung niên này sắp chết mà còn sĩ diện.
-T…
Trung niên kia cũng trừng mắt lại với Hướng Thiên, định mở miệng nói gì đó nhưng vết thương không cho phép.
Cố gắng lắm cũng rặn không ra nữa chữ.
-Hắn đúng là 25 tuổi, chỉ là bề ngoài già chút thôi!
Đồng bạn thấy trung niên không cam tâm, còn nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn giải thích giúp thì không đành lòng, cố gắng nín cười nói.
Ở trong tình cảnh này, nín cười cũng là một việc khó.
Hướng Thiên trợn trừng mắt nhìn trung niên dưới đất.
Càng nhìn hắn càng khó tin, hắn quay sang Thiên Nhi bên cạnh hỏi.
Nãy giờ nàng vẫn kè kè bên hắn chưa rời nữa bước.
-Thiên Nhi, người này 25 tuổi, muội tin sao?
-Tin chứ.
Hướng Thiên khó tin nhìn nàng hỏi lại.
Bên kia, trung niên dưới đất nghe Thiên Nhi trả lời thì mắt hiện lên vẻ vui mừng.
-Thật Tin?
Thiên Nhi gật gật đầu, nhưng câu nói tiếp theo khiến mọi người ngã ngửa.
-Tin, bởi vì gia gia cũng nói mình mới 30 tuổi.
Để gia gia vui lòng, Thiên Nhi đều gật đầu đồng ý.
Ca Ca, nên làm người tốt, tin người ta đi.
Thiên Nhi với vẻ mặt vô tội, lắc lắc cánh tay áo Hướng Thiên nói.
Hướng Thiên suýt nữa cười ra tiếng.
Hắn xoa đầu Thiên Nhi, sau đó ngồi xuống bên cạnh trung niên.
-Đại thúc, ta cầm máu giúp ngươi.
Trung niên trên đất khóc không ra nước mắt.