Phương trình anh em

Chương 57


Bạn đang đọc Phương trình anh em – Chương 57:

Bây giờ không phải cuối tuần, theo lý mà nói thì học sinh nội trú không thể về nhà nhưng xét thấy đang trong lúc đại hội thể thao, giáo viên cho phép Tề Ngạn Sơ về nhà.
 
Ông bố mấy ngày nay đi công tác, mẹ già từ trước đến nay thích nhìn bộ dáng anh em yêu thương lẫn nhau của bọn họ, đương nhiên sẽ không quản nhiều. Bên này Tề Ngạn Sơ gọi điện nói muốn đưa em gái ra ngoài ăn bữa cơm, bên kia mẹ ngay lập tức tươi cười hớn hở dặn dò chăm sóc em gái thật tốt, nhớ phải về trước mười giờ là được.
 
Xảy ra chuyện của Ôn Dịch An, đồ tham ăn Tề Giai Niệm không có hứng ăn uống, đồ ngọt cùng bánh kem thường ngày được Tề Giai Niệm luôn tâm niệm cũng chỉ ăn mấy miếng tượng trưng, trong lúc cô gái nhỏ lấm la lấm lét dáo dác nhìn lén anh trai nhiều lần nhưng anh lại trưng ra vẻ mặt không biểu cảm, không để cho người khác biết mình nghĩ gì.
 
Sau khi ăn xong, hai người đi bộ về nhà, không biết tại sao hôm nay trên đường vắng xe mà người đi lại cũng ít, có thể nghe được tiếng hô hấp yên tĩnh đến rõ ràng.
 
Im lặng suốt đoạn đường, khác biệt rõ rệt với không khí tình chàng ý thiếp ngọt ngào khi hai người đi ra từ sân bóng rổ.

 
Đối mặt với bạo lực lạnh của anh trai, Tề Giai Niệm không chịu được ủy khuất từ trước đến nay cuối cùng cũng bạo phát, bước vài bước đến trước mặt anh trai, tức giận chặn đường thiếu niên.
 
Tề Ngạn Sơ dừng chân, lẳng lặng nhìn cô: “Tự bản thân nguyện ý nói ra đi?” 
 
Cô gái nhỏ ủy khuất: “Gì mà nguyện ý hay không nguyện ý? Không phải anh cũng chưa hỏi qua em sao?”
 
“Chuyện năm trước, nếu em tự nguyện nói, thì sẽ không có chuyện hôm nay?”
 
Giọng nói thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, Tè Giai Niệm nghe được, cả cơ thể run lên, lấy kinh nghiệm của cô mà đoán, anh trai quả nhiên tức giận.
 
Nếu là trước kia, với thái độ này của anh trai, Tề Giai Niệm cô chắc chắn sẽ xoay người bước đi, sẽ không có chịu nghẹn uất thế này đâu! Nhưng… hiện giờ lại không giống như xưa, bọn họ đã sớm không phải là anh em bình thường rồi, cô gái nhỏ buồn bã khi phát hiện thái độ của anh trai đối với mình đã thay đổi, cô ngày càng chú ý đến cảm nhận của anh, càng ngày không tự chủ được mà nghe theo anh.
 
“Hay là, chúng ta về nhà trước có được không, nơi này hơi lạnh.” Cô gái nhỏ chịu thua, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn anh trai, để chứng minh mình không nói dối, cô chà xát hai tay: “Thật sự rất lạnh!”

 
Tề Ngạn Sơ cuối cùng cũng không thể căng mặt, anh thở dài, cô gái này càng ngày càng biết cách để anh khuất phục, anh bất đắc dĩ gật đầu, thuận tay kéo cô gái ôm vào lồng ngực, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cô.
 
Về đến nhà, mẹ đang ngồi xem TV trong phòng khách, thấy cặp anh em trở về, bà gọi bọn họ đến ăn trái cây.
 
“Niệm Niệm nói lần thi tháng này có nhiều chỗ không hiểu, con đi phụ đạo cho em một chút.” Tề Ngạn Sơ đẩy mạnh em gái vào phòng, còn mình thì bưng dĩa trái cây đi vào, đương nhiên, nhận thấy một lát nữa có thể phát sinh chuyện không thể miêu tả, anh đưa tay khóa cửa lại.
 
Tề Giai Niệm thi chạy cả ngày, sau đó lại bị anh trai chơi đến không còn sức, hơn nữa bị Ôn Dịch An dọa đến mức mất hồn mất vía, dù cho đã nghỉ ngơi một lát, cũng không thể chống lại cơn đau nhức toàn thân, vừa bước vào phòng, lập tức không chút sức lực ngã xuống giường.
 
Tề Ngạn Sơ cũng không nóng nảy, để dĩa trái cây lên trên bàn, mông ngồi xuống ghế, nhìn cô gái nằm liệt trên giường không nói lời nào. 

 
Tề Giai Niệm trộm liếc anh trai một cái, tên nóng nảy này quả nhiên lại khôi phục biểu cảm nghiêm túc, không khí như vậy làm sao cô có thể nói!
 
Vì thế, cô vươn tay, dùng sức kéo thiếu niên lên giường, thành thạo cởi sạch toàn bộ quần áo của anh, đương nhiên, chính cô cũng cởi sạch quần áo.
 
Trần truồng ôm nhau trong chăn như vậy cũng có cảm giác tương đối an toàn, đầu cô gái nhỏ rốt cuộc cũng chui ra, đối với ánh mắt bất đắc dĩ sủng nịch của anh trai, hôn một cái trên môi thiếu niên: “Em nói anh không được tức giận nữa mà.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.