Đọc truyện Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết – Chương 3: Lần đầu chiến đấu
Bà chủ quán Alana nhìn thấy Triệu Phong đi tới quầy, khẽ vẫy tay về phía hắn, chào hỏi:
– Này, nhóc Phong, hôm nay nhóc có rảnh đến thăm chị đấy à?
Triệu Phong vốn biết tính bà chủ quán, nên hắn cũng cười xòa đáp lại:
– Chào chị, hôm nay em đến tạm biệt chị. Mai em đi thử luyện rồi.
– Ừ.
Không biết có phải là do Triệu Phong nói ra chuyện gì khiến Alana xúc động, giọng chị chủ quán có chút lạc đi.
– Chú mày lớn rồi, cũng đến lúc rồi. Chị nhìn mày từ nhỏ lớn lên, chị còn không rõ mày sao? Đi đi, tới nhận nhanh rồi cút đi.
Vừa nói, chị vừa luồn tay xuống dưới quầy hàng lấy ra năm chồng bánh mì, mỗi chồng 10 cái bỏ lên trên quầy.
Triệu Phong cười hắc hắc tiến lên nhận lấy 5 chồng bánh mì này, sau đó cúi người:
– Cảm ơn chị đã chăm sóc em bấy lâu. Em đi.
Alana nhìn Triệu Phong đi ra khỏi quán rượu, cũng không nói gì thêm, chỉ có chút cảm giác mất mát, thất lạc. Đây cũng không phải lần đầu Alana chứng kiến những đứa trẻ đủ tuổi bắt đầu tới nhận bánh mì, rồi kiên định ra đi. Trong trí nhớ của Alana, cứ khoảng 10 đứa tới nhận, cho đến bây giờ đã không còn mấy đứa sống sót trở lại làng.
…
Sáng hôm sau, Triệu Phong lầm lũi tiến qua cổng bắc làng Cổ Xưa. Hắn không kết đội với ai, mà là đi một mình. Đó không phải là do hắn tự phụ, mà đơn giản là do hắn sợ phiền phức. Nếu được hắn cũng muốn tổ đội, bởi tổ đội vừa có hiệu suất cao, vừa có tính an toàn cao. Nhưng mà không có nếu, không hiểu sao đòn tấn công chí mạng của hắn cao đến 95%, các loại kháng cũng cao tới 75, hoàn toàn là bất thường. Chuyện này mà lộ ra, e rằng hắn sẽ trở thành nguyên liệu nguyên cứu trong phòng nghiên cứu hắc ám nào đó dưới lòng đất ở phía tây thôn. Triệu Phong chỉ cần tưởng tượng ra khung cảnh đó là da đầu đã tê dại. Triệu Phong biết ở bất cứ thế giới nào, vĩnh viễn đừng bao giờ dây vào đám bác học điên, bởi không ai biết được vì cái gọi là khoa học, họ sẽ làm ra những chuyện khinh khủng bực nào.
Men theo con đường cỏ tươi tốt, Triệu Phong cứ tiến về phía trước với đầy vẻ thận trọng và cảnh giác. Mỗi bước hắn tiến lên, con đường cỏ dần lùi về phía xa, thay vào đó là một vùng thảo nguyên rộng lớn với các bụi cây thấp bé cùng những mảng đất đỏ và các dải cỏ xanh cao chừng nửa tấc.
Theo thời gian, Triệu Phong vững bước tiến vào thảo nguyên Máu. Cái tên Máu được sinh ra không chỉ bởi vì nơi đây tràn ngập những mảng đất đỏ như máu, mà còn vì nơi đây thật sự đã thấm qua vô số máu tươi của các người mới đi thử luyện.
Đi có hơn 30 phút kể từ khi rời khỏi làng, song Triệu Phong vẫn chưa gặp được con quái vật nào. Có lẽ là do một đội vệ binh của làng đã tuần tra qua đây không lâu, vốn là chức trách bình thường của bọn họ, cho nên quái vật đã bị dọn sạch.
Đi thêm khoảng 15 phút nữa, Triệu Phong gặp những con quái đầu tiên: 3 con xác sống lượn lờ cạnh nhau khoảng nửa mét. Từ cách chúng 10 mét, Triệu Phong chầm chậm tiến lại gần. Khi Triệu Phong còn cách chúng khoảng 5 mét, như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, 3 con xác sống lao về phía hắn. Tốc độ của chúng rất chậm, cả cơ thể loạng chà loạng choạng, lảo đà lảo đảo như một kẻ say rượu không biết đường về. Nhìn chúng lao tới, Triệu Phong vừa lui lại, vừa rút một cây lao từ túi không gian ra. Khi khoảng cách giữa hắn và chúng còn khoảng 2 mét, theo bản năng ăn sâu vào xương qua 2 năm huấn luyện, Triệu Phong dùng tay phải giơ cây lao lên trên vai, sau đó phóng thẳng vào đầu con xác sống chạy đằng trước nhất. Cây lao xuyên qua đầu con xác sống này, lực còn dư lại đẩy nó lui về sau, ngã nhào xuống đất. Con xác sống xui xẻo bị đâm thủng đầu vẫn chưa chết, nó cố gắng dùng hai tay hai chân giãy đành đạch để đứng lên, nhưng giãy mãi mà vẫn không đứng lên được. Cứ mỗi lúc nó giãy mạnh, từng dòng máu tươi màu xanh lá từ miệng vết thương trên đầu cứ tràn ra, thấm ướt một mảnh đất.
Triệu Phong dường như biết trước tình cảnh này, vậy nên ngay từ khi phóng ra cây lao thứ nhất, hắn tiếp tục lấy ra cây lao thứ hai, giơ lên vai và phóng ra. Phóng xong cây lao thứ hai, hắn lại tiếp tục làm một mạch với cây lao thứ ba.
Cuộc giao thủ ngắn ngủi khoảng một phút đã kết thúc viên mãn. Triệu Phong nhìn 3 con xác sống bị ghim dưới đất, thở nhẹ một tiếng, rồi lấy ra một cây lao, đi về phía 3 con xác sống vẫn còn chưa chết kia. Tay phải hắn cầm lao thật chặt, tập trung sức mạnh vào cổ tay, kết liễu 3 con xác sống bằng ba vết cắt gọn chia lìa thân thể và đầu chúng.
Triệu Phong là người mới, nhưng hắn là một người mới đã được đào tạo. Cho nên khi đối mặt với một cuộc chiến không phải khó, dù tâm lý còn chút hồi hộp và lo lắng, hắn vẫn hoàn thành một cách tốt đẹp như hoàn thành một bài tập luyện thông thường. Sau cuộc chiến đầu tiên có phần nhẹ nhàng, Triệu Phong dần bình tĩnh trở lại, tâm lý cũng thoải mái hơn đôi chút.
Triệu Phong nhổ ba cây lao ra khỏi đầu đám xác sống, thu hồi chúng vào túi không gian. Xong xuôi, hắn nhìn về phía mặt đất trốn trơn, nơi không hề có một chút chiến lợi phẩm sau khi đánh quái, dù đã biết trước, tuy nhiên hắn vẫn khá khó chịu chửi thầm một câu.
“Bảng kinh nghiệm.” – Xác nhận chung quanh an toàn, Triệu Phong thầm thì.
“©Triệu Phong:
›Cấp độ: 1
|Điểm kinh nghiệm: 9.9
|Cấp độ tiếp theo: 5000.”
Nhìn cái bảng hiện ra trước mặt, hắn đứng ngổn ngang trên thảo nguyên, trong cơn gió có mùi máu tanh. Thu hồi bảng kinh nghiệm, thu lại tâm tình hỏng bét, kém chút chửi đổng của mình, Triệu Phong lẳng lặng bước đi.
Với Triệu Phong, chiến lợi phẩm hiếm gặp còn có thể tiếp thu, kinh nghiệm đánh quái quá thấp so với nhu cầu lên cấp thì đúng là có chút quá đáng, khó mà tiếp thu. Hắn cũng chỉ có thể tự an ủi rằng xui xẻo tám đời mới gặp một cái trò chơi có độ khó cao như thế này. 5000 kinh nghiệm mới lên cấp độ 1, tiêu diệt mỗi con xác sống thu được 3,3 kinh nghiệm, vậy thì Triệu Phong cần tiêu diệt 1516 con mới đủ kinh nghiệm lên cấp độ 2. Triệu Phong hắn là người chứ không phải máy mà không biết mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi! Vả lại không phải lúc nào hắn cũng có thể nhẹ nhõm tiêu diệt một đám quái như thế này, dù sao ở thảo nguyên Máu, quỷ con mới là loại quái vật thường gặp nhất, chứ không phải là xác sống. Và càng khốn nạn ở chỗ quỷ con đi theo bầy từ 6 con trở lên, đồng thời tốc độ chạy của chúng không thua kém người bình thường là bao.
Khoảng bốn phút đi bộ, kinh nghiệm của bậc cha chú đã được nghiệm chứng, Triệu Phong gặp một bầy gồm 7 con quỷ con. Khác với cái đám xác sống đầy mùi hôi thối từ những mớ thịt thối rữa treo lủng lẳng trên thân, bọn quỷ con mang một mùi lưu huỳnh đặc trưng mà ở khoảng cách chừng 15 mét, Triệu Phong đã có thể ngửi thấy.
Thị lực của đám quỷ con không tốt bằng con người, cho nên lúc Triệu Phong phát hiện bọn chúng, bọn chúng vẫn chưa nhận ra sự có mặt của hắn. Từ lúc phát hiện đám quỷ con, Triệu Phong hạ thấp người, núp vào một bụi cây gần nhất, tập trung sự chú ý vào đám quỷ con nọ. Sau khi quan sát kĩ càng xung quanh, thấy bầy quỷ con này không có một con phù thủy ma quỷ nào lẩn núp ở gần đó, cũng cảm thấy mình có thể đánh, Triệu Phong cẩn trọng tiến từ từ lại gần bầy quỷ con cầm rìu và khiên đang nhìn xung quanh, ngóng chờ con mồi ngon đi lạc.
Ở xung quanh đám quỷ con khoảng bốn mét không có nhiều bụi cây, thế nên khi đến khoảng cách này, Triệu Phong cũng không có ý định che giấu thân mình nữa. Ngay lúc đám quỷ con phân tán lực chú ý qua hai bên, Triệu Phong đứng phắc dậy, lao nhanh tới khoảng cách 3 mét, phóng một cây lao xuyên đầu một con. Sau đó hắn lùi gấp lại, tránh để bị 6 con quỷ con còn lại vây quanh, rút ra một cây lao nữa, lại phóng xuyên đầu một con tiếp theo. Vừa hạ gục hai con, 5 con còn lại đã đuổi kịp hắn. Hắn vừa di chuyển hai chân né tránh, vừa giơ khiên lên cản những cú chém tới. Theo kế hoạch ban đầu, hắn còn có thể phóng lao ghim thêm một con quỷ con xuống đất, song ra ngoài dữ liệu của hắn, trước những đòn tấn công liên tục và khá mạnh của đám quỷ, hắn chỉ có thể dùng lao đỡ đòn và chống trả, hoàn toàn không thể phóng ra, cũng không có cách nào nhắm chuẩn để phóng.
Dưới từng tiếng trầm đục khi vũ khí va chạm, Triệu Phong gắng chống trả quyết liệt. Hắn mệt mỏi dùng tay trái tê rần cầm khiên đỡ đòn ba con, tay phải còn giáo liên tục đâm, chém vào một con quỷ con còn lại thấp hơn 4 con kia một chút. Chịu một nhát chém vào bắp tay trái, hắn chém bay nửa mặt con quỷ con thấp bé. Hạ xong một con, áp lực chợt giảm, hắn gầm lên một tiếng, xông vào chém túi bụi 4 con còn sót lại.
Một lát sau, sau khi chém bay đầu 7 con quỷ con đã ngã xuống từ trước và thu hồi xong những cây lao, Triệu Phong núp vào một bụi cây, thở hổn hển. Đặt khiên áp sát vào bụi cây, hắn ngồi xuống, ngả lưng vào khiên, nghỉ ngơi lấy sức. Khi lưng khẽ chạm vào khiên, hắn không khỏi nhe răng nhếch miệng vì đau. Lúc tập trung chiến đấu, hắn còn không cảm nhận được rõ rệt, lúc này từng cơn đau nhói liên tục truyền vào đầu làm Triệu Phong cũng không kiềm lòng gồng mình chống chọi. Khẽ liếc mắt nhìn thân thể có vài vết thương trên người và một vết thương khá sâu ở bắp tay trái đang nhỏ máu, Triệu Phong thở dài một tiếng. Than thầm một câu, hắn ngồi xếp bằng, hít thở đều đều. Theo từng tiếng hít thở, từng dòng khí ở không trung hội tụ quanh cơ thể Triệu Phong. Khoảng ba hơi thở sau, những vết thương của hắn đã đóng vảy, không còn chảy máu nữa. Đây là phương pháp cơ bản giúp hồi phục máu và năng lượng, nó được xem là món quà của ơn trên dành con những đứa con chiến đấu với quỷ dữ.
Bị thương không nặng, trong túi chỉ có 4 bình thuốc giúp hồi phục máu, Triệu Phong chỉ có thể dùng phương pháp này. Trò chơi thì trò chơi, hắn cũng biết nặng nhẹ, biết tiết kiệm. Giai đoạn đầu luôn là gian khổ nhất, không chỉ vì còn chưa thích ứng, mà là vì còn phải tiết kiệm để phát triển lâu dài.