Bạn đang đọc Quá Khứ Qua Đi Ta Lại Yêu Nhau: Chương 27
Trong nhà hàng sang trọng,
Lãnh Hàn Phong hai tay đặt lên bàn, ánh mắt sâu hẹp nhìn người đàn ông đối diện: “ Lý tổng, tôi hi vọng với điều kiện tôi đưa ra, ông sẽ không làm tôi thấy vọng.”
“ Vâng, tất nhiên rồi!” người được gọi là Lý tổng gật đầu sốt sắn, vẻ mặt đầy nịnh bợ.
Nhếch một bên môi, Lãnh Hàn Phong nói “ đánh thông báo sớm nhất đến Model, còn chưa đến hai ngày nữa buổi ra mắt đã diễn ra, tôi muốn họ không gặp khó khăn gì.”
“ Vâng vâng, chúng tôi sẽ cố gắng giúp họ đến cùng.”
“ Vậy thì tốt, hẹn gặp lại!” anh toan đứng lên, cũng không thèm bắt tay với Lý Tổng đã đưa tay ra chờ đợi, mà đi thẳng về phía cửa, Ý Nhi cười gượng gạo với Lý Tổng “ Lý tổng, rất vui được hợp tác, tạm biệt” sau đó đuổi vội theo Lãnh Hàn Phong, cô biết nếu không kịp thời lên xe, ông xếp sẽ bỏ cô lại mà về công ty một mình mất, làm việc với ông trời là phải tùy thời mà phản ứng a!
Thế nhưng, mây đen luôn ở trên đầu Ý Nhi, có thể mưa lúc nào không hay. Vừa chạy đến bên xe, chuẩn bị mở cửa ngồi vào thì nghe giọng nói “ ấm áp”của boss vang lên, to và rõ “ Đón taxi về công ty, tôi đến Model, có chuyện gì thì gọi, ai tìm thì để lại tin nhắn. Lái xe!”
Quạ bay ngang qua mặt!
Mưa đổ lên đầu!
Ý Nhi hai tay thu lại thành nắm đấm, ngửa ặt lên trời hét “ A! Nhà tư bản độc ác!”
Hừ, hừ, hừ!
Có ngày ta sẽ báo thù rửa hận!
Tức ói máu!
Vừa nổi điên, Ý Nhi vừa vẫy tay gọi taxi, vừa lẩm bẩm “ cô nương ta đây nếu không phải việc ở công ty chấc đống thì đã trốn về thẳng nhà luôn rồi! hừ!”
“ Rầm! cho bản cô nương đến tập đoàn LC!”
Bác taxi hắc tuyển chảy xuống….cô gái này trông xinh đẹp nhỏ nhắn nhưng sao muốn hét ra lửa thế này! ( =.=!)
Công ty thời trang Model –
‘ Cốc cốc!”
“ Vào đi!” Đỗ Nhã Tâm lúc này đang ngồi tập trung vẽ lại mẫu trang phục chủ đạo, cô không ngẫng đầu lên mà trực tiếp hỏi “ có chuyện gì?”
‘ Có người muốn gặp chị!” – Túc Linh lên tiếng
“ Ai vậy?” mũi bút chì của Đỗ Nhã Tâm vẫn liên tục hoạt động
“ Là..”
“ là anh!” Lãnh Hàn Phong đứng tựa vào cửa, hai tay khoang trước ngực, trên môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, mắt không rời khỏi Đỗ Nhã Tâm. Túc Linh há mồm, cô chưa kịp hỏi Mary có chịu gặp anh ta không mà đã tự ý đột nhập, hay quá nhỉ? Thế nhưng cô cũng không dám lên tiếng, liếc nhìn Đỗ Nhã Tâm đã nhìn lên, ánh mắt điềm tỉnh đáp trả lại Lãnh Hàn Phong, nhưng chưa đầy 10 giấy đã cúi xuống trở lại mặt giấy, tiếp tục công việc, bảo “ Túc Linh, em ra ngoài đi!”
“ Vâng! Có cần trà hay cà phê không chị?” Túc Linh nhìn Lãnh Hàn Phong đang rất tự nhiên đi vào phòng ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, hai tay dang rộng để trên thành ghế salong một cách thoải mái, nụ cười bại hoại!
“ Không cần đâu!”
Túc Linh nhận được câu trả lời của Đỗ Nhã Tâm xong, tức thời rời khỏi đó, trong đầu chỉ vẻn vẹn hai chữ “ MỜ ÁM!”
Túc Linh đã ra khỏi phòng được một lúc nhưng không khí bên trong vẫn yên tĩnh như cũ, Đỗ Nhã Tâm cố gắng hoàn thành mẫu thiết kế, cô là người có tính tập trung cao độ, vì thế không muốn bị bất cứ điều gì làm gián đoạn, trừ trường hợp đặc biệt. Lãnh Hàn Phong tất nhiên biết tính cách này của cô nên cũng im lặng không quấy rầy, ngồi nhìn cô làm việc như vậy, trong lòng có cảm giác rất yên bình.
Anh cảm thấy, cái cảnh này đã quá lâu không xuất hiện lại rồi, lúc trước mỗi khi cô làm việc quên ăn quên ngủ, anh luôn ở bên cạnh nhắc nhở một chút, vậy thời gian sau này ai thay anh làm diều đó, Simon sao? Nghĩ đến đây anh liền cảm thấy ngột ngạt khó chịu, mím môi dời ánh mắt sang nhìn xung quanh phòng đánh gia, cũng muốn đẩy ý nghĩ của mình sang vấn đề khác, anh nhận xét, phong cách của cô vẫn không thay đổi, tĩnh lặng mà rất ấm áp. Nhìn trở lại Đỗ Nhã Tâm vẫn đang chăm chú, bây giờ mới nhận ra, cô khác những người phụ nữ khác, tuy là nhà thiết kế nổi tiếng nhưng những thứ cô dùng hay ngay cả chính bản thân cô đều rất đơn giản, lúc cô còn ở đại học cũng vậy, dường như Đỗ Nhã Tâm lúc ấy cũng không mang sự vô tư của cô gái sinh viên cần có, cũng không đòi hỏi những thứ mà phụ nữ hay ham muốn. Có phải bởi vì cô đặc biệt như vậy, luôn tĩnh lặng, không muốn để lộ bản thân thật sự, luôn bí mật nên mới thu hút anh, khiến anh không thể không quan tâm đến cô.
Thời gian trôi qua đến gần 30 phút, nhưng Đỗ Nhã Tâm vẫn không rời mắt đi, Lãnh Hàn Phong nhíu mày một chút rồi đứng lên đi lại nhẹ nhàng mở cửa, thấy Túc Linh cũng đang làm việc, nhưng anh không mấy quan tâm, lên tiếng khiến cho cô giật mình “ Dẫn tôi xuống nơi tổ chức!”
Oán thầm trong lòng, Túc Linh vẫn đứng lên dùng nụ cười chuyện nghiệp đáp trả “Vâng! Mời ngài theo tôi!”
Nói xong, ánh mắt cô nhìn thoáng ra sau Lãnh Hàn Phong, vẫn thấy tư thế làm việc của Đỗ Nhã Tâm không thay đổi, liền cười thầm, bị lạnh nhạt rồi chứ gì, ha ha.
Nhìn trở lại người ở phía sau một chút, Lãnh Hàn Phong đóng cửa rất nhẹ, đi theo Túc Linh xuống dưới. Trên đường dẫn sếp lớn xuống hậu trường, Túc Linh im lặng không dám mở lời, thế nhưng lại bất ngờ khi nghe sếp lớn đi bên cạnh lên tiếng trước
“ Mary luôn làm việc như vậy sao?” anh biết rõ điều này nhưng vẫn cố tính hỏi
“ Đúng ạ, chị ấy mỗi lẫn tập trung vào làm sẽ không để ý xung quanh” Nói đến đây, Túc Linh không tránh khỏi thở dài, giọng đầy áy náy “ Đều tại tôi không làm tốt, đúng lý giờ này chị ấy có thời gian lo việc khác, hoặc có thể nghỉ ngơi một chút rồi”
“ Vì sao?” Lãnh Hàn Phong nhíu mày, mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng giọng nói đều chứa sự quan tâm
‘ Mẫu thiết kế của chị Mary do tôi giữ để tiến hành may ráp nhưng không cánh mà bay, giờ vì sợ mẫu thiết kế đã bị lộ ra ngoài, chị ấy cần bỏ thời gian vẽ lại, phải đưa ra ý tưởng mới. Mà mỗi lần thiết kế, chị Mary sẽ không để ý gì cả, chỉ tập trung vào một việc.”
Nghe Túc Linh luyên thuyên tự trách, mày kiếm của Lãnh Hàn Phong nhíu càng chặt, sắp thành một đường thẳng tắp, nhưng anh chỉ ừm một tiếng.
“ Tôi thấy anh rất quan tâm chị Mary” Túc Linh nhin sang Lãnh Hàn Phong, giấy phút đó liền thất thần. Cô biết Lãnh Hàn Phong là một đại thần trong các đại thần, nổi tiếng lãnh khốc, đẹp trai và giàu có, nhưng không nghĩ ngủ quan của anh ta khi nhìn nghiêng cũng có khả năng ám sát người khác a…
Lãnh Hàn Phong liếc nhìn Túc Linh chưa đầy một giậy,không quan tâm cô ta đang nhìn mình, cũng không muốn trả lời. Túc Linh cảm thấy bản thân thất thố nên cười ‘ tôi nhiều chuyện rồi, xin lỗi.”
Vẫn không lên tiếng
Túc Linh một đường biết thời mà im lặng, đi đến trước cửa hậu trường, Túc Linh mới mở miệng ‘ đến rồi, mời!’
Lãnh Hàn Phong gật đầu đi theo vào, anh nhíu mày nhìn mọi người đang cận lực làm việc, mắt đảo quanh lên tiếng “ sân khấu?”
Túc Linh cười, đưa tay vìa phía bên phải “ đi theo tôi!’
Lãnh Hàn Phong vẫn giữ im lặng vừa đi vừa nghe Túc Linh nói một chút “ Sàn Catwalk được làm ngay cổng dẫn ra vườn trời của công ty, ngài nhìn một chút sẽ rõ!”
Túc Linh chỉ chỉ tay, sau đó đứng nép sang một bên, anh không quan tâm cô ta, đi đến phía trước quan sát, ánh mắt trở nên kinh ngạc. Anh không nghĩ đến dãy sau công ty Model lại có vườn trời lớn như vậy, có cả hồ bơi rộng, cây che bóng mát, nhiều loại hoa đủ màu sắc. Ý tưởng dựng sân khấu ở đây đúng là không tồi, sàn catwalk đang được lên khung, nhìn vào cũng có thể hình dung được nó như thế nào.
Lãnh Hàn Phong không muốn quấy rầy mọi người đang làm việc, chỉ im lặng đi khảo sát xung quanh, Túc Linh vẫn theo sau anh, chổ nào cần giải thích thì giải thích, cô cố gắng làm tốt vai trò quảng bá.
‘ Đây là ý tưởng của chị Mary”
“ Rất tốt!” Lãnh Hàn Phong chỉ dùng hai từ để nhận xét, còn lại nếu có ý kiến anh chỉ định nói riêng với Tâm Tâm.
Lãnh Hàn Phong xem xét xung quanh được một lúc, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, suy nghĩ gì đó liền nói với Túc Linh đang đứng phía sau mình “ Tôi có thể tự lên phòng của Mary, nếu cô bân gì đó, cứ tiếp tục, không phiền”
Không cho Túc Linh thời gian lên tiếng, anh quay người rời khỏi đó, đi ra thang máy liền bắt gặp Tống Minh Hiên đang đi đến, hai ánh mắt chạm nhau, nhưng chỉ mỗi Tống Minh Hiên có chút bất ngờ khi gặp anh ở đây, môi cong lên, bàn tay đưa ra “ Lãnh tổng, xin chào. Ngài đến khảo sát tình hình sao?”
“ Ừm!” Lãnh Hàn Phong chỉ ừm một tiếng, khuôn mặt lãnh đạm, nhưng cũng lịch sự bắt tay Tống Minh Hiên, rồi vội thu lại. Không hiểu sao, anh lại không có cảm tình với người này.
“ Ngài muốn đi đâu, tôi dẫn ngài đi?!” Tống Minh Hiên nhận ra Lãnh Hàn Phong đang đi về hướng thang máy, cười hỏi
“ Không cần!” anh từ chối lòng tốt của đối phương, đi qua người Tống Minh Hiên, lại thang máy ấn tầng 7. Tống Minh Hiên quay lại, nhìn con số hiện trên màn hình thang máy, nheo mắt lại, anh biết vị trí đó dẫn đến đâu, nhún vai sau đó rời đi.