Bạn đang đọc Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 52: Tín Nhiệm Soul
Edit: Bàn
Trong phòng học lớp 10-7 còn gần nửa học sinh không đi ăn cơm trưa, có người đang làm bài tập, có người chém gió nói chuyện trời đất.
Hàng đầu tiên chỉ còn lại một mình Khúc Liệu Nguyên, cậu quay bút trên tay, trong đầu suy nghĩ miên man, nghĩ đến đỏ cả mặt cả tai, mà vẫn chưa nghĩ xong.
“Khụ khụ.” Có người ở cửa nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
Khúc Liệu Nguyên quay bút xoay tít, liếc nhìn bên kia một cái, lạch cạch — cậu làm rơi bút.
Ở cửa lớp 7, Tống Dã hơi có vẻ ra oai đứng đó, một tay chống khung cửa, lại nhắm vào Khúc Liệu Nguyên nở nụ cười phóng điện kia, gọi cậu: “Đi ăn cơm?”
Lúc xuống tầng, hai người còn một trước một sau, xuống tầng rồi, Tống Dã đợi nửa bước, biến thành hai người kề vai.
Khúc Liệu Nguyên vẫn cúi đầu, cứ như trên mặt đất có tiền để nhặt, trong lòng thiên nhân giao chiến kịch liệt khoảng 500 vòng, cậu phải nói trước à? Nói cái gì? Hỏi Tiểu Dã xem từ lúc nào với cậu…? Hỏi kiểu gì đây? Ngay cả nghĩ trong đầu cái từ kia, cậu đã cảm thấy không ổn, xong, chết rồi chết rồi.
“Khúc Liệu Nguyên,” Tống Dã mở miệng trước, nói, “Tớ hỏi cậu cái này.”
“…! Được.” Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, cũng tốt, không bằng để Tiểu Dã hỏi trước, mình chỉ cần thành thật trả lời là được rồi.
Chờ tí…!Thành thật trả lời? Để nói cho Tiểu Dã biết là một thời gian dài trước đó mình coi nó là con gái à? Nó sẽ điên lên đó?
“Nào, cậu trả lời tớ,” Tống Dã hỏi, “5 dạng của phương trình đường thẳng theo thứ tự là gì?”
“…” Khúc Liệu Nguyên quả thực không thể tin vào tai mình, ngây ngốc ngẩng đầu, xác nhận một lần, “Cậu? Cậu nói cái gì cơ?”
Tống Dã giương bản mặt đẹp trai, nói: “Không biết à? Thế thì cậu khỏi ăn cơm.”
Khúc Liệu Nguyên thực sự bị Tống Dã làm cạn lời, đành phải buồn bực trả lời: “Là, phương trình đi qua hai điểm, phương trình hệ số góc,…”
Cậu trả lời xong, buồn bực hỏi: “Vẫn muốn hỏi tiếng Anh à? Hôm nay học Người máy Andy, Ngữ Văn thì học Đoản ca hành, cậu còn muốn kiểm tra tại chỗ cái gì? Hỏi nhanh lên đi, tớ sắp chết đói rồi.”
Tống Dã lại trách cậu: “Sao cả ngày chỉ biết ăn thế?”
Khúc Liệu Nguyên lập tức cũng oán hờn, nói lại: “Còn nói tớ? Sao cậu cả ngày chỉ biết học thế?”
“Thế tớ còn phải biết gì nữa?” Tống Dã cố nén cười, hỏi, “Cậu thử nói tí xem nào?”
“Tớ…” Khúc Liệu Nguyên bị kẹt, bỗng nhiên thông suốt biến thông minh, nói, “Thì…!Tại sao tớ lại phải nói? Tớ cứ không nói đấy, cậu đây là bẫy lời nói nhé, còn làm liên tục, đừng tưởng là tớ không biết, cậu chỉ ỷ vào thông minh hơn tớ rồi…!rồi bắt nạt người ta.”
Tống Dã làm bộ kinh ngạc, nói: “Tại sao tớ lại bắt nạt cậu? Rõ ràng là cậu bắt nạt tớ đấy chứ?”
Khúc Liệu Nguyên ngạc nhiên nói: “Tớ bắt nạt cậu kiểu gì cơ?”
Tống Dã hùng hồn đầy lí lẽ nói: “Hại tớ sáng giờ không có lòng dạ nào học tập, cậu thì biết 5 dạng của phương trình đường thẳng là cái gì, còn lúc giáo viên bọn tớ hỏi tớ, tớ không trả lời được, trách ai đây? Thế này mà còn không phải là cậu bắt nạt tớ à?”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Hai người đã tới ngoài cửa căng tin, vẫn chưa vào, đứng dưới bậc thềm ngoài cửa nói.
Có người đi ngang qua Tống Dã, Tống Dã dịch sang bên Khúc Liệu Nguyên nhường một chút, vai hai người đụng vào nhau, Tống Dã cúi đầu, Khúc Liệu Nguyên giương mắt, người xung quanh tới lui, chỉ có hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, nhìn không thấy người khác, cũng chẳng muốn quản người ta.
Cái không khí này! Chẳng phải là cái bầu không khí kia à?
“Tiểu Dã,” Khúc Liệu Nguyên thì thầm, “Bọn mình đây là yêu sớm rồi đúng không?”
Tống Dã bình tĩnh nói: “Đương nhiên.”
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy hai má hơi nóng lên, thiên ngôn vạn ngữ xoay chuyển liên hồi, chỉ hận thời gian đọc sách quá ít, vốn từ vựng tiếng Trung quá yếu kém làm cậu băn khoăn không biết biểu đạt cảm xúc thế nào, tiếng Anh lại càng kém, nhưng cậu thực sự rất muốn nói gì đó.
Tống Dã đã nhìn ra, rất mong đợi, thấp thoáng có chút ý khích lệ cậu, nói: “Muốn nói gì thế? Nói đi.”
“Đúng rồi,” Khúc Liệu Nguyên hạ quyết tâm, nói, “Tớ sẽ không làm ảnh hưởng đến thành tích của cậu, chúng ta vẫn phải học tập cho giỏi, cùng nhau tiến bộ.”
Tống Dã: “…”
Đi vào xếp hàng lấy cơm, tìm hai ghế cạnh nhau ngồi xuống, như thường ngày.
“Buổi sáng chờ tớ không ăn cơm thật hả?” Khúc Liệu Nguyên hỏi, “Sáng đói không, không ăn đồ ăn vặt à?”
Tống Dã nói: “Nghỉ giữa giờ ăn cái bánh mì.
Còn dám nhắc tới sáng nay? Buổi sáng cậu đi ăn với ai?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Khang Minh đó, cả mấy thằng hàng ngày chơi bóng rổ cùng nó nữa.”
Tống Dã vẻ mặt kiểu “Thế thôi hả? Vậy được rồi.”
“Tớ nghe chúng nó nói,” Khúc Liệu Nguyên nhớ tới bữa sáng nghe được tin bên lề, nói nhỏ, “Trương Ngọc lớp 3 tặng hoa hồng cho cậu.”
Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Cậu lấy hoa của nữ sinh à?”
Tống Dã hỏi vặn lại cậu: “Thế thì sao? Chẳng lẽ là tịch thu à?”
“Hoa hồng là bày tỏ ý đó đó, không lấy bừa được đâu,” Khúc Liệu Nguyên giật mình nói, “Cậu lấy thật đấy à?”
Tống Dã lé mắt nhìn cậu, nói: “Đúng rồi, tớ lấy hoa hồng của nữ sinh đó, cậu hài lòng chưa?”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Tống Dã khó chịu nói: “Nghe người khác nói lung tung rồi lại tới mắng tớ.”
Khúc Liệu Nguyên oan uổng nói: “Tớ có mắng đâu? Tớ biết cậu không phải loại người như vậy mà.”
Tống Dã hỏi: “Tớ loại người thế nào cơ?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Cậu sẽ không lấy hoa hồng của nữ sinh, rồi lại cùng tớ…!cùng tớ gì gì đó.”
“Cùng cậu cái gì?” Tống Dã nhất định phải hỏi tới cùng.
Khúc Liệu Nguyên cúi đầu ăn, vùi mặt vào đĩa ăn, ậm ờ nói: “Dù sao thì cũng là như thế.”
Bây giờ cậu không thiết tha muốn biết chuyện gì xảy ra giữa Trương Ngọc và hoa hồng nữa.
Cậu có một loại tin tưởng dành cho Tống Dã tích luỹ từ khi còn bé cho đến hiện tại, loại tin tưởng này không thể phá huỷ, thuần khiết, không có bất kỳ điều kiện kèm theo nào.
Nếu Tống Dã đã tỏ tình với cậu, thì Tống Dã nhất định sẽ không mập mờ gì với bạn học nữ.
Trong suy nghĩ của Khúc Liệu Nguyên, giữa hai người bọn họ đương nhiên nên có sự tín nhiệm phi lý như vậy.
Nhưng Tống Dã vẫn giải thích với cậu.
“Nhỏ mượn vở tớ mấy lần, biết hôm qua sinh nhật tớ thì đưa một bó hoa làm quà, không phải hoa hồng, mà là nhiều loại hoa buộc lại với nhau.”
Khúc Liệu Nguyên phát biểu bình luận: “Thế thì vẫn đắt, hoa tươi đắt mà.”
“Tớ biết, nên tớ tịch thu ngay từ đầu, nhỏ nói nhà nhỏ mở cửa hàng bán hoa, đấy là hoa thừa lại trong ngày, để qua đêm sẽ không tươi nữa, không bán được.
Bây giờ hoa đang ở trong bình nước, bày trong lớp bọn tớ đấy.” Tống Dã lại quở trách cậu: “Ai bảo cậu hôm nay không đi tìm tớ, nếu không đã thấy từ lâu rồi.”
Hoạt động ngoại khoá buổi chiều, Khúc Liệu Nguyên mang bài tập sang lớp 1 làm cùng Tống Dã, thấy bó hoa kia, còn lâu mới khoa trương được như lời kể lại, chỉ là một bó hoa nhỏ, có lẽ chưa đến 10 bông, có một bông hoa hồng phấn, còn lại mấy cành đều là những loại hoa nhỏ như hoa cẩm chướng và hoa cát tường.
Rồi sau đó, cậu cảm thấy Tống Dã lừa đảo, nói cái gì mà không nghiêm túc nghe giảng phần phương trình đường thẳng này —
Cậu mới viết bừa một toạ độ, đã bị Tống Dã cầm bút đập đầu: “Trục y sai rồi! Đã xem kỹ đề chưa đấy?!”
Tống Dã nói “Tớ không nghiêm túc nghe giảng” cũng giống như lời cậu khoác lác “Anh tôi thi bừa”, tất cả đều là nói vớ vẩn!
Làm xong Toán rồi làm tiếng Anh, trong phần đọc hiểu đoạn văn ngắn có từ vựng cậu không biết, hỏi Tống Dã, Tống Dã lấy sao Văn Khúc trong ngăn bàn ra cho cậu, nói: “Tự tra đi.”
Cậu tra vài từ, rồi đánh dấu lên giấy.
Tống Dã ở bên nhìn cậu viết, dùng ngữ khí như đang dạy cậu làm bài nói: “Là ai dạy cậu dùng puppy love?”
Ngòi bút Khúc Liệu Nguyên vẹo cái, vẽ một đường trên giấy.
“Tớ thấy trong từ điển,” Cậu sợ bị những bạn học khác trong lớp 1 nghe được, nhỏ giọng nói, “Tớ dùng sai à?”
Tống Dã nói: “Sai rồi.”
Khúc Liệu Nguyên nhìn vẻ mặt hắn, đúng là đang sửa cậu cách dùng, buộc lòng phải tạm nhịn xuống xấu hổ, khiêm tốn xin chỉ bảo: “Vậy thì dùng thế nào? Thầy Tống, dạy tớ đi.”
Thầy Tống dùng bút viết một cụm từ lên chỗ trống bài tiếng Anh của cậu.
Cậu lộn giấy lại nhìn, thầy Tống viết là: soul love.
“Trong thời gian ngắn dùng puppy thì không sai, nhưng trong tương lai sẽ phải mature,” Thầy Tống nghiêm túc nói, “Thế này dùng chuẩn, cũng lâu dài hơn, hiểu chưa?”
Khúc Liệu Nguyên nghe hiểu một nửa, là một nửa quan trọng nhất, cảm thấy cách miêu tả này tốt hơn cái của mình, lại hỏi: “mature là gì?”
“…” Tống Dã chọc chọc cái sao Văn Khúc, nói, “Tự tra đi.”
Khúc Liệu Nguyên tra, nói: “Nghĩa là trưởng thành.”
Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ một chút, cảm thấy càng thêm xấu hổ, vội cúi đầu đỏ mặt tiếp tục làm bài
Tiết tự học tiếng Anh buổi tối, giáo viên tới giảng đề.
Các học sinh để tờ đề lên bàn, Khúc Liệu Nguyên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cụm từ Tống Dã viết ở trên góc tờ đề, giấy trắng mực đen rất nổi bật, thực ra cũng chỉ là một cụm từ mà thôi, bị nhìn thấy có thể nói là thuận tay viết chơi.
Nhưng cậu bị chột dạ, sợ bị bạn cùng bàn nhìn thấy, cậu lại ngồi bàn đầu, cũng sợ bị giáo viên thấy, lấy tay che lên đó, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi.
Lúc ngón tay đụng vào từ kia, có một cảm giác tê dại như linh hồn bị gãi lấy, không nhịn được nghĩ: Tiểu Dã hiểu biết quá, soul…!Dùng quá tốt.
Chờ giảng đề xong, cậu liền hỏi mượn bạn cùng bàn chiếc kéo nhỏ, cắt ra một góc nhỏ tờ đề, cẩn thận đặt trong tầng dưới không hay dùng đến trong hộp bút [1].
[1]: Hộp bút kiểu như này này mấy bác.
img
Buổi tối cậu tan học sớm, trước khi đi ngủ chơi minigame trong điện thoại, cất điện thoại bên gối.
Khi lim dim buồn ngủ, tiếng điện thoại vang lên, có tin nhắn đến.
May còn chưa tắt đèn, bạn bè cùng phòng vẫn chưa ngủ hết, Dương Thần Quang và Quách Tiểu Thiên đang tranh luận về một đề toán, không ai để ý tới tiếng điện thoại Khúc Liệu Nguyên.
Tống Dã gửi:【Ngủ chưa?】
Bọn họ đều dùng gói M-Zone của China Mobile, mỗi tháng có 200 tin nhắn miễn phí.
Khúc Liệu Nguyên vội vàng trả lời:【Chưa, cậu tan rồi à?】
Cậu gửi xong mới nhìn thời gian, tiết tự học thứ 3 đã tan nửa tiếng rồi.
Tống Dã:【Ra đi, chờ cậu đầu hành lang.】
Khúc Liệu Nguyên:【Ra đây!】
Cậu vèo một cái ngồi dậy mặc quần, doạ 2 đứa bạn cùng phòng đang tranh luận giật mình.
“Đi làm gì?” Dương Thần Quang nói, “Liệu Nguyên, sắp tắt đèn rồi.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Anh tôi tìm tôi có việc, đi tí rồi về.”
Cậu đi dép vào liền chạy.
Còn mấy phút nữa là tắt đèn, trên hành lang chỉ còn mấy học sinh về muộn ôm chậu rửa mặt cốc đánh răng chạy tới chạy lui, không ít phòng ngủ sớm đều đã tắt đèn rồi.
Học sinh Nhất Trung ở phương diện này có thể nói là mẫu mực trong tất cả học sinh cấp 3 toàn thành phố, ngoại trừ ngày mới trở lại trường, trong ngày học bình thường ký túc xá nam nữ đều không có thói quen nói chuyện buổi đêm.
Khúc Liệu Nguyên chạy tới đầu hành lang, vừa rẽ vào góc liền thấy Tống Dã dựa lưng vào tường, ở đó chờ cậu, cầm trong tay quyển sách, dáng vẻ như đang mượn ánh đèn hành lang học thuộc bài — giả vờ cho giáo viên ký túc xá nhìn.
“Gì thế?” Khúc Liệu Nguyên không hiểu, bối rối nói, “Muốn đọc lại bài cho tớ nghe à?”
“…” Tống Dã nói, “Không phải đọc bài.
Muốn nhìn cậu một cái.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang là màu quýt, ánh sáng rất mềm mại.
Hai người nhìn nhau, tóc mái đen của Tống Dã hơi che mất lông mày, cả người mang theo chút hơi ẩm vừa tắm xong, mùi xà phòng Safeguard hoà lẫn cùng mùi cơ thể của hắn, là mùi hương Khúc Liệu Nguyên thích nhất gần đây.
Khúc Liệu Nguyên thoáng mê muội quan sát hắn, nghĩ thầm, soul lover của mình, nó đẹp quá đi mất.
Bản thân cậu vừa chui từ trong chăn ra, tóc lộn xộn, quần áo chưa mặc tử tế, áo phông dài tay đầy nếp nhăn, quần đồng phục vá lại thì vặn vẹo, dép còn đi trái nữa…!Nhục mặt.
Cậu đỏ mặt đổi dép lại.
Tiếng còi sắc bén vang lên, giáo viên quản lý kí túc xá thổi còi tắt đèn.
“Về đi,” Tống Dã nói, “Ngủ ngon nhé.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Cậu cũng thế.”
10 giờ rưỡi tắt đèn.
Khúc Liệu Nguyên trằn trọc đến gần 11 giờ rưỡi mới miễn cưỡng ngủ được.
Ngày tiếp theo thức dậy chạy bộ sáng sớm, cả người cậu đều mơ mơ màng màng, đầu nặng chân nhẹ, bị cảm thật.
Các bạn học! Yêu sớm không tốt đâu!
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng năm mới! Chúc các bạn năm 2019 vạn sự như ý!.