Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về

Chương 32: Xảy Ra Chuyện


Bạn đang đọc Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về: Chương 32: Xảy Ra Chuyện

Phòng tiệc sáng rực, lộng lẫy.
Những trùm đèn treo trên trần nhà huy hoàng phát sáng.
Vang đỏ sóng sánh ánh lên màu sắc quyến rũ.
Âm nhạc giống như rượu sâm banh rót tràn ly, len lỏi đến từng góc nhỏ trong phòng tiệc.
Trước cửa phòng tiệc đặt một chiếc bục cao, trên bục đặt một tấm biển làm bằng pha lê sáng rực rỡ, dòng chữ mạ vàng lấp lánh thu hút mọi ánh nhìn đầu tiên, “Mừng tiểu thư trở về.”
Shine bất giác nuốt nước bọt, ngoảnh đầu nhìn Huy Khánh đang đi bên cạnh mình. Anh rốt cuộc làm bằng sắt hay đá vậy, cảnh tượng hoành tráng thế này cũng không buồn chớp mắt một cái.
“Khoác tay tôi, bước đi chậm rãi một chút.”
Giọng nói sắt đá của anh khiến cô giật mình tanh tách, vội vàng lập cập làm theo.
Hàn khí trên người anh, so với băng ở Cực Bắc, còn lạnh hơn gấp trăm nghìn lần.
Cô không phải chưa từng dự tiệc xa hoa thế này, chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng cùng một lúc như vậy.
Đại sảnh rất ồn ào, khách mời đều là những nhân vật có tiếng trong giới hắc đạo, hoặc là những cô chiêu cậu ấm thuộc những gia đình quyền quý, mỗi người đều có trang phục nổi bật sang trọng, tụm năm tụm ba, tay cầm ly vang đỏ, khe khẽ nói cười. Bọn họ bất kể dù ở bên ngoài là thù hay bạn, lúc này đều tỏ ra rất vui vẻ, môi mỉm cười, không hề mang chút sát khí nào.
Shine không giống như Sunny, nói về thế giới đáng sợ này, cô chỉ nghe loáng thoáng qua lời Sunny nói, hoàn toàn không hiểu biết sâu rộng như bạn thân của mình. Rất nhiều người ở trong phòng tiệc và sảnh lớn đều là người không thể đụng vào. Một số người cô có thể nhận ra theo lời Sunny từng kể, một số khác là những bạn học từng gặp ở trường, nhưng số còn lại cô đều không quen biết, thậm chí tên họ là gì cô cũng không nhớ được.
Có điều, cô tuy không giỏi nhìn mặt đoán lòng, nhưng vẫn nhìn ra được, tất cả mọi người đều rất thấp thỏm lo lắng. Cửa phòng tiệc bật mở, mọi tiếng ồn ào đều nhất loạt im bặt, người ở đại sảnh nhất loạt hướng mắt về phía Huy Khánh vừa xuất hiện.
Anh đứng ở cửa, không buồn ngó qua đám người ở bên trong đang đứng dạt sang hai bên nhường đường, ánh mắt một mực nhìn thẳng về chiếc ghế đặt ở vị trí cao nhất. Vị chủ nhân của chiếc ghế đó, vừa nhìn thấy Huy Khánh đã đứng bật dậy, tay nâng ly rượu vang, làm động tác mời vào.
“Huy thiếu gia, xin chào! Rất hân hạnh!”
Một người đàn ông đứng tuổi, dáng người trẻ đẹp như trai hai mươi, mặc âu phục đen, chậm rãi bước tới nghênh đón Huy Khánh.
Anh còn không buồn liếc qua người đó, chỉ cất giọng lạnh nhạt kiểu xã giao, “Chú Vương.”
Người được gọi là chú Vương, khóe môi hơi nhếch lên một chút, nhìn Shine từ trên xuống dưới một lượt, “Cũng may không có Vương Uyên ở đây, nếu không chắc chắn con gái tôi sẽ rất buồn.”
“Nằm ngoài phạm vi quan tâm của tôi rồi.”
Vương Chí Long hơi đớ một chút, sau đó lấy lại vẻ tự nhiên lúc đầu, cười tươi sảng khoái, “Đã đến rồi còn đứng ngoài làm gì nữa? Mọi người đều đang chờ cậu! Mời vào!”
Vừa đặt chân vào sảnh lớn, tất cả mọi người nhìn thấy Huy Khánh đều cúi đầu kính cẩn chào, bất kể trai gái già trẻ, quen hay không quen đều lịch sự nghiêng mình thật thấp, “Đại thiếu gia.”
Shine có hơi bất ngờ, giật mình quay sang nhìn Huy Khánh. Anh lạnh lùng ừm một tiếng, sau đó đi thẳng tới chỗ chủ nhân của bữa tiệc, như thể tất cả đều không lọt vào mắt mình.
“Anh hai!”
Tường Uyên nhìn thấy Huy Khánh theo sau Vương Chí Long bước tới trước mặt mình, khóe môi lập tức để ra một nụ cười duyên dáng, “Cảm ơn anh đã đến.”
Shine nhìn sang bên cạnh Tường Uyên, nơi đó, Huy Nam cũng hơi cúi đầu chào Huy Khánh, giống như tất cả mọi người ở xung quanh. Cô bất giác nhìn sang Sunny đang đứng bên Minh Khang lẫn trong đám đông, nơi đó, nụ cười của Sunny vẫn nhẹ nhàng, trên người vẫn là hào quang bất phàm của một tiểu thư cao quý, giống như nó không mảy may quan tâm đến sự tồn tại của Huy Nam.
Hai người họ đẹp đôi như nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, thật tiếc lại bị vị tiểu thư trước mặt cô chia cắt tình cảm.
Huy Khánh nhếch mép một chút, ánh mắt không rõ ràng lộ ra vẻ khinh thường, “Mừng em trở về.”

Đây là lần đầu tiên Shine nghe thấy chữ “em” phát ra từ miệng Huy Khánh, có điều lại không giống như cô tưởng tượng, tiếng “em” này còn lạnh hơn tất cả mọi ngôn từ của anh, vừa khinh thường lại vừa chán ghét, hơn nữa nghe rất giả tạo.
Lúc này sau lưng Huy Khánh xuất hiện một đám thuộc hạ mặc âu phục đen, dẫn đầu là một người đàn ông mắt xanh tóc vàng, đối với Shine không quá xa lạ. Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình gặp ông ta ở Châu Âu, đáng tuổi cha chú mà thái độ của ông ta đối với Huy Khánh lại vô cùng tôn kính.
Trên tay một thuộc hạ đi sau lưng ông ta lúc này bưng một cái khay bọc vải màu đỏ, trên khay đặt một hộp quà gói rất sắc cạnh.
“King.”
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như băng tuyết nghìn năm chưa tan.
Người đàn ông Châu Âu tên King cung kính bước tới, đỡ lấy khay đựng hộp quà từ tay tên thuộc hạ, hai tay đưa đến trước mặt Tường Uyên.
Hộp quà từ từ được mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng tay khiến người khác bị vẻ đẹp của nó làm ù cả mắt.
Toàn bộ mặt ngoài của vòng đều tràn ngập màu đen, đá đen khảm xung quanh những viên đá quý màu xám độc nhất vô nhị , ở chính giữa đính một viên kim cương hình giọt nước lấp lánh thu hút, hai bên giọt nước quý giá là những viên ngọc biếc với kích cỡ siêu nhỏ được đính thành biểu tượng vô cực, vừa tỏa vẻ thần bí quyến rũ, vừa mang thứ dáng dấp quyền lực của một nữ thần bóng đêm.
Quan khách bất giác ồ lên một tiếng, trầm trồ khen ngợi thiết kế đặc sắc vừa được đeo vào tay Tường Uyên. Shine đứng ở cự li thật gần, thiếu chút nữa đã bị vẻ xa hoa của nó mê hoặc. Cô vừa nhìn qua đã biết thứ đó xuất xứ từ nơi nào, chỉ có điều không thể tưởng tượng được thiết kế của mình lại được làm thành một sản phẩm cụ thể còn đẹp hơn cả bản vẽ như vậy.
Cách đây không lâu, cô theo một đơn đặt hàng, thiết kế mẫu vòng tay đó dành ột vị khách đặc biệt, nhưng vì vòng tay theo thiết kế của cô có giá trị quá lớn, vị khách đó cuối cùng lại hủy đơn hàng ngay khi bản vẽ vừa được đưa tới xưởng để chế tác, báo hại cô thức mấy đêm ròng vẽ ra mẫu vòng đó cho cô ta, cô sau đó nhận lệnh của ba mẹ về nước để thăm dò thị trường đá quý ở quê nhà, mẫu vẽ cũng vì vậy mà chưa thể thành phẩm. Có điều thiết kế của cô rất đáng giá, ba mẹ cô ở Australia đã nhất quyết giữ lại làm bản vẽ độc quyền cho thương hiệu Royal Jewelry của năm, chứng tỏ Huy Khánh đã chấp nhận chi trả một cái giá khủng để mua lại mẫu vẽ này.
“Thích không?”
Huy Khánh cất giọng lạnh lẽo, hỏi Tường Uyên, nhưng câu hỏi lại dành cho Shine đang thất thần đứng bên cạnh.
Tường Uyên gật đầu lia lịa, thích thú mỉm cười nhìn chiếc vòng quý giá trên tay, “Thực sự rất đẹp, cảm ơn anh!”
Shine nhìn Huy Khánh, ánh mắt lạnh lẽo của anh không hướng về phía Tường Uyên, mà đang chăm chú xem xét biểu hiện của cô.
Cô không dám trực tiếp trả lời, quay sang nhìn vẻ mặt hớn hở như con quỷ lùn vừa ăn trộm được một chiếc tất của Tường Uyên, khẽ gật đầu, “Thích là tốt rồi.”
Khách quý ngẩng đầu nhìn cô gái đi cùng chủ nhân của Huy gia, trong lòng âm thầm phán xét, cô gái này cũng không phải dạng vừa, có thể thân mật khoác tay một núi băng nghìn năm không tan như vậy đến dự tiệc chúc mừng em dâu tương lai của anh ta về nước, còn không chút sợ sệt đến đại bản doanh của Feyyushi cùng hôn phu của đại tiểu thư Vương Uyên, khí chất lại đặc biệt khó ai sánh bằng, chẳng trách dạo gần đây Đại thiếu gia đi đâu cũng mang theo cô ta.
Thực ra không ai biết được, Shine ở bên Huy Khánh đã run đến nỗi thiếu chút nữa thì đứng không vững ngã quỵ xuống đất.
Không khí im lặng vài giây. Huy Khánh thu lại ánh mắt trên người Shine, khóe môi đặc biệt nở một nụ cười quý hiếm.
“Được rồi, chúng ta đều vui cả!” Thụy Uyên không biết từ đâu chui ra cắt đứt không khí yên ắng, “Anh hai, em kính anh một ly.”
Bữa tiệc vừa bị hoãn lại do Huy Khánh xuất hiện, nhờ câu nói này mà lấy lại vài phần náo nhiệt.
King đứng sau Huy Khánh lập tức nhận lấy một ly rượu trên khay của hầu bàn, cúi người nâng lên tiếp rượu Thụy Uyên.
Thụy Uyên không phải không biết, mà là biết rất rõ, Huy Khánh không phải loại người ai mời rượu cũng uống, từ trước tới giờ rất ít người chủ động mời rượu anh, hơn nữa nếu có thì cũng là do King theo sau thay mặt Huy Khánh uống rượu. Chuyện này cũng không phải thiên cơ bất khả lộ, xã hội đen ở Đông Nam Á hầu như ai cũng biết.
“Anh hai, lúc nào cũng là King uống thay, lần này không thể đổi người sao?”
Kelvil đứng bên Thụy Uyên, lên tiếng cười chọc.
Shine khẽ nhíu mày nhìn tên chuột xám trước mặt mình. Cậu ta không như thường ngày cứ nhìn thấy Thụy Uyên là chạy mất, hôm nay rất thân mật để Thụy Uyên bám vào tay mình đứng cả buổi. Xem ra chuột xám rất biết tự củng cố thực lực của bản thân, lúc cần thiết vẫn biết nhập vai con rể tốt trong mắt Vương Chí Long, cùng Thụy Uyên diễn một vở kịch tiên đồng ngọc nữ.

Huy Khánh không biểu hiện gì, ánh mắt dường như không hài lòng hướng về phía Kelvil. Shine nhìn bản mặt lạnh như tiền âm phủ của anh, yết hầu bất giác nuốt một cái. Cô không ngu ngốc đến mức không hiểu được, tên chuột xám có ý muốn đích thân cô uống thay Huy Khánh; nhưng lại càng không ngu đến mức không nhớ rõ mình đang đứng ở đâu. Vương Chí Long đứng bên con gái Tường Uyên, đáy mắt dâng lên chút tức giận, nhìn cô chăm chú. Cô hiểu rất rõ, chỉ cần mình nâng ly chúc rượu Thụy Uyên, vậy xem như cũng là một lời tuyên bố vị trí của mình ở Huy gia là như thế nào. Cô không muốn bị hiểu nhầm, rõ ràng cô với Khánh đại gia có liên quan đến nhau lắm đâu? Còn chưa kể đến chuyện cô từng tát Đại tiểu thư Vương Uyên một cái để đời, chỉ riêng chuyện cô có quan hệ đặc biệt với Huy Khánh cũng có thể khiến Vương Chí Long nổi giận, mà chọc giận ông ta, hậu quả khó lường.
Sunny đứng giữa đám đông đang nín thở xem xét biểu hiện của Shine, huých tay Khang cầu cứu. Cô không có chỗ đứng trong thế giới này, thậm chí cũng không phải khách mời chính của bữa tiệc, nếu cô ra mặt uống đỡ Shine, e rằng sẽ gây ra tình huống khó xử. Khang dù sao cũng là em trai của cố phu nhân nhà Huy gia, ít nhiều cậu ta cũng có chút tiếng nói, để Khang giúp Shine thoát khỏi thế bị xử ép này xem ra không phải ý kiến tồi.
Trong lòng cô bất giác rủa thầm một tiếng, Kelvil quả thực có vấn đề, quân ta lại đánh quân mình, tại sao cậu ta lại cố tình chơi khăm Shine vào thời điểm này vậy chứ!
Âm nhạc du dương, piano hòa tấu với đàn vĩ cầm thánh thót vang vọng.
Khang không nhanh không chậm rẽ đám đông bước tới đứng chắn trước mặt Shine, khóe môi hơi nhếch lên, “Cậu uống thay cháu không vấn đề gì chứ?”
Thụy Uyên có chút bất ngờ, ngơ ngác quay sang nhìn Kelvil.
Theo vai vế, Khang là em trai của mẹ kế Huy Khánh, anh phải gọi cậu ta là “Cậu”, cái này không sai, cũng có nghĩa Khang ở trong buổi tiệc này có vị thế cao hơn tất cả mọi ông trùm khác ở Đông Nam Á.
Tiếng ly thủy tinh va vào nhau lạnh lẽo trong không trung. Trên môi Khang vẫn là nụ cười bất di bất dịch, một tiếng “Mời”, cạn ly.
“Hôm nay là ngày vui, mọi người tự nhiên đi!” Tường Uyên làm động tác mời, hướng về phía chiếc ghế đặt ở vị trí cao nhất trong phòng tiệc, “Anh hai, mời ngồi.”
Huy Khánh cũng không muốn chơi nổi thêm nữa, kéo Shine đi thẳng về phía chỗ ngồi, sau khi yên vị liền ra lệnh cho cô đứng sau lưng mình, bên cạnh King.
Buổi tiệc cuối cùng cũng trở lại với không khí náo nhiệt, Thụy Uyên liếc nhìn đáy cốc cạn rượu còn sót chút sắc đỏ óng ánh trên tay Khang, nhón chân nói khẽ vào tai Kelvil vài tiếng. Cậu hơi nhướng mày, tươi cười rút lại cánh tay từ nãy vẫn bị nhỏ bám riết lấy, nhân lúc hỗn độn lủi ra ngoài.
“Cậu, cùng cháu dâu tương lai nhảy một điệu, không phiền chứ?”
Nhỏ nháy mắt tinh quái với Khang.
Quay đầu nhìn, Sunny tự lúc nào đã chạy lên tầng hai an phận ngồi trong một góc. Khang nhếch mép với Thụy Uyên, “Chưa là người một nhà, không cần dùng kính ngữ.”
Đổi nhạc, người trong phòng tiệc bắt cặp nhảy từng đôi với nhau.
Trên tầng hai, một cô gái ngồi dựa vào ghế sofa, hướng mắt về phía phòng tiệc ở tầng dưới, quan sát tất thảy mọi chuyện phát sinh. Chất lỏng trong suốt trong ly thủy tinh cỡ lớn ánh lên những tia đỏ rực nổi bật trên những ngón tay trắng mịn, mái tóc đen dài rẽ lệch ngôi hơi che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, bộ váy dạ tiệc đơn giản tông đen làm tôn lên nước da trắng như bạch ngọc, đôi mắt trong veo tuyệt mĩ dưới hàng mi dài lặng lẽ chú ý từng người khách dưới lầu.
“Tôi ngồi đây được chứ?”
Sunny cười nhẹ một tiếng, thả người thoải mái xuống ghế sofa đối diện Đồng. Cô có chút ngạc nhiên, Đồng thường ngày rắn rỏi mạnh mẽ lại cũng có lúc quý phái xinh đẹp không thua kém bất cứ tiểu thư nào như vậy sao?
Đồng ngẩng đầu nhìn Sunny, những ngón tay đang vô thức mân mê ly rượu đỏ hơi cứng lại.
“Tiểu thư? Nghe nói gần đây chuyện giữa cô và cậu hai không tốt lắm.”
“Cũng không có gì đặc biệt, giữa bạn bè với nhau vẫn nên có chút khoảng cách mà.”
“Hai người đâu phải bạn bè.”
Đồng khẽ nhấp một ngụm rượu, liếc mắt về phía Huy Nam ở tầng dưới đang thay Huy Khánh tiếp chuyện một vài người.
“Tôi không có tình cảm gì với anh ấy cả.” Sunny đưa tay day day thái dương, “Tại sao ai cũng cho rằng tôi với cậu hai nhà cô là một cặp? Nhìn xem, không phải anh ấy và Tường Uyên rất hợp đôi sao?”
Tường Uyên ở dưới lầu, váy đỏ rực rỡ, mái tóc búi cao để lộ hình xăm một bông hồng đỏ thắm trên chiếc cổ cao trắng ngần, đi bên cạnh Huy Nam, yểu điệu chúc rượu từng vị khách quý, giống như một đốm lửa quyến rũ đốt mọi ánh nhìn.

Huy Nam vẫn giữ phong thái nho nhã thường nhật, vest đen cắt may vừa vặn tôn lên vóc người đẹp như thần Ares, tay nâng một ly vang sắp cạn, mỉm cười mà như không, thỉnh thoảng dừng lại nói một vài câu với khách mời.
“Phải, cô không có tình cảm với cậu hai.” Đồng lắc nhẹ ly rượu, ngước mắt nhìn chút rượu đỏ sóng sánh ánh lên màu sắc đẹp như xích ngọc trong ly thủy tinh kiêu sa, “Giữa cô và cậu ấy phải là tình yêu mới đúng.”
“Cô không chỉ có thích, cô yêu anh ta.”
“Giữa cô và cậu ấy phải là tình yêu mới đúng.”
Sunny hơi nhướng mày nhìn về phía Tường Uyên và Huy Nam.
Cô dù muốn dù không vẫn có thể nhận ra, anh đối với Tường Uyên rất chán ghét, tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng chỉ nhìn cách anh giữ kẽ với cô ta cũng đủ để cô hiểu được.
Phải, cô yêu Huy Nam.
Thế giới này không chỉ có mình anh, anh cũng không phải người đầu tiên khiến cho cô rung động, nhưng thứ tình cảm khiến cô nhói buốt này, nếu không là tình yêu thật sự thì là cái gì?
Tại sao giữa bao nhiêu người trên thế giới này, nhất định phải là anh?
Cô thông minh như thế, sao lại không thể hiểu được tình yêu thầm lặng thật sự hóa ra lại sâu như thế, nặng như thế, cứ nằm im trong góc tối nhất sâu nhất, lặng thầm vươn những cái rễ dài nhỏ ra, cô nghĩ cái hạt chẳng nảy mầm, nhưng sâu trong lòng đất, hạt giống đã tỏa rễ cắm sâu vào trong, điên cuồng lớn lên, khiến cho cô dù chỉ một phút cũng không thể ngừng nghĩ về anh được.
Lúc cô bị thương, Shine và Shyn vì lo lắng mà nhất quyết không để cô ra khỏi nhà, để cô ở một mình trong biệt thự lớn như vậy, giữa hàng tá thời gian ở một mình, cô cuối cùng cũng phải tự thú nhận với bản thân, cô yêu anh.
“Sunny?” Đồng huơ huơ ly rượu trước mặt Sunny, “Are u ok?”
Cô bị tiếng nói của Đồng làm cho giật mình, sực tỉnh, lắc lắc đầu, “Không có gì.”
Không khí thoáng trầm xuống một chút.
Dưới lầu bắt đầu xuất hiện những tiếng xầm xì, đàn dương cầm đang vang lên bản hòa tấu cùng violin cũng ngưng bặt.
Earphone gắn trên tai Đồng truyền tới tiếng báo cáo hấp tấp của một tên tay sai.
Sunny nhìn thấy nét mặt Đồng dần dần xám xịt lại, vô cùng khó coi.

Một tuần, không ngắn không dài, nhưng không đủ để Kelvil làm hòa với Shyn.
Căn bản là vì cô giận rất dai, dù cậu có xuống nước cỡ nào cũng không năn nỉ cô hết giận mình được.
“#ngungnguocdai”
Cậu vừa thoát kiếp đóng làm phò mã trong mơ của Thụy Uyên, ra khỏi phòng tiệc liền lập tức nhắn tin cho Shyn.
Cô ở biệt thự, là người duy nhất không đi dự tiệc, đang dọn hành lí chuẩn bị về nhà thì nhận được tin nhắn.
“Cậu nhắn cái khỉ gì vậy?”
“#ngungnguocdai 🙁 năn nỉ cô đó :(“
“Ai ngược đãi cậu chứ?”
“Cô giận dai như vậy, chính là ngược đãi tấm lòng của tôi đó.”
“Cậu là loại chẳng có nội tạng.”
Kelvil ngẩn người nhìn tin nhắn vừa được gửi tới. Chẳng lẽ cậu nhìn rất giống một cái xác ướp bị móc hết nội tạng ra sao?
“Đang làm gì vậy? Một lát tôi về đưa cô đi chơi nhé?”
“Soạn quần áo chuẩn bị về nhà. Sunny khỏi rồi, tôi không muốn ở nhà lạ.”

“Không phải cô không muốn mỗi ngày đều phải nhìn mặt tôi chứ?”
Shyn khẽ nhíu mày. Ở đây cái gì cũng tốt, hơn nữa còn gần Shine và Sunny, lại không phải đóng tiền thuê nhà, so với nhà nhỏ của cô quả thực một trời một vực, chỉ có điều mỗi ngày đều thấy Kelvil ra ngoài đi chơi với Chu Thảo cả buổi chiều, không hiểu sao cô thấy rất khó chịu, nên mới muốn dọn đi thật nhanh. Mặt Dày đáng chết này, tại sao lúc nào cậu cũng đọc được suy nghĩ của tôi vậy?
“Sao không trả lời? Tôi nói đúng rồi à?”
“Đúng cái đầu cậu! Nhảm nhí!”
“Vậy bây giờ tôi ghé qua đưa cô về nhà nhé? Đoạn đường đó tối lắm, con gái không nên đi một mình.”
“Trước đây tôi đều đi học về một mình.”
“Trước đây không tối, bây giờ tối.”
“Tôi tự lo được.”
“Không nhớ lần tôi bị người ta đánh cho nằm im chứ?”
Shyn thoáng im lặng.
Trên tay cô đang cầm áo sơ mi trắng hôm đó.
Ngõ nhỏ, đường tối, cậu bị đánh, cô rủ lòng thương chạy đến cứu người.
Vì cô cố tình nấu một món không thể ngửi được, cậu hoảng hồn ói mửa mất một lúc, áo sơ mi dính máu bị vấy bẩn, cậu cởi áo vứt lại ở nhà cô.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đem cái áo đó đi giặt, còn cẩn thận tẩy trắng như mới, ngay cả lúc xếp đồ dọn đến biệt thự ở tạm cũng mang nó theo, mặc dù cô không thích loại áo này chút nào, lại càng không thích chủ nhân của nó.
“Tại cậu ăn ở không ra sao mới bị như vậy.”
“Tóm lại con gái không nên đi một mình, nguy hiểm lắm.”
Cô không trả lời.
“Vậy đi! Bây giờ tôi đang trên đường về nhà rồi.”
“Mặt cậu dày quá đấy!”
“Không phải lúc nào cũng đòi hậu tạ sao? Bây giờ tôi đang đền ơn cô đây!”
“Lái xe không nên nhắn tin.”
Kelvil cười thầm, con nhỏ ngốc nghếch, rõ ràng là quá đuối lí cãi không lại nên mới không dám cãi tiếp với cậu đây mà.
Có điều, vừa đúng lúc Kelvil quay người bước về phía bãi đậu xe, bên trong phòng tiệc bỗng trở nên hỗn độn.
Mọi người đều nhao nhao cả lên, bất kể là nhân vật nào cũng đều cúi đầu run rẩy nhìn Huy Khánh. Anh ngồi ở vị trí cao nhất, lạnh lùng nổi giận, đứng phía sau là King cầm trong tay khẩu súng đã lên nòng, xung quanh phòng tiệc đều đã bị thuộc hạ của anh bao vây.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Sunny nhìn vẻ mặt Đồng, đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó ở dưới lầu. Không phải tự nhiên mà Huy Khánh lại cho người bao vây phòng tiệc và cả dinh thự, cũng không phải tự nhiên mà Đồng lại đột ngột biến sắc như vậy.
Ở vị trí cô đang ngồi, có thể nhìn thấy rất rõ, Vương Chí Long tuy không biểu hiện nhiều nhưng có vẻ rất lo sợ; Tường Uyên mặt xám lại đứng núp sau lưng Huy Nam, không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt Huy Khánh; Khang cùng Thụy Uyên đã ngừng khiêu vũ, đứng lẫn trong đám đông nhốn nháo, Khang hình như đang nhìn quanh tìm cô, còn Thụy Uyên chỉ cúi đầu yên lặng.
Đồng khó xử nhìn cô, sau đó ái ngại nhìn vẻ mặt lạnh tanh đầy sát khí của Huy Khánh ở dưới lầu, khóe môi run rẩy mấp máy, “Shine mất tích rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.