Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 33: Học sinh chuyển trường


Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 33: Học sinh chuyển trường

Long Thiên bước từ trên xe xuống, Chủ Thần cũng chủ động xuống xe, giúp hắn mở cửa sau.

Giáo viên nữ thấy Chủ Thần bước xuống xe, sững sờ mất một lúc, người này hình như hơi bị đẹp trai quá mức cho phép, giống như yêu tinh vậy, không giống con người.

Mà vì sao vừa nhìn lại cảm thấy có chút đáng sợ nhỉ?

Dìu Bạch Sở Sở từ trong xe ra, Long Thiên cười nói hiền hòa với giáo viên nữ: “Làm phiền rồi.”

Giáo viên nữ vừa thấy Bạch Sở Sở là đã cau mày, không để ý đến anh đẹp trai hay xe sang nữa, hỏi: “Con bé sao vậy, sao lại uống nhiều như thế.”

“Bị người ta lừa, uống ly nước trái cây.” Long Thiên đỡ Bạch Sở Sở, chuẩn bị dìu người vào.

“Nước trái cây?” Giáo viên nữ lại càng ngơ ngác.

“Một loại rượu có nồng độ cồn rất cao, mà uống thì chua chua ngọt ngọt không khác gì nước trái cây.” Chủ Thần đứng cạnh dùng âm thanh mang theo ý cười nói xen vào: “Gọi là… Rượu thất thân.”

Giáo viên sững sờ che miệng lại.

Bọn họ mới nói mấy câu, di động của Bạch Sở Sở vang lên, hiện tên “Hà Diệu”, “bạn tốt” của cô rốt cục cũng phát hiện ra mất bạn, giờ mới gọi điện hỏi.

Long Thiên nhận cuộc gọi: “Alô.”

Bên kia im lặng hai giây, vang lên giọng hai cô gái nói chuyện: “Là nam nhận, Sở Sở nhanh như thế mà đã có diễm phúc?”

“Cậu mau hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.” Một cô gái khác nói.

Vì thế trong điện thoại liền vang lên âm thanh của Hà Diệu: “Anh là ai? Sở Sở có ở chỗ anh không?”

Lúc nói chuyện ánh mắt hắn chuyển qua Chủ Thần… Mau đưa tư liệu đây.


Ánh mắt Chủ Thần lấp lóe, giống như không muốn, mà cuối cùng vẫn cho thông tin của người gọi.

Hà Diệu, Thẩm Hoan Duyệt.

Ý cười trên môi Long Thiên rộng ra.

Âm thanh của Hà Diệu ở đầu bên kia nói tiếp: “Chính là chủ nhân của chiếc điện thoại anh đang cầm đó, chờ đã, anh không biết…”

“À, tôi biết rồi.” Long Thiên đánh gãy suy nghĩ lung tung của Hà Diệu, “Cô bé là bạn của các cô sao? Uống say ngủ ven đường, các cô tới đón đi.”

Người ở bên kia cười ha hả: “Ngủ ở ven đường, ha ha ha ha lần này vui thật đó, cho em địa chỉ đi, bọn em đi đón bạn ấy, Hoan Duyệt ơi nghe chưa, Sở Sở ngủ ven đường, đã thế uống hai ngụm đã say ha ha ha ha.”

Ánh mắt Long Thiên âm trầm tối tăm.

Giáo viên nữ đứng cạnh ngơ ngác nhìn, mãi đến khi Long Thiên cúp máy, cô mới mở miệng hỏi: “Thầy Long?”

Long Thiên nở nụ cười với cô: “Không sao, chúng ta vào đi thôi.”

Giáo viên nữ hiển nhiên là không quan tâm tới cú điện thoại, mà là hỏi: “Một cô bé ngoan như Bạch Sở Sở, vừa nãy không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Thầy Long đến rất đúng lúc, không có chuyện gì xảy ra cả.” Chủ Thần nhìn về phía giáo viên nữ, lời nói rất chân thành,, “Mà thầy Long có chút không tiện lắm, liền phiền các cô chăm sóc cô bé.”

Không tiện… Chăm sóc?

Giáo viên nữa cảm thấy lượng tin tức trong câu nói này quá nhiều có chút không tiêu hóa nổi.

Chủ Thần nháy nháy mắt với cô, cười cười.

Giáo viên nữ thấy mình hơi chút mơ màng, nhìn Long Thiên rồi lại nhìn Chủ Thần, thấy Long Thiên không phủ nhận, thì chính là chấp nhận, cô cảm thấy hai người này ở với nhau cũng không tồi. Trước đây tổ tán chuyện của văn phòng còn định kiếm đối tượng cho thầy Long, mà thầy Long trước giờ là người không nóng cũng không lạnh, hóa ra là đã có người thương rồi?


“Anh nói xong chưa?” Long Thiên lạnh nhạt nhìn Chủ Thần, “Nói xong thì tôi đi.”

Chủ Thần phất tay với hắn một cái: “Gặp lại sau.”

Long Thiên dìu Bạch Sở Sở lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Sau này đừng quản việc không đâu nữa.”

Mà ở bên khác, nhìn địa chỉ mà người gửi đến là cổng trường cấp ba Tân Hải, Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt vừa cười vừa bắt xe.

“Uống say xong còn tự về được, cũng quả thật là một đứa bé ngoan.”

“Không biết cậu ấy có bị bảo vệ phát hiện không nhỉ, bị phát hiện là xong, e chừng sẽ bị ghi tội lớn.”

Xe taxi đến cổng trường cấp ba Tân Hải rất nhanh, hai người cười xuống xe, mà lại không thấy bóng dáng Bạch Sở Sở ở cổng trường, ngược lại lại thấy một con xe thể thao cực ngầu đỗ ở đó.

Nhìn thấy các cô bước từ trên xe xuống, cửa xe mở ra, một người đàn ông hết sức nho nhã bước ra, ngoắc ngoắc tay với các cô: “Các cô là bạn của Bạch Sở Sở?”

Ánh mắt Hà Diệu xuyên qua người đàn ông nhìn chiếc xe thể thao ở phía sau, sự thèm muốn trong mắt muốn giấu cũng không giấu được, cuối cùng vẫn là Thẩm Hoan Duyệt bấm cô một cái, mới để cô hoàn hồn.

Người đàn ông kia cười cười, nụ cười cực kỳ đẹp: “Vừa nãy có người đón Sở Sở về kí túc, tôi không có số điện thoại của các cô, nghĩ là các cô sẽ tới, liền chờ ở đây, báo tin cho các cô để các cô không phải lo lắng nữa.

Sở Sở?

Hà Diệu nhạy cảm bắt được từ này, tại sao Bạch Sở Sở say rượu thôi cũng gặp được cao phú soái?

“Cảm ơn.” Thẩm Hoan Duyệt hào phóng mở miệng, “Chỉ là bọn em chạy đến đây, chỗ này hơi vắng vẻ, khó bắt xe…”


“Nếu như hai cô không ngại, tôi đưa hai cô về.” Người đàn ông này vô cùng lịch lãm, còn mở cửa cho các cô.

Bạch Sở Sở cảm thấy mình ngủ một giấc rất dài, cô mơ vài giấc mơ, trong mơ có tiếng người nói chuyện, có tiếng vỡ, có tiếng ô tô, mà sau khi cô tỉnh giấc, cô phát hiện ra mình chẳng nhớ một cái gì cả, kí ức trong đầu dừng lại ở cảnh cô đi WC.

Liếc mắt nhìn bốn phía, cô phát hiện mình đang nằm ở kí túc xá, còn ký ức về chuyện sao cô đang ở bar mà lại quay về được kí túc thì hoàn toàn không có.

“Sở Sở?” Bạn cùng phòng gọi cô ở dưới, trọng giọng nói mang theo cả sự lo lắng, “Tỉnh rồi à? Thầy Long nói là sau khi cậu tỉnh thì tới gặp thầy.”

Tuy thầy Long rất hiền hòa, cũng rất dễ nói chuyện, mà Bạch Sở Sở lại không hiểu sao lại sợ hắn, nghe vậy cô túm lấy ga giường, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Long gọi tớ đi làm gì?”

“Cậu không biết?” Bạn cùng phòng kinh ngạc nói: “Đêm hôm qua thầy Long đưa cậu về đó.”

“Cái gì?” Mặt Bạch Sở Sở trắng bệch ra, thầy Long đi bar đêm mang cô về sao? Không phải Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt đưa cô về?

Bạch Sở Sở cuống quít tìm điện thoại, muốn hỏi bạn mình xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, may mà thầy Long cầm cả túi của cô về, cô thấy trên điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều do Hà Diệu gọi, còn có một tin nhắn: “Tớ với Hoan Duyệt không về, cậu về một mình nhé.”

Ngón tay run lẩy bẩy, Bạch Sở Sở gọi điện cho Hà Diệu, mà bên kia lại không có ai tiếp.

“Sở Sở, mình đi học trước đã, bị muộn rồi.” Bạn cùng phòng nói chuyện ở phía dưới, “Cậu cũng nhanh lên đi, đi muộn sẽ bị khiển trách đó.”

“Được…”

Tâm trạng Bạch Sở Sở thấp thỏm bò dậy từ trên giường, cảm thấy nhức đầu hoa mắt, đây là di chứng do say rượu, cô rửa mặt thật nhanh, chạy vào lớp, tự kiến thiết tâm lí mình thật lâu rồi mới đi đến văn phòng.

Một giây đó cô cảm thấy mình như là chiến sĩ lao vào chiến trường.

Mặt của Long Thiên vẫn hiền hòa như cũ, không hề nghiêm túc chút nào, mà dịu dàng hỏi: “Chuyện hôm qua em nhớ được bao nhiêu?”

Không bị răn dạy nghiêm khắc, Bạch Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn trả lời: “Em nhớ là mình uống một ly nước trái cây, sau đó em không nhớ gì cả, thầy Long… Em uống say sao?”

Long Thiên gật gật đầu: “Em không chỉ uống say, còn ngủ, ai dẫn em đi?”

Làm giáo viên chủ nhiệm lâu như thế, hắn hiểu rất rõ tính cách của các bạn trong lớp, Bạch Sở Sở không phải là dạng sẽ tìm đến bar đêm, nhất định có người dẫn cô bé đi.


Do dự một chốc, Bạch Sở Sở nhỏ giọng nói: “Hai người bạn của em, chắc là các bạn không ngờ được là tửu lượng của em lại kém như thế, em… Em uống say rồi sau đó đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Nếu Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt không nói gì, thế… Bạch Sở Sở ngây thơ nghĩ, chắc là chỉ có thầy Long phát hiện ra thôi.

“Không có chuyện gì xảy ra cả.” Long Thiên dịu dàng nhìn cô, “Em tự mình muốn đi hả?”

Bạch Sở Sở lắc lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Xin lỗi thầy, hôm qua là sinh nhật em, cho nên em cúp tiết tự học tối, muốn chơi với bạn em một chốc, các bạn muốn tạo bất ngờ cho em, em… Em không nỡ từ chối bạn em.”

“Không sao đâu.” Long Thiên cười cười, “Sắp tốt nghiệp cả rồi, không ghi tội cho em, về lại lớp tự học đi.”

“Dạ, cảm ơn thầy.” Không hiểu vì sao, Bạch Sở Sở vẫn cứ thấy thấp thỏm, lúc ra ngoài cứ do do dự dự, kì thực cô rất muốn hỏi sao thầy lại biết cô ở bar đêm, mà lại không dám hỏi.

Vừa mới đi ra khỏi văn phòng, có một người đi qua trước mặt, Bạch Sở Sở nhận ra đó là thầy chủ nhiệm, cô ngừng một lúc, nhìn thầy chủ nhiệm vào văn phòng, sau đó có âm thanh từ trong đó truyền ra: “Thầy Long, có học sinh chuyển tới lớp cậu, đây là tư liệu của học sinh.”

Có giáo viên thắc mắc hỏi: “Sao bây giờ lại chuyển trường? Học sinh vùng khác sao? Sắp tốt nghiệp rồi, chuyển đến bây giờ sẽ không ảnh hưởng đến việc học chứ?”

“Học sinh này còn không thèm để ý học lực của mình.” Thầy chủ nhiệm cười nói, “Thầy Long khổ thầy rồi, vốn tôi muốn chuyển em này vào lớp phổ thông, nhưng học sinh này chỉ điểm muốn vào lớp ba, thầy nhịn một chút là được, không cần quan tâm cậu ta.”

“Ồ?” Giọng của Long Thiên lộ ra chút hứng thú, “Học sinh của nhà giàu nào vậy?”

Thầy chủ nhiệm có chút bất đắc dĩ: “Nhà họ Thượng Quan, có lẽ thầy không biết, nhà giàu có tiếng ở Tân Hải, thầy chú ý nhé, đừng đắc tội, không thì bọn tôi không bảo vệ được thầy.”

“Đã biết.” Long Thiên nhận tư liệu của học sinh, trong đó có dán bức ảnh, đó là một cậu trai rất đẹp trai, nhưng mà đêm qua khuôn mặt đẹp trai này bị hắn đánh cho tím mặt bầm mũi, chắc chắn bây giờ không đẹp trai được nữa.

Nhìn tư liệu, ngón tay Long Thiên gõ gõ trên bàn mấy cái.

Mà trong ngày đầu tiên Long Thiên nhận được những tư liệu này, Thượng Quan Duệ còn chưa đến, ngày thứ hai, Thượng Quan Duệ cũng chưa đến.

Mãi đến một tuần sau, vị học sinh chuyển trường như là đột nhiên nhớ ra mình còn phải đi học, đến.

Vết máu bầm trên mặt Thượng Quan Duệ đã được đánh tan, chắc là còn đi trồng răng, nên răng cửa đã lành lặn như cũ, đi vào lớp, hắn nhìn thấy Long Thiên đứng trên bục giảng, nhếch miệng cười kiểu hung tàn.

“Chào thầy Long.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.