Bạn đang đọc Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 53: Chạy Bộ Sáng Sớm Cảm Cúm
Edit: Bàn
Trong thời gian chạy bộ buổi sáng, học sinh các lớp lần lượt tập trung trong thao trường, uỷ viên thể dục lớp 7 Khang Minh phụ trách tổ chức trật tự, Khúc Liệu Nguyên đứng cuối lớp.
Cậu choáng đầu nghẹt mũi, cảm thấy đầu nặng trĩu, cúi đầu đứng đó thất thần.
Tối qua gặp Tống Dã xong quay về, cậu mãi không ngủ được, cứ nghĩ về dáng vẻ Tống Dã chờ cậu trên hành lang, cặp mắt xinh đẹp rũ xuống, mái tóc ẩm ướt, đẹp trai như thế, trên người còn thơm thơm dễ chịu, nói với cậu một câu cực kỳ êm tai “Muốn nhìn cậu một cái.”
Vật vã xong mới ngủ được, mà vẫn ngủ không yên, nửa đêm còn tỉnh giấc nhiều lần, đều là nằm mơ giật mình tỉnh dậy.
Trước đây cậu từng mơ thấy Tống Dã vài lần, trong mơ Tống Dã đều là con gái.
Trong giấc mơ đêm qua, có lúc Tống Dã là con gái, có lúc là chính hắn.
Sáng sớm tỉnh lại cũng không đái dầm, điều này khiến cậu còn khó chịu hơn là tiểu ra, cảm thấy mình như một chai bia hỏng, mở nắp nhưng không có bọt trào ra.
Cậu đang ở đó chóng mặt nghĩ loạn, Diêu Vọng không biết từ đâu chạy tới, cũng đến cuối hàng, đứng cạnh Khúc Liệu Nguyên.
Tối qua Diêu Vọng lại không về ký túc xá, bình thường nếu cậu ta đi suốt đêm không về, thì sáng sớm hôm sau cũng sẽ không tới tham gia chạy bộ sáng sớm, hôm nay không hiểu tại sao lại đến, chỉ mặc mỗi cái áo sweater Adidas.
“Từ đâu ra đấy?” Khúc Liệu Nguyên thực sự là một lớp trưởng tận tâm với công việc, hỏi cậu ta, “Sao mày không mặc đồng phục?”
Diêu Vọng trả lời cậu: “Từ nhà đến.
Đồng phục ở trong ngăn bàn phòng học, hôm qua tan học đi vội, quên mang.”
Khúc lớp trưởng nhắc nhở: “Đừng quên hôm nay là thứ 2, có lễ kéo cờ đấy, nhớ mặc đồng phục.”
Vì mũi cậu nghẹt, nói chuyện hơi mang giọng mũi.
“Biết rồi.” Diêu Vọng nhìn cậu cười, nói, “Vẫn còn nói mình không bị cảm à? Nghe lời mày nói đi, cái giọng gì đây?”
Khúc Liệu Nguyên tưởng cậu ta đang cười trên nỗi đau của người khác, buồn bực nói: “Tao bị cảm, sao mày lại vui thế? Có tí tình cảm bạn học nào không?”
Diêu Vọng nghiêm mặt nói: “Sao lại không có tình cảm bạn học? Hôm qua không phải tao mua thuốc cho mày à? Mày uống chưa?”
“Chưa, quên ở phòng học rồi,” Thấy đằng trước lớp chạy, Khúc Liệu Nguyên vội nói, “Đừng tán dóc nữa, chạy.”
Cậu không quá thoải mái khi bị cảm, nhưng thể trạng vẫn luôn tốt, đối phó với việc chạy bộ sáng sớm nho nhỏ không có vấn đề gì.
Lúc chạy bộ cậu nghĩ đến chuyện vận hội thể dục tuần lớn tiếp theo.
Nhờ việc cậu và Khang Minh động viên và thuyết phục, lần lượt có nam nữ sinh đồng ý đăng ký tham gia.
Lớp 7 đã gần đủ chỉ tiêu theo yêu cầu đăng ký của trường cho mỗi lớp, chỉ còn một suất chạy 3000m nam là chưa ai đăng ký, mấy nam sinh tham gia vận hội thể dục đều bày tỏ mình không chạy 3000m được, đừng nói đến việc lấy được thứ hạng, căn bản là không chạy nổi toàn bộ hành trình.
Bản thân Khúc Liệu Nguyên và Khang Minh là tuyển thủ chủ lực đội nam sinh trong vận hội thể dục lần này, nhưng hai người cậu cũng không thể đảm đương tất cả hạng mục không ai đăng ký.
Trường yêu cầu mỗi vận động viên chỉ có thể tham gia tối đa 2 bộ môn thi đấu, phòng ngừa tình huống các lớp đặt toàn bộ nhiệm vụ dự thi lên 1 2 vận động viên, dù sao thì mục đích của vận hội thể dục vẫn là khuyến khích các học sinh tham gia rèn luyện thể thao nhiều hơn.
Vóc dáng Khúc Liệu Nguyên không tính là thấp, nhưng cũng không quá cao, sức bật cơ bắp cũng tương đối tốt, cho nên thể lực tổng hợp của cậu phù hợp với chạy nước rút hơn.
Giáo viên thể dục cũng gợi ý cậu tham gia hạng mục chạy nước rút, vì thế thứ mà cậu muốn tham gia là chạy tiếp sức 4×100 và chạy nước rút 100m, chỉ cần cậu phát huy như thường ngày là có thể giúp cả lớp có được thứ hạng rồi.
Còn Khang Minh cao to hồi cấp 2 chuyên luyện nhảy cao, có thể giành huy chương ở hạng mục này, nhưng tất cả hạng mục chạy bộ cậu đều không quá tốt, ngoại trừ nhảy cao ra thì cậu muốn tham gia một hạng mục khác là ném lao.
Nói cách khác, cho dù là ai trong hai người cậu lựa chọn, bỏ hạng mục xác định từ trước, đổi sang chạy 3000m, thì cả hai đều không có ưu thế trong chạy đường dài.
Khúc Liệu Nguyên vừa chóng mặt chạy bộ, vừa rầu rĩ không biết chuyện này phải làm sao, Diêu Vọng gọi cậu một tiếng: “Khúc Liệu Nguyên.”
Cậu hỏi: “Làm sao?”
Diêu Vọng nói: “Mày ra ngáng chân tao một cái đi.”
Khúc Liệu Nguyên ù ù cạc cạc nhìn cậu ta, nói: “Mày nói gì cơ? Muốn tao làm gì?”
Diêu Vọng cười với cậu, nói: “Hôm qua không phải tao ngáng chân mày ngã sấp mặt ra đấy à, giờ cho mày trả lại, lên không?”
“…” Khúc Liệu Nguyên cạn lời, “Không lên, lớp trưởng đại nhân có đại lượng, đã tha cho mày rồi.”
Diêu Vọng như thể xác nhận hỏi lại cậu: “Mày không lên thật?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Mày chạy tử tế được không?”
Diêu Vọng không nói nữa.
Khúc Liệu Nguyên tưởng rằng đến đây chấm dứt, còn một vòng nữa là chạy xong, nghĩ đến lúc Tống Dã nhất định sẽ đứng ở cửa thao trường chờ cậu, tâm tình bỗng chốc nhẹ nhàng tung bay.
“Khúc Liệu Nguyên,” Diêu Vọng bỗng nói, “Mày nhìn tao này.”
Khúc Liệu Nguyên: “Cái gì?”
Diêu Vọng thần thần bí bí cười, giơ một chân lên móc vào cẳng chân một cái…!Cậu ta tự làm mình “vấp” ngã!
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Việc Diêu Vọng ngã sấp mặt thực sự kinh thiên động địa, chẳng những ngã thẳng xuống đường chạy, mà còn tự biên tự diễn kêu thảm một tiếng.
Lớp 7, cùng lớp 6 phía trước, lớp 8 phía sau, thậm chí cả bạn học những lớp khác đã chạy đến bên kia thao trường cũng nhìn về bên này.
Gánh nặng lớp trưởng của Khúc Liệu Nguyên nặng như thái sơn, không thể làm gì khác là dừng lại, hô với bạn cùng lớp 7 phía trước: “Đừng nhìn nữa, chạy tiếp đi!”
Tự mình ra đỡ Diêu Vọng, cạn lời mà nói: “Diêu Vọng! Mày bị ốm à?”
Diêu Vọng cũng phối hợp để cậu đỡ.
Hai người đứng ngoài đường chạy, người lớp 8 chạy qua đều nhìn hai người bọn họ, có người quen còn nhớ hôm qua Khúc Liệu Nguyên ngã một phát, cười hỏi: “Lớp 7 các ông làm sao thế? Mỗi ngày một người thay phiên nhau ngã sấp mặt à? Sắp xếp ngày trực luôn rồi đấy?”
Học sinh lớp 8 cười khúc khích.
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Diêu Vọng hình như ngã xong đi lại khó khăn, nghiêng ngả dựa nửa người vào Khúc Liệu Nguyên, dáng vẻ cà lơ phất phơ rất giống một tên nhóc côn đồ, quát về phía lớp 8: “Bớt lấy chuyện lớp bọn tao ra nói đi! Nghe chưa?”
Thực ra cậu ta không gây ra chuyện gì ở trường, nhưng danh tiếng “Diêu Vọng Thập Trung” vẫn còn đó.
Học sinh lớp 8 thoáng chốc không ai lên tiếng, im lặng chạy đi mất.
“Tự đứng lên đi,” Khúc Liệu Nguyên né sang bên, nói, “Tao phải chạy tiếp.”
Diêu Vọng nói: “Chạy làm gì nữa? Còn mỗi nửa vòng mà.”
Khúc Liệu Nguyên cũng thấy thế, chờ cậu đuổi kịp, chạy bộ sáng sớm e rằng cũng đã kết thúc rồi, hơn nữa hiện tại cậu bị cảm choáng đầu vô cùng, kỳ thực cũng không muốn chạy tiếp lắm, liền dứt khoát xoay người đi ra đứng một góc kín đáo ở thao trường, muốn đợi Tống Dã chạy xong rồi cùng nhau đi.
Diêu Vọng hai tay nhét trong túi quần đồng phục, cũng đi theo cậu, hỏi: “Lớp trưởng, vui không?”
Khúc Liệu Nguyên khó hiểu nói: “Vui cái gì?”
“Hôm qua làm mày mất mặt, hôm nay anh cũng nhục mặt trước đám đông, coi như hoà nhau,” Giọng Diêu Vọng như đang dỗ dành trẻ con, nói, “Đừng vì chuyện nhỏ thế này mà ghi hận anh, được không?”
“Ai ghi hận mày? Tao còn lâu mới là người nhỏ nhen như vậy.” Khúc Liệu Nguyên cảm giác mình bị coi thường, khó chịu khè cậu ta vài câu, “Với cả, đừng có cố làm anh tao nữa, tao có anh rồi, ảnh ở lớp 1 ấy.”
Diêu Vọng nhắc đến Tống Dã liền tỏ vẻ coi thường, nói: “Chỉ là lớp 1 kia, nó chỉ lớn hơn mày mấy ngày, còn tao hơn mày nửa năm đấy, gọi anh mày cũng không lỗ đâu, hơn nữa, làm em tao không tốt à?”
“Làm em mày có gì tốt? Anh tao biết dạy tao học, còn giặt quần áo cho tao, còn…” Để Khúc Liệu Nguyên khoe khoang về độ tốt của Tống Dã, cậu có thể khoe 3 ngày 3 đêm không nghỉ, nhưng giờ đột nhiên cậu cảm thấy không muốn nói quá nhiều về Tống Dã với người khác lắm.
Sau cả ngày hôm qua, Tống Dã từ một người bạn tốt anh em tốt để cậu sẵn lòng khoe khoang với người khác, trở thành một báu vật khiến cậu muốn giấu đi để chỉ bản thân mới có thể ngắm.
Vì vậy cậu lập tức dừng lại, nói: “Dù sao thì làm em mày cũng chẳng có gì hay.”
“Tao không dạy mày học được, nhưng quần áo thì ai mà không biết giặt chứ?” Diêu Vọng khịt mũi khinh bỉ, nói, “Làm em tao, có nhiều lợi ích mà mày không nghĩ đến lắm.”
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt phản đối.
Diêu Vọng nói: “Nếu mày là em tao, mày muốn tao làm gì thì tao làm cái đấy, ngoại trừ thành tích học tập, cái gì tao làm cũng hơn họ Tống, mày tin không?”
Khúc Liệu Nguyên giật mình, nói: “Bảo mày làm gì thì mày làm cái đấy? Thật không?”
“Đương nhiên là thật, tao nói chuyện giữ lời mà,” Diêu Vọng cười như không cười, nói, “Nhưng mà mày phải gọi tiếng anh nghe thử trước đã.”
Khúc Liệu Nguyên lập tức gọi: “Anh!”
Diêu Vọng cười, lộ ra 2 cái răng nanh, nói: “Ngoan, muốn anh làm cho mày cái gì?”
Khúc Liệu Nguyên vì vinh quang của lớp mà chịu khổ, hai tay ôm quyền, trịnh trọng nói: “Anh Vọng, vận hội thể dục tuần sau, xin ngài chạy 3000m được không?”
Diêu Vọng: “…”
Lời thỉnh cầu của Khúc Liệu Nguyên cũng không phải là không có cơ sở.
Mùa thu năm ngoái có một tiết thể dục, Diêu Vọng không mặc quần thể dục hay quần đồng phục như nội quy, mà mặc một cái quần jean rách đầy lỗ, giáo viên thể dục không nhìn nổi phải nói cậu ta, cậu ta cãi lại giáo viên thể dục đôi câu, cuối cùng giáo viên giận tím mặt, phạt cậu ta chạy theo vòng.
Lúc đó cậu ta thể hiện tài năng chạy đường dài đáng kinh ngạc, giáo viên không nói phạt cậu ta chạy bao nhiêu, cậu ta vốn cũng muốn so kè với giáo viên, thế là chạy đến lúc tan học mới dừng lại.
Theo lời mấy nữ sinh lén đếm hết nói, cậu ta chạy tổng cộng hơn 16 vòng, hơn nữa chạy xong chỉ đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, còn những cái khác chẳng sao.
Nếu cậu ta đồng ý chạy 3000m, thì cho dù không lấy được giải nhất, thì 3 vị trí đầu vẫn có huy chương, cậu ta lấy một cái huy chương không có vấn đề gì.
Lời nói ra như bát nước đổ đi, Diêu Vọng đành phải hậm hực đồng ý.
Chạy bộ sáng sớm kết thúc, các học sinh giải tán.
“Đi, về ký túc xá,” Diêu Vọng nói, “Tao đi từ nhà vội quá, còn chưa đánh răng rửa mặt.”
Ý của cậu ta là, cậu ta là đặc biệt đi từ nhà đến để chạy bộ buổi sáng.
Khúc Liệu Nguyên lại không hiểu ý cậu ta, nhìn đám người xung quanh nói: “Mày đi trước đi, tao còn phải chờ người.”
Diêu Vọng vừa nghĩ liền biết rõ cậu chờ ai, nói: “Mày với nó ngày ngày đi cùng nhau không thấy chán à? Đi chơi với tao mấy ngày đi.”
“Chơi cái gì?” Khúc Liệu Nguyên chột dạ, nghiêm mặt nói: “Bọn tao là cùng nhau, học tập tốt!”
Diêu Vọng đảo mắt tận trời, xua xua tay nói: “Được được được, bọn mày đều là học sinh ngoan, tao đi.”
Chờ chốc lát, Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã sẽ gặp nhau.
Thao trường lớn như thế, mà trò hề ở lớp 7 lúc sáng sớm vẫn bị Tống Dã nhìn thấy, gặp nhau liền hỏi cậu: “Cậu với Diêu Vọng làm sao thế? Nó lại làm phiền cậu à? Thằng này sao lắm chuyện thế nhỉ?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Đâu có, tớ để nó tham gia thi chạy đường dài vận hội thể dục tuần sau, nam sinh lớp tớ chẳng ai chạy được cả.”
“Sao lại bị cảm?” Tống Dã nghe thấy cậu giọng mũi dày đặc, sờ sờ trán cậu, nhưng lại không nóng, nói, “Tối qua vẫn khoẻ mà.”
Hai người bọn họ vai kề vai cùng đi, Khúc Liệu Nguyên nói cực nhỏ: “Mỗi ngày hôm qua là tớ ngủ không ngon.
Còn cậu, ngủ có ngon không?”
Tống Dã: “Tớ ngủ ngon mà, cậu có chuyện gì thế?”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Tống Dã cười một tiếng thật trầm.
Khúc Liệu Nguyên hiểu ra, tức giận nói: “Cười cái gì? Cậu đừng có lúc nào cũng trêu tớ chỉ để chứng tỏ cậu thông minh, tớ ngốc đi được không?”
“Cậu vốn ngốc thật mà,” Tống Dã nói, “Không ngủ cho tử tế thì chỉ có ngốc thêm thôi.
Nói xem, nghĩ cái gì mà không ngủ được?”
Khúc Liệu Nguyên quyết tâm trả thù [1], trả lời hắn: “Cậu hỏi tớ làm gì, dù sao cũng chẳng phải nhớ cậu.”
[1] 不蒸馒头争口气: Cả câu đầy đủ là “卖了麦子买蒸笼,不蒸馒头争口气” (“bán lúa mì mua lồng hấp, không hấp bánh bao mà để tranh lấy hơi”), ở đây chơi chữ từ “khí” – 气, vừa là hơi nước để hấp bánh bao, vừa là khí trong khí thế/tinh thần/khẩu khí – lấy hơi để chửi nhau =))))))).
Tóm lại nghĩa của câu này là (1) để chỉ những người tự tin, có bản lĩnh, càng nói là nó không làm được thì nó càng làm; (2) những người nhất quyết trả thù cho bằng được.
Tống Dã thở dài nói: “Ầy, thế này không công bằng.”
Khúc Liệu Nguyên không hiểu, nói: “Cái gì không công bằng?”
“Tớ ngủ rồi vẫn nhớ đến cậu,” Tống Dã sáp lại gần cậu một chút, trong ánh mắt chứa ý cười trêu ghẹo, nói, “Cậu lại dám không nhớ tớ?”
Trong lòng Khúc Liệu Nguyên, mười vạn con hươu nhỏ đang điên cuồng chạy loạn, trong giây phút tất cả đụng phải nhau đầu rơi máu chảy, xác chết đầy đường.
“Lớp trưởng!” Quách Tiểu Thiên chạy đuổi theo từ đằng sau, hỏi, “Ông về ký túc xá à? Tôi quên đem theo chìa khoá phòng rồi, hỏi chúng nó đều nói không về…!Mặt ông sao đỏ thế? Ốm à?”
Khúc lớp trưởng đang lén lút yêu sớm, bị bạn cùng lớp bắt ngay tại trận, căng thẳng đến nỗi trong giây lát không biết nên trả lời thế nào.
Đối tượng yêu sớm của cậu lại hết sức bình tĩnh, còn giữ nguyên phong thái người anh tốt, thay cậu giải thích: “Đúng, em tôi bị cảm rồi.”.