Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 32: Thói xấu
“Muốn tiếp cận cậu?” Long Thiên giận đến cười, cảm thấy mình vừa nghe được một câu chuyện buồn cười không thể buồn cười hơn được nữa, hắn chỉ tay vào Bạch Sở Sở, “Một cô gái như thế, uống say rồi không hiểu sao lại bị cậu mang đi, cậu không thấy xấu hổ vì đã nói là con bé cố tình muốn tiếp cận cậu à? Con bé có nói với cậu một câu nào chưa? Có làm hành động gì mang tính ám chỉ không?”
Thượng Quan Duệ bị hắn nói sững sờ, em gái này… Hình như là không có thật!
Long Thiên lật tay tặng thêm cho cái tát nữa: “Làm gì có chuyện cố tình tiếp cận cậu? Chẳng qua là cái cớ cậu lấy ra để bao biện cho hành vi đồi bại của mình mà thôi.”
Từ bé đến lớn, chưa có một ai dám đánh hắn như thế, cả cha hắn cũng không, Thượng Quan Duệ nổi giận, nhưng hắn lại không có sức đánh trả, đành phải cười lạnh: “Dù cô gái đó không có ý tiếp cận tôi thì sao? Người mà Thượng Quan Duệ muốn, thì không ai được từ chối.”
Long Thiên nhìn hắn, dùng ánh mắt thương hại mà nhìn, sau đó khe khẽ lắc đầu: “Cậu quả thật là một tên ngu ngốc.”
“Mày…!” Tuy bị ăn hai tát mặt sưng như mặt lợn, mà ánh mắt Thượng Quan Duệ vẫn vô cùng tối tăm, “Mày nghĩ là mày có thể đi qua được cánh cửa này?”
“Sao lại không thể.” Long Thiên hết sức buồn cười nhìn hắn, không ra tay nữa, mà là quay lại ôm Bạch Sở Sở, chậm rãi đi về phía cửa.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, vệ sĩ bị Thượng Quan Duệ quát đứng ở ngoài lúc này mới đi đến, nhìn thấy cảnh này, bọn họ không thèm để ý đến hoàn cảnh, móc súng ra, họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào Long Thiên.
Lần này Long Thiên kinh ngạc thật, hắn nhìn những người này, nhẹ giọng hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm, sở hữu súng hẳn là trái pháp luật, ở đây không có giấy phép được sở hữu súng đúng không?”
Thượng Quan Duệ chậm rãi bò dậy từ dưới đất, cười lạnh nói: “Chỗ của tao, dù mày có chết ở đây, cũng không có ai biết đến!”
“Hóa ra là vậy.” Long Thiên quay đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười ôn hòa nhã nhặn, “Cho nên nếu cậu chết ở đây, thì cũng không có ai biết đến đúng không?”
“Mày, mày muốn làm gì?” Thượng Quan Duệ tự xưng là không sợ trời không sợ đất, ông già Diêm Vương cũng phải nhường hắn ba phần, mà dưới nụ cười này, hắn bắt đầu thấy bồn chồn.
“Không sao, tôi chỉ đùa chút thôi.” Long Thiên tiếp tục cười, ôm Bạch Sở Sở đi từng bước từng bước ra ngoài, những vệ sĩ chỉ súng vào hắn, thấy hắn thong dong đi mất thậm chí bắt đầu sợ hãi, có người còn run lên cả đôi tay đang cầm súng.
“Thiếu gia!” Một âm thanh the thé phá vỡ cục diện, một người phụ nữ chạy từ ngoài hành lang vào, nhìn thấy Thượng Quan Duệ sợ đến tái mét mặt mày, run rẩy muốn sờ mặt Thượng Quan Duệ, kết quả vừa mới chạm vào da, Thượng Quan Duệ lại bị đau mà tránh, lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
“Ai đem cậu đánh ra như vậy!” Người phụ nữ này nghĩ một cái là phát hiện ra người đột nhiên xuất hiện trong phòng này là ai, lập tức xoay qua nhìn Long Thiên, “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xử lí hắn!”
“Dạ, rõ!” Lúc ấy đám vệ sĩ mới lấy lại tinh thần, chỉ súng vào Long Thiên, chậm rãi tới gần.
Căn bản là Long Thiên không thèm nhìn bọn họ, chỉ lững thững đi ra ngoài, tinh thần cũng đã tràn ra.
“Ai.”
Một tiếng thở dài rất nhẹ vang lên trong đầu Long Thiên, là âm thanh máy móc của Chủ Thần.
“Đây là thế giới dùng chính sức mạnh của em tạo thành, em có thể quý trọng nó một chút được không?”
Chỗ rẽ hành lang đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mái tóc đen xõa tung đằng sau, đôi mắt mang theo ánh sáng cười mà như không cười.
“Thượng Quan thiếu gia.” Người đàn ông đưa tay đè xuống một cây súng, “Cho tôi chút mặt mũi, dạo này bên trên nhìn chằm chằm chỗ tôi, đừng tùy tiện động thủ.”
Hắn nói thế, mà âm thanh chẳng hề có chút nào gọi là yếu thế, thậm chí còn mang theo cả mùi bề trên.
Thượng Quan Duệ cau mày: “Anh là ai.”
“Há, tôi quên không giới thiệu mình, tôi chính là chủ nhân của nơi đây.” Người đàn ông nhìn bọn họ, giọng nói mang theo cả sự ép buộc, “Đây là chỗ tôi, đi khỏi đây, các người muốn làm gì thì làm.”
Có thể mở ra một quán bar đêm ở đây, thực lực chủ nhân của nó tuyệt đối không thể khinh thường, Thượng Quan Duệ suy nghĩ một lúc, dù sao thì có đi khỏi đây tên đàn ông chen ngang chuyện của hắn cũng là cá nằm trên thớt, hơn nữa rời khỏi đây rồi hắn lại có càng nhiều thủ đoạn, lúc đó mới đồng ý.
Trong thời gian nói mấy câu như thế, Long Thiên đã ôm Bạch Sở Sở đi mất, hắn nhìn cũng không thèm nhìn người vừa đến một cái, thấy người đi, người phụ nữ đứng bên Thượng Quan Duệ ra dấu cho vệ sĩ, vệ sĩ lập tức đuổi theo.
Long Thiên vô cùng bình tĩnh, ôm Bạch Sở Sở ra khỏi bar đêm, hắn không dùng dị năng, chỉ đi khỏi bar đêm mấy bước, xoay hai vòng, vệ sĩ theo chân chạy ra như một lũ ngu, mặt ngơ ngác, căn bản là không tìm ra được người đi đâu mất rồi.
Có tinh thần lực trợ giúp, đường phố phức tạp cũng thành quen thuộc như nhà mình, thoát khỏi vệ sĩ là một chuyện dễ như ăn cháo.
Khi tinh thần lực của hắn nhìn đến, vệ sĩ đã đuổi theo hướng ngược lại, lúc này Long Thiên mới chậm rãi đến trạm dừng bus, lúc đến là teleport, lúc về hắn vẫn phải dùng phương tiện công cộng thôi.
Dẫu sao hắn chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường, không nên biết cái kỹ năng gọi là teleport này.
Đợi hai phút, xe bus chưa tới, mà trước mặt hắn lại dừng một con xe sang, cửa xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của Chủ Thần lộ ra sau kính: “Vừa nãy tôi diễn thế nào? Có bóng dáng của tổng giám đốc bá đạo hay không?”
Long Thiên nhìn hắn chằm chằm hai giây, như là nhìn một tên ngốc, sau đó hắn mở cửa xe, để Bạch Sở Sở ở ghế sau, còn mình thì ngồi ghế phó lái.
Sau khi lên xe Long Thiên không nói một chữ, Chủ Thần lái xe, nhìn Long Thiên muốn nói rồi lại thôi, xoắn xuýt như cô vợ nhỏ một lúc lâu, sau mới lắp bắp mở miệng: “Ờ thì… Em đang giận à?”
Hắn cho là, giận chuyện hắn tự ý xâm nhập thế giới xen vào chuyện này.
“Lái xe nhìn đường.” Long Thiên lạnh lùng nói.
Xong xong giận thật rồi, Chủ Thần chẳng thèm nhìn vô lăng nữa, cắn khăn tay, ánh mắt liếc trái liếc phải, thoạt nhìn sốt ruột đến cùng cực.
…Lỡ đâu em ấy giận quá xé tan thế giới này ra thì sao bây giờ, hắn còn muốn phát triển thế giới này một chút.
“Dừng xe.” Long Thiên không nhìn hắn.
Chủ Thần dừng xe bên đường, cẩn thận từng li từng tí nhìn Long Thiên: “Hức.”
“Xuống xe.”
Chủ Thần ngoan ngoãn xuống xe.
Long Thiên mở cửa, lên ghế lái, Chủ Thần đứng ở ven đường tha thiết mong chờ nhìn hắn.
“Anh,” Long Thiên hít sâu một hơi: “Cút vào chỗ phó lái.”
Ánh mắt Chủ Thần sáng ngời, đột nhiên cúi đầu hôn mặt Long Thiên một cái, vui vẻ ngồi vào chỗ phó lái, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tôi biết là em vẫn còn yêu tôi mà.”
Hai tay cầm vô lăng của Long Thiên cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, cũng không thèm quay đầu lại nói: “Câm miệng, không thì tôi sẽ ném anh từ trên xe xuống.”
Ánh mắt của Chủ Thần trượt từ mặt Long Thiên xuống môi, xuống cằm, rồi xuống đường nét trên cổ, cười cười một cái.
Xe chạy được nửa đường, Long Thiên gọi cho một nữ giáo viên ở văn phòng, nói ngắn gọn tình huống của Bạch Sở Sở, để cô đến hỗ trợ chăm sóc, dù sao Bạch Sở Sở cũng là một nữ sinh, hắn không tiện lắm.
Giáo viên nữ đến rất nhanh, nhìn thấy xe dừng ở cổng trường mà hết hồn, do dự một lúc mới đi đến, trong mắt có chút ít hâm mộ: “Thầy Long?”