Bạn đang đọc Quá Khứ Biến Em Thành Ác Quỷ – Chương 8
Cơn gió thoáng qua, mang theo sự ấm áp của mùa xuân hòa cùng hàn khí lạnh lẽo tỏa ra từ người cô.
Hàn Băng vẫn giữ nguyên sắc mặt vô cảm nhìn vào cuộc hỗn độn trước mắt, hàng lông mày thanh tú nhướng lên, hiện ra đôi mắt trong veo vô hồn.
Một bước…
Hai bước…
Từ từ tiến gần lại.
Lam Tuyết lãnh đạm nhìn Hàn Băng, khó ai có thể nhận ra trong đôi mắt lạnh băng kia là ý cười ngồn ngột. Con nhỏ này, tại sao về lại không báo trước chứ!
Đáng nhẽ ra, Hàn Băng đã về cùng Lam Tuyết từ hôm qua cơ, nhưng tại một nơi nào đó trong nội tâm sâu thẳm của Hàn Băng là sự yếu đuối, cùng trốn tránh. Cô vẫn chưa thể đối diện với mọi chuyện.
Lần này đột ngột trở về, Lam Tuyết vẫn chưa thể đoán được ý nghĩ trong lòng Hàn Băng. Chắc đến khi về nhà cô phải dùng ‘ cực hình’ tra khảo mới được.
Nụ cười trên môi Băng Vy càng sâu hơn, hấp háy đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Băng, giọng nói thoát ra từ nơi cuống họng thật trong trẻo, hồn nhiên, cùng với sự trách móc, hờn dỗi.
– Mình tưởng cậu chết rú ở bên đó luôn chứ.
Cùng với lời nói, chiếc cặp trên tay Băng Vy đồng thời bay lên thành một đường cong đẹp mắt, đáp gọn trong bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Hàn Băng.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành nụ cười thoáng qua, như có như không. Hàn Băng thờ ơ lắc đầu.
Đi qua tất cả mọi người, bước chân kiên định dừng lại trước mặt Hải Linh đang trợn tròn mắt, miệng mở ra hết cỡ, đứng lặng yên nhìn chằm chằm vào Hàn Băng.
Là mơ.
Đây là điều duy nhất Hải Linh có thể diễn tả lúc này.
Một nỗi nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Đôi mắt bồ câu xinh đẹp bắt đầu ngân ngấn nước, ướt đẫm đôi gò má.
Bộp !
Chiếc cặp tên tay rơi xuống đất.
Hải Linh bất ngờ nhào vào lòng Hàn Băng, ôm thật chặt. Như sợ nếu buông tay hình dáng đó sẽ biến mất.
Giọng nói của cô nghẹn ngào, yếu đuối và thương xót.
– Chị !
Quá khứ biến em thành ác quỷ.
Hải Linh cứ thấp thỏm, ngồi mãi không yên. Bây giờ, cô không thể nào có thể diễn tả được sự vui mừng trong lòng mình.
Đã mười hai năm rồi cô mới cảm nhận được sự vui vẻ như thế này. Cảm giác khi tất cả mọi thứ tốt đẹp đều trở lại với mình, cảm giác ấm áp khi được ở bên người mình thương yêu. Ngoài Hàn Băng ra chưa ai cho cô được cảm giác này, đến cả Vũ Minh, người đàn ông cô yêu nhất cũng vậy.
Băng Vy đang chơi game trên điện thoại cũng phải ngước mắt lên vài lần, nhìn Hải Linh lắc đầu. Cô biết Hàn Băng là một người rất quan trọng với Hải Linh, cô ấy không những là một người chị họ của Hải Linh, mà còn là người luôn bên cạnh, yêu thương, bảo vệ mỗi khi Hải Linh yếu đuối nhất.
Nhưng mà, Hàn Băng cũng chỉ đi nhận lớp thôi mà, cô ấy cũng đâu cần phải sốt ruột thế đâu. Haizzz. Cô bé này thật là !
Hơi quay đầu, ngó nghiêng xung quanh lớp học. Băng Vy phải chịu thua cái lớp này. Đúng là nhiều tiền quá hóa ‘rồ’. Con gái, người thì son son phấn phấn, người thì nói hết cái này đến cái khác về những thương hiệu nổi tiếng mà cô mù tịt. Con trai thì hết chơi bời rồi gái gú, cờ bạc. Phá gia bại sản !
Ánh mắt nhất thời rời xuống bốn chiếc bàn cuối của lớp học, tám con người đó nhìn qua hình như rất tức giận gì đó. Nhất là bốn ả công chúa, tuy nói rất nhỏ nhưng Băng Vy vẫn nghe ra đề tài mà bọn họ đề cập tới chính là các cô. Có vẻ như đang tìm cách trả thù về việc bẽ mặt ở sân trường sáng nay thì phải ?
Đôi môi anh đào khẽ cười, cô nghĩ thầm : ‘ Ta đang chờ các người ra tay trước đây’.
Quá khứ biến em thành ác quỷ.
Lớp học bỗng chốc trở nên yên ắng khi bước chân nghiêm nghị của cô giáo chủ nhiệm vang lên.
Cô Mai – giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1 cảm thấy rất hài lòng về biểu hiện ngoan ngoãn của đám học trò.
E hèm ! Cô ho khan một cái, nhìn quanh cả lớp, cất giọng nói ôn tồn của mình lên.
– Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm hai học sinh mới.
– Cô ơi, có phải hai bạn mới đó là nữ và rất xinh đẹp không ạ.
Một học sinh nam to gan lớn mật cắt ngang lời cô Mai, giọng nói hí hửng.
Cậu ta vừa nói xong, cả lớp đã hú ầm lên đầy phấn khích, làm cô Mai đen mặt, phải gõ cái thước sắt xuống bàn cái ‘rầm’ thì mới có thể ổn định trật tự.
Cô Mai hắng giọng, vẫy vẫy tay ra ngoài cửa.
– Hai em vào đi.
Nụ cười trên môi mỗi thành viên trong lớp bỗng đông cứng lại. Hàn Băng và Lam Tuyết lạnh lùng đi vào lớp. Gương mặt đẹp như thiên sứ trở nên vô cảm, ánh mắt lạnh băng quét qua toàn bộ lớp học.
Trời nắng chang chang, vậy mà nhiệt độ trong lớp đi xuống đến âm độ.
Hình như, ngoài tứ hoàng tử của trường đã quen với sự lạnh khốc, vô tình của thế giới bóng đêm và tiểu a đầu thích ‘nhộn nhịp’ Phạm Băng Vy ra thì ai nấy đều run nhẹ. Đến bốn ả công chúa và Hải Linh cũng không ngoại lệ.
Băng Vy lén cười thầm, không quên bỏ thêm một câu: ‘ Ai bảo hai người họ đi bên nhau có biệt danh là Băng Tuyết vô tình chứ’.
– Triệu Hàn Băng.
– Hàn Lam Tuyết.
Chỉ với ba từ ngắn gọn và thờ ơ. Lam Tuyết cụp hàng mi cong vút của mình xuống, chuyển ánh mắt sang phía cô Mai vẫn còn chưa hết run rẩy bởi hàn khí tỏa ra từ người họ.
– Bọn em ngồi đâu?
– À…ờ các em ngồi ở bàn sau Linh và Vy nha!
Cô Mai ậm ừ nói. Hai học sinh này rốt cuộc là đến đây học hay đến để dọa người vậy.
Hàn Băng cùng Làm Tuyết gật nhẹ đầu, cầm cặp đi xuống bàn vừa được chỉ.
Bộp!
Đặt cặp xuống bàn, hai cô gái sẵn sàng đón nhận ánh mắt thích thú của Băng Vy.
– Nhóc con!
Hàn Băng nghiêm mặt, trừng mắt cảnh cáo kẻ nào đó chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trên đời này ai cô cũng có thể khiến trong vòng ba phút cam tâm phục tùng hoặc quỳ xuống mà cầu xin, chỉ duy nhất con nhóc con này là phải chịu thua bởi tính cách thất thường kia.
– Bớt nóng, bớt nóng. Mình không ‘đùa’ nữa là được chứ gì?
Băng Vy giơ hai tay lên đầu hàng. Cô bản tính sinh ra đã không sợ trời không sợ đất. Chỉ sợ duy nhất một điều đó là nhìn thấy gương mặt tức giận của Hàn Băng và Lam Tuyết.
Chỉ chỉ sang cái con người đang ‘hồn chưa về với xác’, Băng Vy cười híp cả mắt, giọng nói nhỏ nhẹ hiếm thấy.
– Các cậu thật lợi hại. Làm ‘ người ta’ vẫn chưa thể nuốt hết hàn khí kia kìa.
Lam Tuyết cười lạnh, gục đầu xuống bàn, không quên bỏ một câu.
– Không liên quan.
Từ khi người con gái đó bước vào lớp đến giờ, ánh mắt hổ phách thâm sâu của Khải Phong vẫn chưa rời khỏi bóng hình đó cho dù là một giây. Làm sao cậu có thể quên hình dáng đó, khuôn mặt đó.
Bí ẩn và xinh đẹp. Người con gái đêm qua đã cứu cậu.
Vẫn không thể giải đáp được những thắc mắc trong lòng, Khải Phong thấy thật bứt rứt, không yên. Không còn là đứa trẻ lên ba, dĩ nhiên cậu sẽ không tin cái lý do ‘ thuận đường cứu giúp’ mà Tuấn Kiệt nói với mình. Nhưng, tại sao cô lại cứu cậu, chắc chắn nó vẫn còn là một ẩn số trong cậu.
Hải Linh giờ mới có thể thoát ra khỏi nỗi bàng hoàng trong lòng. Bao nhiêu năm không gặp, cô không thể ngờ rằng họ lại có thể thay đổi như thế. Thật là quá xa lạ.
Gặp lại Hàn Băng chỉ là sự chớp nhoáng, hẳn là Hải Linh chưa thể xác định được tính cách của Hàn Băng đã thay đổi ra sao. Nhưng còn Lam Tuyết, phải chăng cô ấy đã đeo ình biết bao nhiêu cái mặt nạ. Sự ấm áp, quan tâm hôm qua bỗng chốc trở nên vô tình, xa cách. Thực sự là cô đã không hề hiểu, không thể nhìn thấu tâm can họ sao? Giống như hai thế giới cách biệt, không bao giờ chạm nhau.
Quay đầu lại đằng sau thì đã thấy Hàn Băng và Lam Tuyết ngủ rất say. Băng Vy đưa một ngón tay lên miệng, ám hiệu cho Hải Linh đừng đánh thức họ dậy.
Biết điều, Hải Linh đành quay mặt lên, từ từ chìm vào những suy tư trong lòng.
Giờ ra chơi.
Phòng hội học sinh trang nghiêm. Bốn người con trai ngồi đối diện với nhau, ánh mắt ai nấy đầu trở nên thâm trầm, khó đoán.
Haizzz.
Thở dài một tiếng, Vũ Minh lặng lẽ nhìn sang ba cậu bạn chí cốt. Dường như, họ đều đang rất suy tư trong mớ hỗn độn trong lòng mình.
Họ là ai?
Đây chính là điều khiến bốn người đang rất đau đầu.
Tất cả các thông tin của ba người con gái đó chỉ là ba cái tên tròn trĩnh trên tờ giấy A4 vuông vắn. Không một chút sơ hở, không một chút manh mối khiến cho thuộc hạ của họ đều phải sống dở chết dở.
Vô tình và tàn khốc.
Chỉ trong vòng một đêm, ba người con gái đó để lại cho các cậu là những cái xác lạnh ngắt và một màn ra tay vô tình.
Sợ hãi.
Lẽ nào đối với họ thế giới ngầm chẳng đáng một xu, những kẻ cầm đầu tối cao của thế giới ngầm ở Việt Nam hay ở Đông Nam Á chỉ cần một câu nói hờ hững của họ đều bị tiêu diệt.
Như Ảnh Mộng. Xuất mấy chục năm nay làm mưa làm gió ở đây, cuối cùng bằng vài câu nói với Phạm Băng Vy hay bằng sự xuất hiện không hề báo trước của Hàn Lam Tuyết mà phải biến mất hoàn toàn.
Ác Quỷ.
Phải chăng nên gọi họ là vậy?
…
Ào…ào.
Sự ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức không kẻ nào dám hít thở mạnh.
Cạch
Đặt tô canh đã không còn một giọt xuống mặt bàn bằng đá trơn bóng. Hàn Băng cười nửa miệng, đôi bàn tay xinh đẹp lấy khăn giấy từ trên tay Lam Tuyết lau đi vài giọt nước canh dính trên tay.
Ánh mắt lạnh băng nhìn vào kẻ trước mặt – Đoàn Phi Yến giờ đã trở nên ướt sũng như chuột lột, bộ váy đẹp đẽ cùng đầu tóc dính đầy rau thịt, mỡ màng của canh.
– Cô thật liều mạng.
Hàn Băng lạnh lùng rít lên qua từng kẽ răng. Nhìn vào gương mặt đỏ ửng của Hải Linh, cô lại càng căm phẫn hơn.
Quá khứ biến em thành ác quỷ.
Năm phút trước.
Mãi mới có thể gọi hai con ‘ác quỷ’ dậy, Băng Vy xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình đang phải nhịn đói từ sáng đến giờ, hứng thú kéo ba cô bạn cùng xuống canteen.
Nhìn một lượt qua canteen đông đúc, Băng Vy quyết định chọn ình một chiếc bàn gần cửa sổ, chỉ cần hơi ngoái đầu là có thể nhìn thấy toàn bộ sân trường.
Đẩy Hàn Băng và Lam Tuyết ngồi xuống ghế, Băng Vy kéo tay Hải Linh đi mua đồ.
Với ý nghĩ ‘chen lấn mới khiến cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn’, Băng Vy để Hải Linh đứng sang một bên đợi mình, thực hiện cuộc hành trình đi mua đồ.
Nào ngờ, có kẻ lại luôn muốn đứng lên đầu kẻ khác, cố tình đến gần Hải Linh làm cô va vào khay cơm của kẻ đó. Và dĩ nhiên, toàn bộ thức ăn, canh thịt đều bị văng ra, bắn lên váy cô ta.
Trợn tròn mắt. Hải Linh ngước mắt lên nhìn ‘nạn nhân’ bị mình va phải, lời xin lỗi còn đang mắc nơi cuống họng thì năm đầu ngón tay đã nằm gọn trên gương mặt xinh đẹp.
Đoàn Phi Yến căm phẫn nhìn váy của mình, xong lại nhìn Hải Linh đang ôm má chưa hiểu hết mọi chuyện, cô ta hét ầm lên cả canteen.
– Cô làm cái trò gì vậy ? Không có mắt sao ?
Và, dĩ nhiên, tất cả mọi hành động đó làm sao có thể lọt qua ánh mắt Hàn Băng và Lam Tuyết.
Quá khứ biến em thành ác quỷ.
Lấy bì đá xay nhuyễn có sẵn trong canteen, Băng Vy trườm lên bờ má Hải Linh, những ngón tay thon dài nắm chặt vào nhau, nhưng tuyệt nhiên, không hề làm gì cũng như nói gì. Mọi chuyện, cô tin Hàn Băng có thể điều chỉnh được tâm trạng của mình, không làm gì ‘quá đáng’.
– Các người tốt nhất đừng nên xen vào chuyện này.
Lam Tuyết lạnh lùng, chắn lấy bước đi của tứ hoàng tử. Ánh mắt sắc bén liếc qua họ cái nhìn vô cảm.
Nếu họ đứng ra ngăn cản hành động tiếp theo của Hàn Băng thì đến cả một người sinh ra để khống chế cơn giận dữ của Hàn Băng như cô cũng không thể làm gì được ngoài việc sẽ có máu chảy.