Phương trình anh em

Chương 73


Đọc truyện Phương trình anh em – Chương 73

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, một nhà bốn người cùng mẹ trở về nhà ông bà ngoại, con gái của dì út kết hôn, mời bọn họ đến uống rượu mừng.

Ầm ĩ cả ngày, vào ban đêm, bọn họ ở nhà cậu.

Đây là căn nhà cũ ông bà ngoại để lại, phòng ở không nhiều lắm, Tề Ngạn Sơ và Tề Giai Niệm là anh em ruột nên đành phải bị “ép” ở cùng một phòng.

Mợ kéo rèm ở giữa giường bọn họ: “Các con ngoan, cứ như vậy ở chung một đêm ha, cũng đừng cãi nhau, các con khi còn bé đến nhà cậu, vẫn ngủ như vậy mà.”

Hai anh em đương nhiên là đồng ý, mỗi người ngủ một bên, cực kì nghe lời.

Đóng cửa lại, còn có thể nghe thấy mợ khen bọn họ lớn lên, hiểu chuyện.

Lớn lên đúng là sẽ trưởng thành, có hiểu chuyện… Nó phụ thuộc vào làm thế nào để hiểu.


Đêm khuya, tiếng nói chuyện phiếm của đám người ngoài cửa dần dần phai nhạt, cả phòng lại lâm vào yên tĩnh.

Tề Ngạn Sơ vén rèm lên, xoay người lăn về phía em gái bên kia.

Tề Giai Niệm vốn đang mơ màng sắp ngủ thiếp đi, bị anh làm cho kinh hãi, tỉnh cả người

“Anh, anh làm gì vậy.” Cô hạ thấp giọng, hiệu quả cách âm của hầu hết những ngôi nhà ở mấy vùng nông thôn này đều sẽ không được tốt lắm, cô nhớ rõ khi còn bé ngủ trong phòng này, thường có thể nghe thấy tiếng ngáy của cậu.

Tề Ngạn Sơ cũng không nói lời nào, sờ soạng ở trong túi hồi lâu rồi lấy ra một cái hộp nhỏ: “Tặng em đấy.”

“Cái gì vậy.” Tề Giai Niệm ngồi dậy, cũng không dám bật đèn, chỉ có thể dựa vào cửa sổ, mượn ánh trăng, mở cái hộp ra.

Là một sợi dây chuyền, sợi đan ở giữa tinh tế, mặt dây chuyền rơi xuống là một chiếc nhẫn nhỏ nhắn.

“Mua cũng lâu rồi, không tìm được cơ hội thích hợp để tặng em.” Tề Ngạn Sơ nói, nếu không phải giờ phút này trong phòng rất là tối, Tề Giai Niệm hôm nay sẽ có thể thấy anh trai hiếm khi đỏ mặt như này: “Hôm nay nhìn chú rể đeo nhẫn cho cô dâu, anh đã nghĩ hôm nay nhất định phải tặng vòng cổ này cho em.”

“…” Tề Giai Niệm có chút muốn khóc, im lặng một lúc mới mở miệng: “Sao đột nhiên anh lại lãng mạn vậy, người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý tí nào.”

“Con bé ngốc, em muốn chuẩn bị cái gì?” Tề Ngạn Sơ nghiêng người ôm lấy cô: “Lúc anh không ở nhà, nhìn thấy sợi dây chuyền này, em phải nhớ đến anh, không thể quên anh, biết chưa?”


Tề Giai Niệm: “……” Rốt cuộc là ai ngốc? Trong nhà khắp nơi đều là dấu vết của hơi thở của anh, làm sao có thể quên anh?

“Anh đeo cho em.” Thiếu niên lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, đưa đến phía sau gáy của em gái, anh dịu dàng nâng tóc sau gáy cô lên, đặt sang một bên, thay cô đeo sợi dây chuyền xinh xắn này.

Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng phả lên làn da cổ trắng nõn, Tề Giai Niệm mím môi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Muốn anh trai, rất muốn, nhưng mà… Ba mẹ, cậu mợ đều ở đây, cách âm nơi này lại không tốt…

“Niệm Niệm, anh muốn làm tình.” Tề Ngạn Sơ cắn lỗ tai cô.

“Ba mẹ bọn họ…” Cô bé rất bối rối.

“Bọn họ ngủ hết rồi, chúng mình nhỏ giọng một chút, sẽ không bị phát hiện, cũng không phải là lần đầu tiên làm tình dưới mí mắt bọn họ.” Tề Ngạn Sơ cắn một bên tai khác của cô: “Hơn nữa đây là nơi chúng ta ngủ khi còn bé. Em không cảm thấy kích thích sao?”

Khi còn bé…


Tề Giai Niệm trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh thời thơ ấu, khi đó mỗi năm nghỉ hè, ba mẹ đều đưa bọn họ đến chỗ cậu ở vài ngày, hai anh em chen chúc trong căn phòng nhỏ này, thường cãi nhau xem địa bàn của ai lớn hơn.

Bây giờ… Hai anh em bọn họ đã là loại quan hệ thân mật như vậy, cái mà địa bàn hay không địa bàn, thì côn thịt của anh đã sớm cắm vào thân thể của cô vô số lần, cô đã trở thành thứ thuộc về anh.

“Niệm Niệm, qua vài ngày nữa anh sẽ đi đến chỗ gần nơi học đại học ở, cơ hội ở chung một mình như vậy, thật sự không nhiều lắm đâu.”

Nghe anh trai nói không nỡ, Tề Giai Niệm cuối cùng cũng gật đầu, đúng vậy, anh em bọn họ sắp chia xa, tối nay có thể ngủ cùng một chỗ như vậy, ước chừng đã xem như ân huệ của ông trời.

Cô xoay người, chủ động ôm lấy cổ anh, ngửa đầu dâng môi mình lên: “Còn không mau hôn em đi?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.