Đọc truyện Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết – Chương 4: Về làng
Có kinh nghiệm từ lần trước, vì thế khi biết mỗi con quỷ con chỉ có giá trị 1,8 kinh nghiệm, Triệu Phong cũng không mấy chán nản. Hắn đứng lên, tiếp tục công cuộc cày cấp độ của mình.
Mặt trời lên đỉnh rồi lại dần khuất về tây, ánh nắng chói chang cũng dần được thay bằng một màu ráng đỏ ở cuối chân trời. Thời điểm này Triệu Phong không còn săn quái nữa, hắn đang chuẩn bị qua đêm. Nếu như có tổ đội, chỉ cần dựng chuông gió cảnh báo, nhóm một đống lửa trại, chia nhau thức canh chừng và ngủ, công việc khá nhẹ nhàng. Trái lại, người độc hành như Triệu Phong khá vất vả với việc qua đêm. Người độc hành chẳng thể nhóm lửa trại, bởi vì họ không thể thức cả đêm để canh chừng, và không phải ai cũng là loại người thức dậy ngay khi nghe được một tiếng động nhỏ. Bởi vậy, ở thảo nguyên Máu, người độc hành mới nghĩ ra một cách qua đêm khác, đó là đào hầm.
Đào hầm ngủ là một việc cần có kĩ thuật. Đầu tiên cần đào một cái hố to bằng ba lần cơ thể người trưởng thành, cao bằng hai phần ba cơ thể, sau đó từ đáy hố, đào một cái hang ngang có chiều dài hơn đôi chân một chút. Chúng ta có thể hình dung được kiểu ngủ này: ngủ ngồi tựa lưng vào một bên vách hố, chân thả lỏng nằm ngang.
Đào xong cái hầm, Triệu Phong dọn mớ đất vào một bụi cây gần đó. Rồi hắn dùng dây leo bện 6 cây lao thành một cái nắp hầm, tiếp theo là phủ một lớp cỏ lên, thêm lớp đất, thêm lớp cỏ nữa lên trên cái nắp.
Khi bóng tối bắt đầu bao trùm mọi nơi, Triệu Phong nhảy xuống hố, hai tay cầm cái nắp hầm có một lỗ thông hơi nhỏ ở góc, nhẹ nhàng đặt lên miệng hầm. Cảm thấy cái nắp đã ổn, Triệu Phong bắt đầu ngồi xuống, kiểm kê lại thành quả của ngày hôm nay.
Hôm nay Triệu Phong tiêu diệt khoảng 150 con quái vật, nhặt được 2 đồng, 1 cái dao găm bình thường. Ngày đầu còn chưa quen thuộc, hắn còn phải bỏ thời gian chọn lựa địa điểm săn bắn cho những ngày sau, vì thế mà số lượng quái hắn săn được rất khiêm tốn. May mà qua một ngày quan sát, cuối cùng hắn cũng tìm được một nơi khá phù hợp. Xung quanh hầm ngủ của hắn có khoảng 30 đàn quỷ con và 2 đám xác sống, hầm ở gần vị trí trung tâm 32 đám quái, hơi chệch về bên làng Cổ Xưa một chút. Vị trí này khá ổn, với tốc độ quái hồi sinh sau khi bị giết, Triệu Phong cảm thấy hắn có thể liên tục cày quái từ nhóm này sang nhóm khác theo một đường tròn, mà không sợ phải đi xa hơn.
Mục đích trước mắt của hắn là tiêu diệt quái, nhận kinh nghiệm để lên cấp, đồng thời thu thập chiến lợi phẩm để bán kiếm tiền. Triệu Phong lại không quá mạnh mẽ gì. Do đó hắn lựa chọn phương án khá hợp lý này. Triệu Phong không cảm thấy mình giỏi hơn ai, không cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cho nên hắn không dễ dàng mạo hiểm xông tới làm một trận với các con thủ lĩnh, các con trùm. Một kẻ đang còn nhỏ yếu, hắn biết mình cần phải khiêm tốn làm người.
Kiểm tra xong thu hoạch, Triệu Phong bắt đầu nhìn lại những hạn chế, thiếu sót của mình trong các trận chiến trước. Sau khi rút kinh nghiệm, hắn cũng suy nghĩ phương án tốt hơn nhằm hạn chế những thiếu sót trong chiến đấu. Cuối cùng, hắn vạch ra một kế hoạch khá chi tiết cho ngày tiếp theo.
Đến gần nửa đêm, Triệu Phong thả lỏng cơ thể mệt mỏi cả thể xác và tinh thần của hắn, lặng yên chìm vào giấc ngủ.
…
7 ngày sau. Khoảng 3 giờ chiều.
Khi bánh mì và nước mang theo sắp hết, Triệu Phong rời khỏi vị trí cày quái quen thuộc, chậm rãi tiến về làng Cổ Xưa.
7 ngày liên tục vật lộn với những cuộc chiến, cả người Triệu Phong như đã thay đổi hoàn toàn. Hắn không còn trông như một cậu bé ngây thơ, mới chập chững vào đời, mà cả người là một vẻ phong trần, thận trọng. Đi kèm với vẻ phong trần, cả người hắn bị bao quanh một mùi hôi nồng nặc, một sự pha trộn giữa mồ hôi, máu của hắn và máu của quái vật. Quần áo của hắn cũng rách rưới như kẻ ăn mày, thủng lỗ linh tinh.
Khẽ gật đầu chào đội vệ binh canh giữ trước cổng làng, nhận lại từng cái gật đầu đầy thiện ý, Triệu Phong lướt qua dòng người tấp nập, tránh né những nơi đông người, đi thẳng một mạch về căn nhà gỗ của mình.
4 giờ chiều, Triệu Phong đã tắm xong, hắn đang mặc độ đồ cũ duy nhất còn lại. Khẽ thở một hơi vì mức độ nghèo của mình, hắn đi thẳng tới nhà của Akara.
Không giống như lần đầu tới đây, Triệu Phong lặng lẽ xếp hàng như bao người, đã không còn tò mò liếc mắt quan sát, đánh giá ai. Hắn lặng thinh đứng đó, nhân cơ hội rảnh rỗi đánh giá lại thu hoạch của mình.
“©Triệu Phong:
›Cấp độ: 2
›Điểm tiềm năng: 5
|Điểm kinh nghiệm: 5032
|Cấp độ tiếp theo: 15000
›Sức mạnh: 20
|Tấn công vật lý: 1-6
|Tấn công phóng lao: 7-18
›Nhanh nhẹn: 25
|Đòn chí mạng tấn công vật lý: 95%
|Đòn chí mạng công pháp thuật: 95%
|Sức chống đỡ: 11
›Sức sống: 20
|Thể lực: 85
|Máu: 52
›Năng lượng: 15
|Mana: 16
›Kháng:
|Kháng hỏa: 75
|Kháng băng: 75
|Kháng lôi: 75
|Kháng độc: 75
ͼNghề nghiệp: Chiến Binh
›Điểm kỹ năng: 1
›Chiêu thức lao và giáo: Đâm (có thể nâng).
›Chiêu thức hỗ trợ và ma thuật: Soi sáng (có thể nâng), Cú đánh mạnh (có thể nâng).
›Chiêu thức cung và nỏ: Mũi tên ma thuật, mũi tên lửa.”
Triệu Phong đã lên cấp 2, thiếu mười bốn nghìn mấy trăm nữa hắn sẽ lên cấp 3. Lên cấp 2, máu hắn từ 50 điểm tăng lên thành 52 điểm, mana từ 15 tăng lên 16, thể lực tăng 1 điểm. Chỉ mới lên một cấp độ, Triệu Phong không võ đoán rằng mỗi lên một cấp, máu tăng 2 điểm, mana tăng 1 điểm và thể lực tăng thêm 1. Theo suy nghĩ của hắn, mọi suy đoán đều cần phải có căn cứ.
Ngoài máu, mana và thể lực tăng ra, Triệu Phong còn có thêm 5 điểm tiềm năng và 1 điểm kĩ năng. Hắn vẫn còn đang phân vân, suy nghĩ nên vẫn chưa quyết định được là sẽ tăng như thế nào, bởi hắn biết bất cứ điểm tăng nào đều ảnh hưởng đến hiệu suất đánh quái, thậm chí là mạng sống của hắn.
Điểm tiềm năng có thể phân phối vào sức mạnh, nhanh nhẹn, sức sống, năng lượng. Điểm kĩ năng chỉ có thể phân phối vào Cú đánh mạnh, Soi sáng và Đâm. Trong đó Cú đánh mạnh và Soi sáng là hai kĩ năng bị động, Đâm là kĩ năng đơn thể tăng thêm sát thương. Vì chỉ thu được một điểm kĩ năng, hắn lại là kẻ độc hành, hắn nghiêng hẳn về Cú đánh mạnh và Đâm.
Kĩ năng Đâm cấp 1 tốn 2 mana, với 16 mana hiện tại, hắn chỉ có thể thi triển tám lần. Cú đánh mạnh hỗ trợ thêm xác suất 16% cho một đòn tấn công bỗng nhiên có sức công phá gấp đôi. So sánh giữa hai kĩ năng, Cú đánh mạnh không tốn mana, gần như liên tục không ngừng theo từng đòn đánh, vậy nên sẽ nâng hiệu suất đánh quái của Triệu Phong lên. Đâm dùng để đánh thủ lĩnh, trùm, thậm chí để bảo mệnh. Hiển nhiên trong giờ phút sống còn, kĩ năng Đâm chắc chắn sẽ thực dụng hơn một cái kĩ năng có xác suất như Cú đánh mạnh.
Nếu Triệu Phong vẫn cày quái ở vị trí cũ, nâng kĩ năng Cú đánh mạnh lên cấp 1 là hợp lý. Tuy nhiên hắn không biết liệu hắn có còn may mắn không gặp phải người độc hành hay tổ đội nào như vừa rồi không? Không may gặp phải, với thực lực yếu ớt như hắn, sợ rằng hắn phải đổi nơi cày quái. Mà đổi nơi có nghĩa là phải đối mặt với nguy hiểm không biết, phải bỏ thời gian tìm kiếm, bỏ thời gian suy tư kế hoạch tăng hiệu suất. Phải biết ở địa điểm cũ, ngày đầu hắn chỉ tiêu diệt được khoảng 150 con, nhưng 6 ngày sau, ngày nào hắn chẳng phải cải tiến cách đánh quái của mình cho hiệu suất cao hơn? Nếu chỉ thảnh thơi mà không nghiên cứu gì, qua 7 ngày hắn làm gì có khả năng cày ngày cày đêm, đánh đủ hơn 6000 con để lên cấp độ mới? Yếu tố then chốt về hiệu suất và thời gian kể trên làm hắn do dự và đắn đo.
Về vật phẩm thu được, Triệu Phong nhặt được 54 đồng, đồ trắng gồm: 1 chày, 1 khiên, 3 cái dao găm, 1 bộ đựng tên, 1 bình gas, 1 bình nổ 7 lần và 1 bình nổ 26 lần. Bình nổ giống cái ly nước, cứ ném ra, va chạm với vật khác là nó tự phát nổ. Số lần của bình nổ là số lần bình nổ phát nổ, vượt qua số lần, bình nổ sẽ tư động tan biến. Vì sao nó tự động tan biến? Triệu Phong không biết, hắn cũng chưa có ý định nghiên cứu vấn đề này. Ngoài thứ đồ cùi linh tinh kể trên, Triệu Phong còn nhặt được vài vật phẩm bị phong ấn, cần giấy giải mã để giải phong ấn, chúng gồm: 2 cái dao ném, 1 áo vải, 1 găng da, 1 nhẫn, 1 nhóm cây lao.
Ở nơi đây, đánh quái là nghề nguy hiểm, nhưng cũng là nghề kiếm được khá nhiều tiền. Tiền nhặt được từ quái vật rất ít và rất hiếm, hầu như tất cả mọi người đi thử luyện đều trông chờ vào việc nhặt được vật phẩm bị phong ấn rơi ra từ quái vật. Số may khi giải phong ấn, gặp phải vật phẩm tốt, nó sẽ bán được cả mấy nghìn đồng tiền. Triệu Phong là thành viên mới của làn sóng này. Tỉ lệ rơi đồ rất thấp, không phải tiêu diệt thủ lĩnh hay trùm, song Triệu Phong tiêu diệt đủ nhiều, lượng biến dẫn đến chất biến, hắn vẫn có thu hoạch không quá tồi.
Chờ đợi khoảng 50 phút, rốt cuộc đã tới lượt hắn. Triệu Phong cũng không rề rà, hắn tiến thẳng vào, nhẹ nhàng lấy những món đồ trắng đặt lên bàn, cung kính:
– Thưa thầy, con muốn bán chúng.
Akara đưa tay phải ra, mỗi khi bàn tay của bà chạm vào vật gì là chúng biến mất, đồng thời giá cả mỗi món đồ từ dưới cái mũ bồng phát ra một cách đều đều:
– Bộ đựng tên: 43 đồng, chày: 4 đồng, khiên: 39 đồng, 3 cái dao găm: 90 đồng, 2 cái chày: 32 đồng, bình gas: 260 đồng, bình nổ 7 lần: 84 đồng, bình nổ 26 lần: 300 đồng. Tổng cộng: 8 bạc 52 đồng.
Triệu Phong không đưa tay nhận lấy 8 bạc 52 đồng đột nhiên xuất hiện trên mặt bàn, mà nói tiếp:
– Con muốn dùng số tiền đó mua thêm 5 tờ giấy giải mã.
– 5 cuốn giấy giải mã giá 4 bạc.
Akara đưa tay trái ra, lập tức 5 cuộn giấy nhỏ nhắn to bằng hai ngón tay, có viền đỏ ở lề xuất hiện trên mặt bàn.