Bạn đang đọc Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về: Chương 27:
Sau khi xuống khỏi máy bay, Shine nhìn trái nhìn phải, Sunny đã theo Huy Nam đi đâu mất, Shyn còn bận khoa chân múa tay tranh cãi gì với Kelvil, nhìn mặt con chuột xám đó rõ khổ, cậu ta vừa suýt mất mạng lại còn phải dùng chút hơi thở yếu ớt của mình để đấu khẩu với con bé lắm mồm kia, cô khẽ thở dài, hẳn là kiếp trước cậu ta ăn ở thất đức lắm nên kiếp này mới gặp phải bạn thân của cô.
Dạ dày bắt đầu sôi sục, Shine khẽ nhíu mày, đáng chết, vừa ăn no trên máy bay đã lại đói rồi sao? Chẳng trách cân nặng của cô chỉ tăng mà không giảm!
Cô cúi đầu xoa xoa cái bụng đang đói mốc, bé yêu, đợi một lát, về nhà rồi chị nhất định ăn thật no, đừng kêu nữa có được không?
Huy Khánh liếc qua cử chỉ của cô, anh hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn quyết định hạ giọng hỏi, “Đói rồi hả?”
Shine hơi khựng người nhìn gương mặt tràn ngập hàn khí của Huy Khánh, không phải là cô đói quá sinh ra ảo tường chứ, Khánh đại gia vừa hỏi cô cái gì cơ?
Anh khẽ nhíu mày, “Muốn tôi hỏi lại lần nữa mới chịu nghe hiểu sao?!”
Cô vỗ vỗ trán, không phải ảo tưởng, được, hiện thực chiến thắng tất cả, bụng đói là bụng đói, nghĩ vậy liền cười khì với anh, “Không cần, tôi đã nghe hiểu rồi!”
Anh tỏ ý hài lòng, đường nhăn giữa hai lông mày giãn ra một chút, quay lại dặn dò Kelvil vài thứ, sau đó nắm lấy tay của cô, “Chỉ tôi và cô thôi, không mang theo bạn của cô!”
Cô hơi bĩu môi, Khánh đại gia, anh không thể hào phóng mời tôi một bữa đàng hoàng sao, làm như bạn của tôi ăn nhiều lắm! Thôi không sao, cũng tốt, anh ta lúc nào cũng phát hiện được là cô đang đói, hơn nữa đều cho cô ăn uống tử tế, vậy đủ rồi, cũng không nên đòi hỏi quá nhiều, anh ta đâu phải cái gì của cô chứ!
————————–
“Muốn ăn gì?”
Huy Khánh ngồi trong xe đảo mắt một lượt qua mấy nhà hàng đèn đuốc huy hoàng mọc san sát nhau, khẽ nhíu mày một cái, “Nhà hàng Ý? Nhà hàng Pháp? Nhà hàng Nhật Bản? Hay muốn ăn món Trung Hoa? Ở khu này đồ ăn Việt không được ngon!”
Shine nếu là bình thường sẽ tỏ thái độ cư xử nhã nhặn, ngại ngùng để Khánh đại gia tự quyết, nhưng bây giờ bụng của cô đang biểu tình với chủ nhân, cô không do dự liền chỉ vào một quán jollibee, “Tôi muốn ăn mỳ Ý!”
Anh chẳng nói chẳng rằng, lôi cổ kéo cô xồng xộc từ trên xe xuống, đi vào jollibee cô đích thân chỉ điểm.
Shine không có ý kiến, Huy Khánh vốn không phải con người ôn hòa nho nhã, cư xử vốn luôn theo ý mình không thèm chú ý đến người khác, để cô chọn chỗ ăn đã là quá tốt bụng rồi.
Mỳ Ý hảo hạng đưa lên, hương thơm mê hoặc dạ dày, cô nuốt nước bọt một cái, vấn đề hình mẫu chuẩn mực của tiểu thư đài các vứt bị vào một cái thùng rác, một lúc sau đã không còn thấy dấu hiệu của mỳ. Một phần bụng đã được lấp đầy, mãi đến lúc này cô mới để ý Huy Khánh vẫn chưa ăn gì, ngón tay thon dài chống nhẹ chiếc cằm lạnh lẽo, toàn bộ chú ý của anh đều dồn vào cô.
“Muốn ăn một phần nữa?”
Cô khẽ giật mình, anh ta là đang hỏi cô có muốn ăn nữa hay không sao? Thật tốt, mãi mới thấy anh ít nhất không quá tồi tệ. Cô không kịp suy nghĩ gật đầu lia lịa, không sợ tăng cân, chỉ sợ không có ngày lại được Khánh đại gia hào phóng đãi một bữa.
Đến lúc đĩa mỳ thứ hai được đưa lên, cô mới nở một nụ cười tươi rói với anh, “Anh không ăn sao?”
“Không đói.”
Shine hơi khựng lại một chút, không phải chứ, theo cô biết thì Khánh đại gia không tốt bụng như vậy, anh ta không ăn, vậy còn lâu cô mới được ăn. Đưa cô đi ăn, lại tự cho cô chọn địa điểm và thực đơn, so với tính cách của anh ta thì phải nói là quá bất thường. Cô không nhịn được bất giác hướng mắt về phía Huy Khánh, cũng chẳng hiểu tại sao một phút sau đó cô lại bị anh làm cho đứng hình, chỉ là không nỡ rời mắt khỏi khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh.
Huy Khánh trước mắt cô thực giống một nam thần, khí chất lạnh lùng, dáng vẻ cao quý, dù xét là mặt nào cũng khiến người khác cảm thấy, anh tuyệt đối không phải con người bình thường.
Cô bất giác chửi thầm trong lòng, rõ ràng cô rất sùng bái nét đẹp của anh.
Một khuôn mặt cương nghị, ngũ quan đẹp đẽ giống như được tỉ mỉ tạc từ những phiến đá nghìn năm băng lạnh; một đôi mắt xanh đen thâm thúy vô tình tựa mặt nước lúc chiều tà, lưu lại trên đối phương một tia nhìn sắc bén như sói xám nhìn mồi, không chút tình cảm, nhưng thật khiến người khác không thể không bị xoáy vào tia nhìn đó. Anh mới 17 tuổi, không thể tính là kiểu người sõi đời, nhưng anh lăn lộn giang hồ từ hai năm trước, chẳng trách được ánh mắt của anh lại không giống như một cậu nam sinh chưa vào Đại học.
“Cô không những muốn ăn mỳ Ý lại còn muốn ăn cả tôi sao?” Huy Khánh cau mày gõ nhẹ tay xuống bàn, kỳ cục quá, sao lại dùng ánh mắt nhìn mỳ để nhìn anh chứ, em muốn chết rồi sao?
Shine đỏ mặt xấu hổ, thật tình, yêu cái đẹp cũng là một cái tội, chỉ nhìn ngắm một sinh vật đẹp đẽ cũng bị hiểu nhầm là đang muốn ăn thịt người ta. Cô cúi đầu ăn mỳ, cổ họng trở nên cứng ngắc, đến một câu cũng không dám nói với anh.
Cô không muốn nói cho Huy Khánh, thực ra gương mặt của anh đối với cô rất quen thuộc, chỉ là cô không thể ngẫm ra mình từng gặp anh ở đâu khi nào, hơn nữa từ khi gặp anh cô vẫn thường mơ những giấc mơ rất quái đản biến thái, chỉ có bóng người của anh xuất hiện trong giấc mơ của cô, đáng chết, rõ ràng cô không có tình cảm nam nữ với anh cơ mà!
Huy Khánh không có khả năng nhìn thấu người đối diện giống như Kelvil, anh chỉ tạm hiểu là cô đang có điều gì đó muốn nói, có điều anh tự biết mình không nên ép, có vẻ từ lúc hai người gặp lại cô đã mắc phải chút trục trặc tâm lý, anh biết, gần đây cô thường xuyên mất ngủ.
“Muốn đi chơi không?” Anh ngập ngừng hỏi, câu này kỳ quá, trước giờ anh chưa hỏi ai câu đó lần nào.
Thực ra, chính là muốn cô đi đâu đó cho tinh thần tốt hơn một chút, như vậy sẽ không mất ngủ nữa.
Shine mở to mắt nhìn anh, câu hỏi trong cổ họng không thể kiềm chế mà bật ra bên ngoài, “Anh bị sốt à?”
Khánh đại gia, loại người này không thể tốt như vậy được!
“Rốt cuộc cô có muốn đi hay là không?”
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn với cái thử thách “dịu dàng”, con bé này, anh có ý tốt muốn đưa cô đi chơi một lát, kết quả cô lại chẳng ngần ngại thẳng thắn đáp đá vào mặt anh, “Anh bị sốt à?”. Câu nói này đối với anh quả có lực sát thương không tệ, được lắm, lòng nhân từ của anh vừa bị em đạp đổ rồi đấy.
Shine rút khăn giấy lau lau miệng, “Đương nhiên muốn, toàn bộ chi phí đều là anh trả mà!”
“…” Huy Khánh không thèm mở miệng nói chuyện với cô, anh hiện đang nghi ngờ không biết liệu cô có bị dở hơi hay không. Anh thở dài gọi phục vụ tính tiền, sau đó nhìn cô một lượt, “Mau lên, tối nay cho phép cô chọn chỗ đi chơi!”
…
Cô chưa bao giờ đi chơi với đàn ông con trai, cho cô chọn chỗ à, vậy được, cứ chọn chỗ nào ăn uống xả láng mà không tốn nhiều tiền là được.
Chợ đêm lúc 11h, không khí mát lạnh, so với cái tấp nập thường ngày của thành phố thì thật quá dễ chịu, từng tòa nhà cao tầng san sát nhau nổi bật với ánh đèn phát ra từ ô cửa, sắc đèn đường nửa mờ nửa ảo khiến thành phố lung linh hơn thực tế cả nghìn vạn lần.
Huy Khánh đút tay vào túi quần lẳng lặng theo sau Shine, cô rõ là rất ít đi đến chỗ này, gặp gian hàng nào bắt mắt một chút là sà vào ngắm nghía, đi qua mỗi hàng ăn vỉa hè đều hít lấy hít để mùi thơm trong không khí rồi cười híp mắt đòi ăn. Anh bắt đầu kính nể dạ dày của cô, không ngờ lại có thể chứa nhiều thức ăn đến vậy. Lại còn, cái giọng nói trẻ con đáng yêu của cô, lúc nào cũng vang lên bên tai anh, “Mua đi Khánh đại gia, nha, anh nói dẫn tôi đi chơi mà…”
Cô rất vui, phải, gió đêm luồn vào mái tóc xoăn nhẹ khiến vài lọn tóc nghịch ngợm tung bay, nụ cười trong trẻo lưu lại trong đáy mắt của Huy Khánh đang mặt sắt đen sì theo sau lưng cô, anh đang chửi thề trong bụng, ban đầu đã định chỉ có hai người cùng nhau đi chơi, cuối cùng lại phải gọi thêm một tên vệ sĩ đến khệ nệ ôm hết mấy món đồ tào lao cô nằng nặc đòi mua cho bằng được, đi chơi sao, không giống chút nào!
Hôm qua anh nhìn thấy cô ở trong phòng xem một bộ phim Hàn quốc, trong đó có phân cảnh nam nữ chính cùng nhau đi chơi, không khí vô cùng lãng mạn ngọt ngào, thế nên mới có ý định đưa cô đi chơi.
Nhưng mà cô, căn bản vẫn không biết anh đã để ý mình, hồn nhiên đến mức khiến anh tức trào máu não, thiếu chút nữa đá phá hỏng hình tượng nam thần lạnh lùng của anh.
Huy Khánh bất giác động đậy tay chân, đáng ghét, vừa mới xuất hiện đã khiến anh bực mình rồi.
Shine chạy huỳnh huỵch đến chỗ một gian hàng trưng thú bông, hai mắt cô sáng rực như ngọn đèn ô tô, quay lại nhìn Huy Khánh rồi nở một nụ cười hoa chuối bánh bèo, “Khánh đại gia, cái này… tôi muốn một con!”
Anh hít một hơi kiềm chế, “Được, chọn đi, tôi mua cho cô!”
Cô đã định chỉ tay vào con gấu mình thích, nhưng đột nhiên quét mắt sang tên vệ sĩ, hắn có vẻ mệt đến toát mồ hôi rồi, lại áy náy nhìn anh, “Được không vậy, tôi thấy anh ta không kham nổi!”
Huy Khánh liếc tên vệ sĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho hắn, mà cũng tốt, đuối hắn ra xe trước, trả lại không gian riêng tư cho hai người. Anh chớp mắt gật đầu, ra ý bảo hắn ra xe chờ đi, vệ sĩ lập tức hiểu ý, sau khi cúi đầu chào liền quay người đi liền một mạch.
“Tôi thích con béo đó!” Shine trỏ một con gấu bông trong cửa hàng, “Khánh đại gia, đáng yêu chứ?”
Anh dùng nửa con mắt nhìn con gấu bông, ờ, đáng yêu, con béo đó thật giống em quá, khẽ “ừm” một tiếng rồi rút bóp trả tiền. Shine khệ nệ ôm con gấu vừa to vừa dài gần bằng cô, cười tươi đến mức khiến ai đó một phút bị mê hoặc. Anh thầm nghĩ, như vậy là tốt, có thể cười tươi, chắc đã cảm thấy thoải mái hơn rồi.
“Đó là cái gì vậy?” Shine không tiện dùng tay để chỉ, hướng mắt về phía những cây gì đó sặc sỡ đủ màu ở phía trước, anh mất một lúc mới định hình được thứ mà cô muốn, thực ra anh cũng không biết đó là cái quái gì.
“Làm sao tôi biết được?!”
“Tôi thích cái đó nha.” Shine cười hì hì với Huy Khánh, “Đại gia, anh mua cho tôi đii…”
“Còn không biết đó là cái gì!” Huy Khánh lườm cô một cái lạnh cả sống lưng, “Cô ở đây với con béo của cô đi, chờ một chút!”
Cô hơi giật mình, quả thực anh ta hôm nay rất kỳ lạ nha, có thể dễ dàng chấp nhận mọi đề nghị của cô, hơn nữa so với thường ngày không tỏ ra hắc ám chút nào.
Đợi đến lúc cô nhìn lại, Huy Khánh đã quay người đi mất, cô ôm chặt con gấu trong tay, vẻ chờ đợi. Khánh đại gia, hi vọng anh tốt với tôi không phải là có ý đồ xấu xa.
Nhìn trái nhìn phải ngóng cái dáng người tạc từ băng lạnh của Huy Khánh, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh rất nhộn nhịp, một đám người lạ chen lấn xô đẩy nhau đi ngang qua, rốt cuộc đến khi đám người đó đi hẳn, cô đã bị đẩy khỏi vị trí ban nãy, Huy Khánh đang ở trong tầm mắt của cô cũng như hòa lẫn vào đám đông, cô căng mắt nhìn vẫn không thấy anh ở đâu.
Không phải chứ, đừng đùa, cô không muốn giống như một đứa trẻ lên năm lạc ở chợ đêm đâu, chỗ này phức tạp như vậy, cô không những không rành đường lại không biết rõ địa chỉ của biệt thự cô đang sống, chưa kể điện thoại của cô lại ở trong tình trạng hết pin, lỡ lạc thật thì biết làm thế nào?
Cảm giác lúc đó, giống như một đứa bé đang lo sợ, lồng ngực của cô dần phập phồng trong hô hấp khó khăn, bị lạc, dường như trước đây cô cũng từng bị lạc, thần kinh cảm giác tự động căng ra hết cỡ, cố gắng khống chế ký ức ùa về. Shine một phút đầu óc quay cuồng, những ký ức đã mất nửa ẩn nửa hiện trong đầu cô, nhưng cố thế nào cũng không nặn ra được, tiềm thức của cô dường như rất mạnh mẽ, theo bản năng khống chế mọi hình ảnh cô đang muốn tìm lại.
Đầu ngón tay siết trên thân béo mập của con gấu bông trở nên trắng bệch, cô khó khăn đứng chôn chân xuống đất, hình ảnh duy nhất cô tìm kiếm lúc này chỉ có Huy Khánh mà thôi.
—
Huy Khánh sau khi quay lại không nhìn thấy Shine ở đâu, anh nghi hoặc tìm kiếm một vòng, chết tiệt, chẳng lẽ cô bỏ đi không chờ anh sao?
Anh đột nhiên nhớ ra, Shine rất lâu rồi không sống ở đây, địa chỉ biệt thự cũng không biết, cô không thể cứ thế mà bỏ đi được. Không lẽ bị lạc? Đâu còn là trẻ con nữa, chẳng lẽ cô vẫn như nhiều năm về trước, không thể định hướng chính xác vị trí của mình? Nguy to, đi lạc có khác gì lặp lại quá khứ, ký ức trước kia nếu đột nhiên tìm đến ám ảnh cô thì biết làm thế nào? Anh nhớ bác sĩ đã từng nói, chỉ cần một kích động nhẹ cũng dễ khiến những thứ vốn tưởng đã mất đi sẽ lập tức quay về, những thứ đó đều không phải điều gì tốt đẹp, để cô nhớ lại cũng giống như đang tra tấn tinh thần của cô.
Khuôn mặt nam thần băng lãnh từ từ se lại, anh sốt ruột gọi điện cho cô, kết quả thứ anh nhận được chỉ có câu nói được tua đi tua lại nhiều lần, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,…”
—
Shine vẫn ôm con gấu đứng nguyên chỗ cũ, hồi lâu sực tỉnh mới khó khăn lết từng bước nặng nhọc đến chỗ những người bán hàng vặt bên đường, miêu tả Huy Khánh thật tỉ mỉ cặn kẽ để hỏi thăm, kết quả thứ cô nhận được chỉ có câu nói mười lần như một, “Không, cô không nhìn thấy cậu trai nào như vậy!”
Giỡn nhau à, làm gì có chuyện một đứa con gái già đầu như này lại bị đi lạc? Lại còn lạc một cách vô duyên như vậy? Thật không thể chấp nhận được mà.
Shine cố gắng giữ bình tĩnh, cô thừa biết, tình huống này mà cứ cuống cả lên cũng chẳng giúp được gì, chỉ giống như là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Hít một hơi kìm nén, lại đưa mắt nhìn xung quanh, cô không tin Huy Khánh không thèm tìm cô, càng không tin anh lại chịu để lạc một con bé chưa tròn 18 tuổi ở một cái chợ đêm không lớn không nhỏ thế này.
Cuối cùng chọn một băng ghế dài, ngồi xuống bình tĩnh dò xét từng khuôn mặt trong dòng người tấp nập, thực chất cô rất nóng ruột, chỉ sợ tìm một người giữa một rừng người có khác nào tìm một cây kim giữa biển cả mênh mông. Đầu ngón tay siết chặt con gấu bông dần lấy lại sinh khí, những ký ức bị cưỡng chế cũng dần chìm xuống, cô mím môi nhìn đồng hồ, rồi lại bình tĩnh quan sát từng người một.
Một người đi qua, hai người đi lại, biển người ồn ào tấp nập, dù có cố thế nào Shine cũng tìm không thấy bóng dáng Huy Khánh. Đừng đùa, cô đã gần 18 tuổi rồi, chẳng lẽ lại bị lạc ở chợ đêm? Cô có thể không thấy Huy Khánh, nhưng tuyệt đối không tin anh không tìm được cô.
Gió đêm se lạnh thoảng nhẹ khiến tà váy tím nhạt khẽ bay, cô thu mình lại trên băng ghế dài, bóng dáng mong manh giữa màn đêm tình lặng. Ngước lên nhìn trời, trăng rất sáng, sao cũng rất sáng, không tệ, tối hôm nay thời tiết rất tốt.
Cô thực không tin Huy Khánh lại mặc kệ cô ở chốn đông người như vậy, càng không tin anh không thèm tìm cô. Linh cảm của cô rất mạnh, thực tế đã quá rõ ràng, cô từng nghĩ cô và Huy Khánh quen biết nhau từ trước, những giấc mơ hoảng loạn của cô gần đây đều xuất hiện bóng dáng của anh. Cô tuyệt đối không nhầm, vóc người tuy có thể giống nhau, nhưng khí chất của anh luôn luôn nổi bật. Biết đâu được, một phần ký ức của cô lại có anh thì sao?
“Này!”
Shine ngầng đầu lên nhìn, tiếng nói quen thuộc vừa phát ra như muốn chìm vào màn đêm, là Huy Khánh, vẫn khí chất lạnh lẽo u ám thường nhật, vẫn đôi mắt xanh đen thâm thúy không chứa đựng dịu dàng, ngón tay anh còn kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc như ẩn như hiện nỗi lo lắng từ tận đáy mắt lạnh lùng của anh. Cô ngẩn ra một lúc, sau đó cười khẽ với anh, “May quá, tôi còn tưởng mình bị lạc!”
“Đồ ngốc! Cô khóc sao?”
“Không có, là do bụi bay vào!” Shine dụi dụi đôi mắt hoe đỏ, “Anh nói đi mua cái cây đẹp đẹp đó cho tôi, cái đó đâu rồi?”
“Cho cô!” Anh thở dài dúi vào tay cô một nắm kẹo que sặc sỡ, “Là kẹo đó, nhìn từ xa rất đẹp, lại gần mới biết là hàng dỏm. Cái này chỉ được nhìn ngắm thôi, không được ăn đâu!”
Quan tâm sao, cảm động quá! Cô ngẩng đầu nhìn Huy Khánh, con người này không giống với suy nghĩ của cô chút nào, không những không quá lạnh lùng lại còn rất biết quan tâm người khác.
Anh không nói, lẳng lặng ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dụi đi, “Về thôi, tôi mệt!”