Bạn đang đọc Phương trình anh em – Chương 58:
Vốn tưởng rằng sự kiện thư tình Ôn Dịch An cứ như vậy mà trôi qua, không ngờ vẫn còn diễn biến phía sau, ngày hôm sau Tề Giai Niệm vừa đến lớp học, đã bị người chặn ở cửa.
“Anh anh anh, anh muốn làm gì?” Tề Giai Niệm ôm cặp sách, cảnh giác nhìn người cao lớn trước mặt, trong lòng cô có chút chột dạ, quay đầu lại nhìn chỗ ngồi ở bàn bên cạnh, người đi nhà trống, cô gái này nhất định là thấy tình hình không ổn nên đã chạy mất rồi.
Đang suy nghĩ tìm cho mình một lý do đàng hoàng để bao biện cho hành vi đùa giỡn một năm trước, đã bị nhét vào trong lòng ngực một hộp sữa Vượng Vượng cùng với một túi khoai tây chiên, Tề Giai Niệm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Ôn Dịch An đột nhiên thẹn thùng xoay người chạy mất, trong hành lang vang vọng giọng nói ma quỷ của anh ta: “Em ăn mấy thứ này trước đi, ăn xong anh lại mua tiếp cho em.”
Cái quỷ gì vậy?! Tề Giai Niệm ngồi ở khu vực sân thể dục được phân chia cho lớp mình, hồi tưởng lại bộ dáng vừa rồi của Ôn Dịch An kia, hoàn toàn là bộ dáng thiếu niên đơn thuần mới bước vào con đường yêu đương, cô liền nhức hết cả đầu.
Cái gì mà ăn xong anh ta lại mua? Phiếu cơm dài hạn?
“Này này này, Tề Giai Niệm, cậu lợi hại ghê, đến cả Ôn Dịch An cũng bị cậu câu vào trong tay luôn rồi, cậu quả thật là đã không lên tiếng thì thôi nhưng một khi mà đã lên tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc, hai nam thần đứng đầu toàn trường chúng ta, một người là anh trai cậu, một người hiện giờ đã quỳ gối dưới váy của cậu, kiếp trước cậu đã giải cứu thế giới sao?” Cô bạn bàn bên cạnh không biết đã chạy tới từ khi nào, lắc lắc bả vai Tề Giai Niệm nói với giọng vô cùng hào hứng.
Trọng điểm mà Tề Giai Niệm nắm bắt được là: “Sao cậu lại biết?”
“Cả trường đều biết mà, xin cậu đừng đánh giá thấp năng lực của đám quần chúng hóng hớt này có được không?”
Tề Giai Niệm cười khổ, lần này coi như xong đời rồi, tối hôm qua mệt mỏi như vậy mới dỗ dành được anh trai, hôm nay lại như này, cô có còn sống được hay không đây?
Quả nhiên, buổi trưa lúc ăn cơm, Ôn Dịch An dùng sức hút cá nhân của anh ta thành công đổi được chỗ ngồi bên cạnh Tề Giai Niệm, vóc dáng cao gần 1m9, vậy mà vẫn thẹn thùng hỏi cô: “Đồ đưa cho em em đã ăn hết chưa?”
“Chưa hết, ha ha.” Tề Giai Niệm không ngẩng đầu, chuyên tâm bới cơm làm bộ như không nghe thấy, chuẩn bị ăn xong liền chuồn đi, kết quả còn chưa ăn được mấy miếng, bên kia lại có thêm một người ngồi xuống, đương nhiên cô gái nhỏ có thể nhận ra mùi hương quen thuộc trên người anh.
Trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là Họa đơn vô chí*, trên mặt lại tươi cười ngọt ngào: “Anh trai, thật trùng hợp, anh cũng đến ăn cơm à.”
*祸不单行 (họa vô đơn chí): họa đến dồn dập.*
Ở đây không có ba trăm lạng bạc*, cô thật muốn cho mình một bạt tai, buổi trưa không ăn cơm chẳng lẽ đi chạy bộ sao?
*此地无银三百两: giấu đầu lòi đuôi; lạy ông tôi ở bụi này; ở đây không có ba trăm lạng bạc. (Trong dân gian có câu chuyện: Có người đem bạc đi giấu. Sợ lộ, sau khi chôn xong, anh ta bèn cắm cái bảng ở trên và ghi: “Ở đây không có ba trăm lạng bạc”. Anh hàng xóm tên là Lý Tứ thấy tấm bảng này, bèn đào lấy số bạc đó rồi viết lên mặt kia của tấm bảng: “Lý Tứ nhà đối diện không hề ăn trộm”).*
Cứ như vậy, hai nam thần hộ pháp trong trường học, dưới ánh mắt chăm chú không chút kiêng dè của mọi người, Tề Giai Niệm như đứng đống lửa, như ngồi đống than ăn xong bữa cơm này, cũng may buổi chiều có thông báo đại hội thể thao kết thúc sớm học sinh lớp 12 trở về lớp ôn tập, cuối cùng cô mới có thể được yên tĩnh.
Cả buổi chiều, cô đều suy nghĩ nên giải quyết vấn đề này như thế nào, nghiêm túc mà nói, chuyện này bản thân cô không thể nào trốn tránh trách nhiệm được, ai bảo bức thư tình đó là do cô tặng chứ? Nhưng, không nói rõ ràng, vô duyên vô cớ khiến người ta phải chờ mong cũng không quá đúng đắn.
Tề Giai Niệm nhớ tới thái độ kiên định của Hàn Tử Phỉ khi tỏ tình với anh trai ngày hôm qua, bỗng nhiên hiểu được mình nên làm như thế nào, tuy rằng làm như vậy có thể sẽ làm người khác bị tổn thương, nhưng đây cũng là biện pháp có hiệu quả nhất.
Vài phút trước khi tan học, Tề Giai Niệm đã đến khu lớp 12 chặn người, chuông tan học vừa vang lên, cô liền vọt tới cửa phòng học của Ôn Dịch An, tất cả mọi người giống như đều biết cô tới tìm ai, cười ái muội nhường ra một con đường.
Tề Ngạn Sơ là người cuối cùng ra khỏi phòng học, thật đúng là không phải anh cố tình nghe lén, chỉ là cô nhóc này lại chọn một nơi cũng quá quang minh lỗi lạc, loại đề tài yêu sớm này, chẳng phải nên tìm một góc nhỏ kín đáo nào đó trò chuyện sao?
Chỉ là, nội dung cuộc trò chuyện này… Cũng tương đối êm tai.
Trong hành lang trống vắng, chợt nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô gái, giọng điệu kia có áy náy, nhưng lại cực kỳ quả quyết: “Xin lỗi đàn anh, thư tình năm ngoái em tặng cho anh là một sự hiểu lầm. Đây là đồ ăn nhẹ hôm nay anh đưa cho em, em trả lại hết cho anh. Em đã có người mình thích rồi, em cũng sẽ thích anh ấy mãi mãi, vì vậy em xin lỗi.”