Phương trình anh em

Chương 72


Đọc truyện Phương trình anh em – Chương 72

Tề Giai Niệm từ lớp học thêm đi ra, không nhìn thấy anh trai.

Đã bảo là hôm nay muốn đến đón mình, giờ sao lại không thấy?

Mấy ngày nay, Tề Giai Niệm phát hiện anh trai luôn xuất quỷ nhập thần, cũng không biết đang bận cái gì. Lại đi chơi bóng rổ nữa à?

Thay vì về nhà, cô đã đi đường vòng đến sân vận động. Điện thoại bị hết pin, cô vẫn nên trực tiếp tới tìm anh cho nhanh.

Vừa vặn làm sao khi cô vừa đến trận đấu bóng bên trong sân đã kết thúc, mấy anh chàng cao lớn từ bên trong đi ra.

Tề Giai Niệm liếc mắt, không có anh trai, ủ rũ chuẩn bị rời đi.

“Tề Giai Niệm!” Ai đó gọi tên cô.

Cô bé quay đầu lại nhìn, mới phát hiện bên trong mấy người kia có một người là Ôn Dịch An.

“Chào học trưởng.” Cô có chút xấu hổ, tính chuẩn bị trực tiếp bỏ chạy.

“Em tới tìm anh trai à?”


Không trốn được rồi…

“Đúng vậy.” Cô trả lời: “Đàn anh có biết anh ấy đi đâu không ạ?”

“Lúc trước cậu ấy còn ở chỗ này chơi bóng, sau đó Hàn Tử Phỉ tới tìm cậu ấy nên bọn họ đi cùng nhau, hình như là nói ra quầy bán quà vặt mua đồ đúng không?” Ôn Dịch An nói xong, còn nháy mắt cùng đồng bọn bên cạnh.

Người nọ phối hợp trả lời anh ta: “Giai nhân ước hẹn, ha ha.”

“Mấy ngày nay bọn họ hình như thường xuyên ở cùng một chỗ, nghe nói Hàn Tử Phỉ cũng thi đậu trường đại học cùng với Tề Ngạn Sơ, đúng là  Kim Đồng Ngọc Nữ*, tôi cá cược hai người này chắc chắn đang hẹn hò, chậc chậc, thằng ranh Tề Ngạn Sơ này được lắm đấy.”
*Kim Đồng Ngọc Nữ: trai xinh gái đẹp xứng đôi.

Mấy người phía sau lại lên tiếng nói cái gì nữa nhưng Tề Giai Niệm cô nghe không vào, trong đầu cô ong ong, trong đầu là hình ảnh anh trai luôn miệng nói chỉ yêu mình cô, lúc thì lại là hình ảnh anh và Hàn Tử Phỉ đứng chung một chỗ.

Hai ngày nay cô bận rộn đi học các lớp học học thêm mà mẹ sắp xếp cho cô, cũng không có thời gian ở bên anh trai, trong lòng còn cảm thấy băn khoăn, ai biết anh lại bắt cá hai tay cô và Hàn Tử Phỉ.

“Hu hu… hu hu…” Cô đau đớn, khổ sở, đỏ mắt lau nước mắt trở về.

“Tề.. Niệm…. Em gái… Sao em lại khóc…” Phía sau là giọng nói hoảng hốt của Ôn Dịch An.

Tề Giai niệm không để ý tới anh ta, mải miết đi về phía trước, phía trước có người đi tới, đụng vào trong lòng.

“Niệm niệm?” Giọng nói êm ái quen thuộc.

Tề Giai Niệm nghe xong lại càng cảm thấy tủi thân, nước mắt tuôn rơi càng lơn hơn nữa, cô gạt tay Tề Ngạn Sơ đang nắm lấy: “Đừng đụng vào em!”
 
Tề Ngạn Sơ không nói gì, có vẻ là bị dọa sợ rồi, đứng bất động tại chỗ.

Ôn Dịch An lúc này cũng đuổi theo, nhìn thấy Tề Ngạn Sơ, mới thở phào nhẹ nhõm: “Em gái cậu không biết vì sao lại khóc, thanh minh trước là không phải tôi bắt nạt em ấy đâu đó, cậu mau dỗ dành đi… Hehe!” Nói xong lời cuối cùng, thế nhưng không hiểu sao lại nở nụ cười.

“…” Tề Giai Niệm thầm nghĩ trong lòng, người này mắc bệnh thần kinh sao?

Ôn Dịch An còn đang cười: “Ha ha ha, Tề Ngạn Sơ cậu bị cái quái gì vậy, vừa mới từ trong bình trà sữa bò ra sao?


“Hàn Tử Phỉ hắt vào đấy.” Tề Ngạn Sơ mặt không chút thay đổi trả lời.

Hàn Tử Phỉ… Bị hắt trà sữa? Nà ní bọn họ, cãi nhau à?

Tâm trạng Tề Giai Niệm tốt hơn một chút, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, trên mặt anh trai, và cả trên áo sơ mi, đều là dấu vết trà sữa màu cà phê nhạt.

“Tại sao chị ấy lại hắt trà sữa vào người anh.” Mũi cô còn bị nghẹt, giọng nói hơi bập bẹ.

“Về nhà rồi nói.” Tề Ngạn Sơ lần nữa nắm lấy tay em gái: “Dính dính thật khó chịu.”

Về đến nhà, chỉ còn vài tiếng nữa là đến giờ tan tầm của bố mẹ.

Tề Ngạn Sơ cởi quần áo đi vào phòng tắm, trực tiếp kéo em gái vào.

Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen, xối lên người bọn họ.

“Hàn Gia Thành chính là tên chó sờ soạng em trên xe buýt, anh đã hẹn anh ta ra cảnh cáo không được phép nói ra chuyện của chúng mình, nhưng lại bị Hàn Tử Phỉ nghe lén, cô ta uy hiếp anh phải đồng ý hẹn hò với cô ta, thì may ra cô ta sẽ giữ bí mật.” Anh trần trụi ôm lấy thân thể mềm mại của em gái, côn thịt của Tề Ngạn Sơ ở trong huyệt mềm mại rút ra đút vào.

Tề Giai Niệm bị đâm đến kêu rên, vất vả mãi mới bình tĩnh lại: “Hai người ở cùng một chỗ á? Hu hu…”

“Anh dễ bị bắt nạt như vậy sao?” Tề Ngạn Sơ mạnh mẽ ưỡn người, cắm thẳng vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt: “Anh giả vờ thỏa hiệp, thật ra anh vẫn luôn tìm biện pháp đối phó với bọn họ. Hôm qua anh đã đi đến công ty xe buýt tìm thấy camera theo dõi trên xe buýt ngày hôm đó.”


“Anh cho Hàn Tử Phỉ xem?”

“Tất nhiên rồi. Hàn Gia Thành là ba của anh ta, ông ấy đang ứng tuyển đại biểu đại hội nhân dân, nếu anh gửi video đi, ảnh hưởng đối với nhà họ Hàn bọn họ nói có thể nhỏ được sao?”

“Hàn Tử Phỉ nói sao?”

“Còn có thể nói sao nữa đây, cay cú ngậm miệng. Hắt cho anh một đống trà sữa, đúng là đồ con gái chanh chua.”

“Ha ha.” Tề Giai Niệm cao hứng, cười đến răng nanh hiện ra.

Cô ngẩng đầu lên hôn anh trai, bị Tề Ngạn Sơ né tránh.

“Bé cưng, em không có lòng tin với anh như vậy sao? Trước mặt người thích mình lại hất tay bạn trai ra, lá gan không nhỏ đâu. Hôm nay không cố gắng chơi em một trận, đúng là có lỗi với một thân bị hắt trà sữa này!”

“A a a…” Trong phòng tắm cô bé thảm thiết cầu xin tha thứ: “A a a, anh trai, quá sâu, quá sâu…”
    

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.