Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về

Chương 29: Tường Uyên...


Bạn đang đọc Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về: Chương 29: Tường Uyên…

Khung cảnh đang diễn ra trước mặt Shine và Sunny, trung tâm của mọi sự chú ý, không ai khác chính là bạn cùng lớp Chu Thảo, đúng rồi đấy, là Chu Thảo từng xuất hiện anh hùng ở Châu Âu, Huy Nam sau khi tìm hiểu về gia đình Chu Thảo đã giúp cô nhập học về trụ sở ở Đông Nam Á, hơn nữa còn chu cấp cho cô một khoản tiền không nhỏ để chữa bệnh ẹ. Lúc này nhân vật chính của không khí náo loạn trong căn tin là Chu Thảo và một vị tiểu thư, cô gái đó khí chất không hề tầm thường, thoạt nhìn cũng toát lên dáng vẻ cao quý ngạo mạn.
Sunny và Shine còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì…
Bốp!
Âm thanh chát chúa của cái tát từ tay vị tiểu thư cao quý rơi xuống khuôn mặt của Chu Thảo một cách tàn nhẫn, kèm theo đó là tiếng chửi mắng giận dữ của cô ta, “Con bé đáng chết này, mắt của cô chỉ để làm cảnh thôi hả?”
Vẻ mặt Chu Thảo vô cùng sợ hãi, đầu cúi thấp, giọng nói lí nhí, “Xin lỗi, xin lỗi…”
“Xin lỗi?” Vị tiểu thư đó cúi người dùng bàn tay trắng trẻo của mình vỗ vỗ vào mặt Chu Thảo, “Cô có biết đôi giày này đắt giá như thế nào không hả? Xin lỗi thì có ích gì? Mau dùng cái lưỡi chó của cô liếm cho sạch đi!”
“Con nhỏ quá đáng!” Sunny cuộn chặt tay thành một nắm đấm, hùng hổ bước về phía Chu Thảo và vị tiểu thư sang chảnh kia, lại đột nhiên bị ai đó kéo tay, cô ngoảnh đầu trừng mắt nhìn cái đứa đáng chết vừa ngăn mình lại, là Shine.
“Bỏ tao ra! Tao phải cho con bé đó một trận! Mất dạy quá!” Sunny hậm hực giựt tay lại, “Mày cản cái gì chứ, không phải bình thường mày cũng thích ra tay chính nghĩa lắm còn gì!”
“Mày không phải am hiểu gia thế của các thể loại tiểu thư công tử lắm sao, lại còn làm như không biết con bé đó là đứa nào!” Shine thấp giọng hướng mắt về phía vị tiểu thư kia, “Còn nhớ không, lần trước tao đắc tội với chị gái nó, tự mình hại mình bây giờ phải làm con osin cao cấp của Khánh đại gia, mất mặt chết đi được mà!”
Sunny hơi nghệt ra một chút, sau đó định thần lại chăm chú nhìn vị tiểu thư sang chảnh, cô gái đó dáng người thanh mảnh xinh đẹp, lúc này không mặc váy đồng phục mà là một thiết kế đầm liền màu trắng hiệu SJSJ Sleeveless, tóc đen truyền thống vén sang một bên để lộ chiếc cổ cao thanh nhã, khuôn mặt trang điểm tinh tế nhẹ nhàng tôn lên nước da đẹp như ngọc, đôi Bianca 140mm Nude Patent dưới chân vô cùng nổi bật đẳng cấp, chỉ có điều phần mũi giày lại có một vệt nước đen nâu, hình như là bị cà phê đổ trúng, thảo nào vẻ mặt cô ta lại khó chịu như vậy.
Cô không cần quá đắn đo, chỉ chú ý một chút cũng nhận ra vị tiểu thư này, Vương Tường Uyên.
Nhìn dáng vẻ này thì biết chắc hôm nay cô ta đến trường không phải để đi học. Cũng dễ hiểu mà, đương kim tiểu thư nhà họ Vương này vừa từ Pháp bay về, nói không chừng cô ta vừa xuống máy bay cũng nên. Mà cho dù là có đi học, ngoài đến lớp làm bài kiểm tra và thi học kì thì cũng không nhất thiết phải có tần suất đến trường đều đặn mỗi ngày như một học sinh bình thường, cô ta dù sao cũng là hôn thê của Huy Nam, anh thông minh như vậy, nhất định sẽ không đính hôn với một tiểu thư chân dài não ngắn.
Chỉ là đơn giản đến trường để tìm ai đó, chỉ là đơn giản đến căn tin lúc này đang nhộn nhịp đông đúc để nói với tất cả mọi người, cô ta đã trở về rồi, vậy nên tốt nhất đừng mê muội nghĩ rằng Huy Nam sẽ để mắt đến người khác, chỉ đơn giản để tuyên bố rằng, Huy Nam là của riêng cô ta.
“Cô bị điếc à?” Tường Uyên trừng mắt dùng tay túm lấy mái tóc ngắn cũn của Chu Thảo, giận dữ hét lớn, “Có định liếm không đây?!”

Chu Thảo hết nhìn đôi giày dưới chân Tường Uyên, rồi lại lấm lét nhìn mặt cô ta, khóe môi run run, nước mắt lưng tròng, nói không thành tiếng.
“Sao? Hay là chê giày tôi bẩn?” Tường Uyên dùng tay còn lại vung lên ột cách thô bạo, đúng lúc đó…
… Sunny không kịp nghĩ ngợi gì đã lao đến đỡ lấy cái tát cho Chu Thảo!
Chát một tiếng, cái tát giận dữ của Tường Uyên rơi xuống khuôn mặt hồng hào của Sunny, cảm giác má trái của cô hoàn toàn tê liệt, tai ù đi, hơn nữa còn choáng váng thiếu chút nữa đã khụy xuống đất.
Sau đó…
Tường Uyên còn đang giương mắt nhìn Sunny, chưa kip có bất cứ phản ứng gì, chát một tiếng, một tát trả đũa của Sunny đã in lên khuôn mặt cô ta, để lại dấu bàn tay đỏ tấy khiến đôi má xinh đẹp lệch hẳn đi.
Chu Thảo chỉ biết nhìn Sunny, lắp bắp, “Khả Đăng…”
Còn Tường Uyên, sau khi định thần lại đã bị Sunny trả ột tát in đủ năm ngón tay không thiếu ngón nào, nhỏ thừ ra nhìn cô gái trước mặt, rất nhanh sau đó thu lại ánh mắt giận dữ của mình, khóe môi rỉ máu khẽ nhếch lên, cười đểu một tiếng, “Ồ, thì ra là cô, Khả Đăng. Sao vậy? Muốn làm một hiệp nữ thấy chuyện bất bình chẳng tha à? Có phải cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp nên sinh ra hoang tưởng rồi không?”
“Cô lấy tư cách gì mà làm bộ huênh hoang? Dựa vào đâu mà bắt cô ấy liếm giày cho cô?” Sunny đỡ Chu Thảo đứng dậy, hướng đôi mắt phừng phừng lửa giận về phía Thụy Uyên, “Tiểu thư cô vô lý nó vừa vừa thôi, bộ sáng nay cô đến trường vội quá nên để quên văn hóa ở nhà rồi à?”
“Chị gái, tôi nghe nói cô là người trầm tĩnh thấu đáo, luôn nghĩ kĩ trước khi hành động, có vẻ lời đồn khác xa thực tế nhỉ? Con bé thấp kém này quan trọng đến mức khiến cô ra tay anh hùng sao? Dù sao cũng không phải chuyện của cô, mau tránh sang một bên đi!”
“Xem ra ông chú Vương Chí Long đó quả thực không biết dạy con, cô xem cô kìa, mất dạy quá! Chu Thảo có thấp kém thế nào cũng hơn tuổi cô đấy, biết điều thì lễ phép chút đi!” Sunny cười khẩy phủi phủi tay áo của mình, “Chu Thảo, chúng ta đi thôi, tôi phải rửa tay trước khi lên ghẻ vì đụng vào mặt cô ta mới được!”
“Mày nói cái gì?” Tường Uyên xông tới nắm tóc Sunny, “Tiện nhân, mày nói ai mất dạy hả?”
“Á!” Sunny bất ngờ bị túm tóc, lập tức la lớn, sau đó nhắm thật kỹ, cắn môi đạp mạnh một cái xuống mũi giày Tường Uyên, “Không có não hay cố tình không hiểu vậy? Là chửi loại kênh kiệu nhà mày mất dạy đó!”
Tường Uyên nhăn mặt kêu đau, chỗ mũi giày vừa bị đạp nhức nhối đến phát khóc, điên tiết buông Sunny ra, rồi lại giơ tay thật cao định tát cô một cái đau điếng người.

Chỉ tiếc là, còn chưa kịp hạ thủ, Sunny đã nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay cô ta, hơn nữa còn thuận tay giật một túi zipper trên tay một bạn nữ đang hóng hớt xem hai người họ đụng độ, tạt tất cả soda trong túi lên chiếc váy hàng hiệu của cô ả.
ồ ồ ồ…
Đám học sinh bu quanh hai người họ lập tức ồ lên, hàng chục con mắt dán vào tiểu thư Tường Uyên lúc này vô cùng thê thảm…
Màu trắng tinh khiết của thiết kế sang chảnh nữ tính bị nhuộm thành một mảng màu đỏ trước ngực váy, soda chảy thành dòng rồi đọng lại một vũng dưới đôi giày gót đỏ, hình ảnh tiểu thư kiêu kì rầm một cái bị đạp đổ, Tường Uyên hai mắt phừng phừng lửa giận đứng cách Sunny không quá năm bước chân, chỉ hận một nỗi không thể chạy tới giết chết Sunny trước đám đông ngay lúc này.
Có điều cô ta cũng chẳng phải dạng vừa, liền lập tức bật lại, lao đến túm lấy mái tóc dài cột át mẻ của Sunny vừa kéo vừa bứt, Sunny cũng không chịu thua, hai tay vươn ra nắm lấy mái tóc óng mượt của cô ta, giật mạnh đến nỗi thiếu chút nữa thì đừng nói là tóc mà cả da đầu cũng không chịu nổi mà bong ra ngoài.
Cảnh con gái đánh nhau, quanh đi quẩn lại vẫn là cái trò bứt tóc móc mắt, còn kèm theo mấy câu chửi rủa, “Con khốn này!”, “Đồ mất dạy!”
“Sunny!”
“Khả Đăng!”
Shine và Chu Thảo đồng thanh lên tiếng can ngăn, Chu Thảo dùng sức chen vào giữa cố gắng tách hai người đang kịch liệt đánh chửi nhau trước bàn dân thiên hạ, khổ nỗi sức của cô thua xa hai vị tiểu thư đó, rốt cuộc lại bị họ gạt cho ngã lăn ra đất.
Sunny bất giác liếc nhìn Chu Thảo, chết thật, là cô sung quá đã đẩy ngã bạn tốt rồi.
Cô không hề biết, chính là vài chục giây lơ đãng đó của cô, đồng tử rực lửa đối diện cô đã lóe lên một tia tàn nhẫn.
Tường Uyên lợi dụng thời cơ, đúng vào lúc Sunny đang lơ đễnh nhìn Chu Thảo, liền hất mạnh một cái, đẩy cô ngã ngửa ra đằng sau…
RẦM!

Sunny không kịp phản ứng gì ngoài việc kêu thét lên, cả người bị đẩy ra đằng sau bằng một lực cực lớn, rơi thẳng vào khay li vừa được tạp vụ rửa sạch ở sau lưng, li thủy tinh bể vụn, những mảnh thủy tinh sắc nhọn thi nhau cắm vào tay chân cô, máu từ những vết cứa đó bắt đầu rỉ ra, áo sơ mi trắng chỉ vài phút sau đã bị màu đỏ nhuộm thành một miếng vải lấm lem máu.
Tất cả học sinh đều bàng hoàng tán loạn, kẻ sợ hãi nhìn Tường Uyên, kẻ lùi ra sau tránh những mảnh nhọn vương trên nền gạch, kẻ vội tìm giáo viên để giải quyết, lại có người nín thở bước tới chìa khăn mùi xoa ra trước mặt Sunny với vẻ quan tâm. Tất cả đều biết Huy Nam đã tuyên bố Sunny là bạn gái của anh, hơn nữa còn ý thức được Vương Tường Uyên là hôn thê sắp cưới của anh, quan hệ giữa hai cô này tuyệt đối không bình thường, tai nạn này cũng không phải vô ý. Làm gì có ai lại vì một chút cà phê đổ lên mũi giày mà xông vào kịch liệt đánh nhau thế này? Bọn họ dù miệng không nói nhưng thực tâm vẫn hiểu rất rõ, việc mình cần làm lúc này không phải là sợ hãi bỏ đi, mà là phải giữ nguyên hiện trường chờ Huy Nam xuất hiện.
Chu Thảo sợ điếng người, đứng im bất động, thanh quản khô khốc, giống như đã chết lặng ở đó.
“Trời đất! Xảy ra chuyện lớn rồi! Có đau lắm không?! Đừng có ngất xỉu, tao đưa mày đi cấp cứu nha!” Shine hoảng loạn nhìn Sunny dính đầy máu, xem ra lần này bị thương không nhẹ, thể trạng của Sunny gần đây lại không được tốt, e rằng nếu không xử lí kịp thời sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Sunny đau đến mất cảm giác, toàn thân đều tê liệt, suy nghĩ duy nhất của cô lúc này chính là, phải lập tức trở mặt, biến thành nàng tiểu bạch bị Tường Uyên ác nữ hãm hại, lăn ra ăn vạ khiến cô ta đứng ngồi không yên. Con nhỏ ngu ngốc, dù sao cũng rất cảm ơn cô đã tạo cho bổn tiểu thư một cơ hội tốt, thật không dễ gì người như cô lại có thể tự mình biến mình thành kẻ yếu đuối bị bắt nạt được. Cô lúc này, so với sợ chết thì vẫn muốn xỏ mũi dắt con bé này đi hơn.
Sunny cúi đầu hơn một giây, sau đó dùng kiểu mặt yếu đuối tội nghiệp ngẩng lên nhìn Tường Uyên. Khoảnh khắc đó, ánh mắt Tường Uyên tuy phức tạp không rõ nhưng chỉ nhìn qua cũng thấy rõ vẻ kinh ngạc. Cô cười thầm, để tôi chống mắt lên xem lần này là ai hại ai.
Thực tình mà nói thì lúc này cô cũng rất khó chịu, mùi máu tanh nồng thật dễ khiến người ta buồn nôn, chỉ là vẫn còn đủ sức để diễn một vở kịch đáng thương, vậy thì nhất định cô phải cố gắng trụ thêm một lúc. Người mà cô chờ đợi, cô tin nhất định anh đang đến. Vậy thì cũng không cần quá nóng vội, cứ từ từ là được.
Cô run giọng giơ cánh tay dính đầy mảnh thủy tinh của mình chỉ vào mặt Tường Uyên, “Là cô, cô… giở trò chơi xấu tôi!”
Tường Uyên giật mình, không nói câu nào cúi xuống nhìn hai tay trắng trẻo của mình. Vừa rồi quả thật chính là cô ta muốn đẩy Sunny ngã ra đằng sau, chỉ không ngờ Sunny lại chủ động lùi thêm vài bước ngã đúng vào khay li mới rửa.
Từng ngón tay trắng bệch siết vào gấu váy hàng hiệu của mình, Tường Uyên bất động đứng ở đó, sắc mặt tái dần đi.
Sunny không để lộ vẻ đắc chí, chỉ yếu ớt hạ tay xuống, môi run run.
Nhìn lại bản thân mình, lấm lem toàn máu vô cùng đáng sợ, đầu óc quay cuồng, ý thức cũng dần mất đi, cô rốt cuộc vẫn kiên cường mở to mắt, không được ngất xỉu nha, cô còn chưa thấy người kia xuất hiện mà…
Xung quanh hai người bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán ác ý. Tường Uyên còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì phía cửa căn tin sau lưng cô ta đã vang lên một giọng nói trầm khàn, “Đang làm trò gì vậy?”
Mọi đôi mắt đều đổ dồn về phía giọng nói ấy…
Nam sinh đứng ở cửa ra lúc này không ai khác chính là Huy Nam, khí chất ưu nhã, sơ mi trắng đơn giản mà tôn lên dáng người đẹp như tượng thần Hi Lạp, vẻ đẹp thanh tú dịu dàng khiến cho người khác mê đắm.
Anh mím môi nhìn Sunny, đồng tử thoắt co thoắt dãn phức tạp khó hiểu. Cô hướng mắt về phía anh, bất chợt nhìn ra một tia thương hại. Chỉ vậy thôi, những suy nghĩ trong đáy mắt anh cô đều không đọc được, có thể bởi vì cô không hiểu anh, cũng có thể vì anh thực không muốn cô biết mình nghĩ cái gì.

Sunny thực ra cũng không cần phải biết. Cô chỉ cần biết anh đã xuất hiện, vậy là đủ rồi.
Huy Nam rời mắt khỏi cô, bước chậm về phía Tường Uyên, giọng nói với Tường Uyên tuy nhỏ nhưng rất lạnh, “Vừa xuống máy bay đã gây chuyện, có phải Vương tiểu thư cảm thấy mình quá rảnh rỗi không?”
Tường Uyên thở hắt ra một hơi, “Anh không nhất thiết phải lạnh lùng với em như vậy.”
“Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện.” Giọng Huy Nam nhàn nhạt tựa khói thuốc, anh quay đầu liếc Sunny đang dùng một cặp mắt khó hiểu nhìn mình, “Thực xin lỗi, không ngờ tôi vừa rời đi đã xảy ra chuyện rồi.”
Say đó, anh kéo tay Tường Uyên, không nhanh không chậm rời đi.
Tiếng gọi tên anh nghẹn lại trong cổ họng Sunny. Vậy thôi sao? Anh đến đây chỉ để nói với cô một câu xin lỗi thôi sao? Nếu là như vậy, xem ra cô đã hiểu nhầm một số chuyện rồi.
Vậy mà lúc nhìn thấy anh xuất hiện ở căn tin, cô còn tưởng là anh đến tìm mình.
Vậy mà vài chục phút trước anh còn cười đùa thân thiết với cô, còn cười đến run cả tay khiến cà phê đổ lên vạt sơ mi trắng thanh nhã làm mất cả hình tượng nam thần cao quý bao lâu nay tốn công gìn giữ.
Vậy mà anh còn ngông cuồng nói cô là bạn gái của anh.
Sunny cười nhạt, mí mắt dần khép lại rồi lả đi trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Cô sai rồi, đã sai rồi. Lẽ ra cô tuyệt đối không được để anh đến gần mình, tuyệt đối không được ở gần anh như vậy…
Dường như ai đó vừa sực nhớ ra điều gì mà nãy giờ đáng lẽ cần phải nói, trong đám đông xuất hiện vài tiếng nhắc nhở, “Mau đưa cô ấy lên phòng y tế đi!”
Chu Thảo từ nãy vẫn thất thần, nhìn thấy Sunny ngất đi liền hoảng hốt khóc thét lên, tay chân cuống cuồng lóng ngóng không biết phải làm như thế nào. Shine lo lắng nhìn quanh cầu cứu, chết thật, xem ra mất nhiều máu lại gắng gượng quá lâu, con bạn yếu ớt này cuối cùng trụ không nổi nữa rồi.
Đưa mắt nhìn xung quanh, Shine hơi ngạc nhiên một chút, vừa nãy cô còn nhìn thấy Kelvil cơ mà, rốt cuộc hắn biến đi đâu rồi? Chẳng lẽ thứ lắm chuyện như hắn lại không tới đây hóng hớt sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Còn chưa kịp suy đoán xem Chuột Nhắt đang ở đâu, mắt của cô đã suýt rớt ra ngoài vì kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.