Phượng Sắc Khuynh Thành

Chương Q.2 - Chương 18: Minh Châu Có Cái Lệ Gọi Là “Ba Mươi Năm Hà Đông, Ba Mươi Năm Hà Tây”


Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 18: Minh Châu Có Cái Lệ Gọi Là “Ba Mươi Năm Hà Đông, Ba Mươi Năm Hà Tây”


Tối nay, Phượng Minh cung giăng đèn kết hoa, các cung nữ, thái giám hân hoan chào đón chủ nhân trở về. Các phi tần cũng quay đầu, vội vàng tới Phượng Minh cung thỉnh an hoàng hậu.
Trong chốn hậu cung này làm gì có tính người, muốn tồn tại được phải nằm lòng ba thủ đoạn: nịnh nọt, gió chiều nào theo chiều đấy và ném đá giấu tay. Không có người đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi, chỉ có kẻ thích dệt hoa trên gấm. Chỉ là Phượng Nhất Nhất không có tâm trạng tiếp các nàng, lấy cớ thân thể không thoải mái, sớm đuổi khách đi.
Không biết hôm nay…đế có đến không? Đế vẫn còn nợ nàng một lời giải thích.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Quả nhiên, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Phượng Nhất Nhất hơi nhướn mày, quỳ xuống nghênh giá.
“Tội thần Phượng Nhất Nhất bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nàng làm mặt lạnh, trong lòng vẫn còn đang giận dỗi đế. Cho dù có là vì nàng thì cũng đâu cần đối xử với nàng như vậy. Dám diễn tuồng với nàng, bắt nạt nàng!
“Vẫn còn giận trẫm sao?” đế cười hiền hòa.
“Nhất Nhất nào dám?” Nàng hừ lạnh.
“Nàng không dám thì còn ai dám!” đế đỡ nàng dậy, ôm nàng vào lòng, “Để ta nhìn nàng xem nào…”
“Vậy trước tiên phải giải thích rõ ràng cho thiếp biết vì sao ngài lại giả vờ làm vậy!”
Hừ! Kẻ dám diễn trò trước mặt Phượng Nhất Nhất này không yên thân được đâu!
Đế bất đắc dĩ ôm lấy nàng, thân là vua một nước, chưa có ai dám nói chuyện như vậy với đế cả! Chỉ có một điều là đế không cảm thấy tức giận, ngược lại còn đang mừng thầm: nếu là trước đây nàng chỉ làm mặt lạnh với đế chứ không truy hỏi thế này, kiểu truy hỏi này thật giống một đôi phu thê bình thường…
“Đúng, đúng, đúng! Là ta đã giả vờ! Nàng biết không, hôm ấy vừa vặn ta nhận được một mật báo nói rằng đám nghịch thần đang muốn nhắm vào nàng, cho rằng ta đã quá sủng ái nàng nên hiệp các chư hầu lại để chống đối. Trẫm chỉ là muốn lái sự chú ý của chúng sang hướng khác nên mới giả bộ lạnh lùng, vô tình với nàng! Nàng có biết không, lúc ấy, nhìn nàng cười khổ mà tim trẫm cũng tan nát…”
Đáng lẽ nàng phải phỉ nhổ vào những “lời ngon tiếng ngọt” này của đế hoặc ít ra cũng phải cười nhạo lời dối trá ghê tởm này. Nhưng…nàng lại cảm thấy ngực mình vừa ngọt ngào vừa chua xót, vừa cảm động vừa ấm ức…

Hai dòng nước mắt lăn dài trên má nàng khiến cả hai người cùng chấn động. Trước giờ bản thân nàng luôn kiên cường hành vi khóc lóc, mềm yếu không phải tác phong của nàng! Người đời ai chẳng biết, Phượng Nhất Nhất là hồ ly xảo trá trên thương trường, nàng lạnh lùng vô tình, luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu. Mà bây giờ…nàng bị sao thế này?
Đế sợ hãi nhìn hai hàng nước mắt của nàng. Trái tim cứng rắn của đế vương giống như bị xuyên một nhát, đau đớn kịch liệt…
“Đừng khóc! Nàng đừng khóc!” đế luống cuống lau nước mắt nàng đi.
Ai ngờ sự dịu dàng dỗ dành của đế chẳng làm nàng nín mà càng làm nàng cảm thấy tủi thân hơn. Nàng khóc mỗi lúc một lớn, cảm thấy bản thân vô cùng oan ức…
“Hu hu hu…”
Đế cuống quýt không biết phải làm thế nào. Mắt nhìn từng giọt từng giọt nước mắt của nàng tuôn rơi…Cuối cùng, đế hôn lên những giọt nước ấy, mong rằng có thể làm nàng ngừng khóc.
“Mặn thật!” giọng nói đế tràn đầy nhục cảm. Đôi mắt nhìn nàng thâm tình.
Cuối cùng nàng cũng ngừng khóc, há hốc kinh ngạc nhìn hành động vừa rồi của đế.
Đế thở dài thườn thượt, nàng thực sự quá mê người, đế thuận theo suy nghĩ, hôn lên cái miệng đang mở của nàng…đế đã chờ đợi đủ lâu rồi…Ban đầu nàng còn cự tuyệt, mãi sau mới buông tay triền miên cùng đế…không biết qua bao nhiêu lâu đế mới buông nàng ra…
“Có thể chứ?” đế ý vị thâm trường hỏi.
Lúc này Phượng Nhất Nhất mới phát hiện ra hai người giờ đã nằm trên giường, quần áo xộc xệch. Nàng phải trả lời sao đây? Là “có thể” hay “không thể”? Nàng…nàng…
“Thiếp là thê tử của chàng mà!” nàng ngượng ngùng khẽ đáp, mắt phượng nhìn đế quyến luyến…
Thú tính nam nhân trong phút chốc bộc phát, còn gì có thể ngăn đế trong lúc này? Đế vội vàng cởi áo, để lộ ra lồng ngực tinh tráng… Cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của nàng…
“Ưm…” một luồng nhiệt như được thổi vào miệng nàng làm nàng mê man, nàng bị sao thế này? Không lẽ bị trúng độc?
“Nhất Nhất của ta…” đế thâm tình nỉ non…

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Chuyện lớn rồi!” đột nhiên Tiểu Lý Tử hớt hải chạy vào bẩm báo.
Nàng lấy lại tinh thần đẩy người đế ra, “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Có người gọi…”
“Kệ đi!” hai con mắt đế đã nhuốm đỏ, dục hỏa hừng hực, muốn ngay lập tức được ăn món ngon.
Nàng vội khép hai vạt áo vào, che đi thân thể nõn nà…
“Có lẽ là chuyện quan trọng!”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” ngoài cung, Tiểu Lý Tử gọi mỗi lúc một gấp khiến Long Ngự Tôn bực mình khoác áo vào.
“Chờ trẫm chở về, hai ta lại tiếp tục!” đế khẽ lướt qua vành tai của nàng, hơi thở ái muội khiến nàng thở gấp, đôi má ửng hồng.
Nàng hơi gật gật đầu.
“Có chuyện gì? Hô to như vậy còn ra thể thống gì nữa!” Long Ngự Tôn nổi giận, lườm Tiểu Lý Tử.
Tiểu tử đã đắc tội với Hoàng thượng sao? Tại sao sắc mặt của hoàng thượng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Tiểu Lý Tử sợ hãi quỳ mọp xuống đất.
“Bẩm…bẩm…Dung quý phi xảy ra chuyện rồi!”

Cung Vị Ương.
“Biểu ca, huynh phải cứu lấy Quế nhi!” Dung quý phi khóc thảm thiết.

“Nhưng…” không phải hắn không muốn giúp mà là không giúp được, “Ta phải giúp muội thế nào đây?”
Đôi mắt nàng tràn ngập hi vọng, “Huynh có thể giúp! Chỉ cần huynh nguyện ý là có thể giúp!” vẻ mặt nàng ích kỉ, “Đầu tiên huynh để lại một phong thư, lãnh mọi trách nhiệm về mình, nói rằng chính huynh đã hãm hại hoàng hậu! Sau đó thì tự sát, người chết rồi không thể đối chứng, mọi thứ thật dễ dàng!”
“Muội…” Tâm hắn đau đớn nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt. Tiểu cô nương đáng yêu còn quấn quýt lấy hắn ngày nào giờ đâu mất rồi?
“Sao? Huynh không muốn? Huynh sợ chết?” mắt nàng tối sầm xuống, “Dù sao mọi chuyện cũng bại lộ rồi, huynh không thể thoát khỏi tội chết, hai người chết chi bằng chỉ cần một người, huynh còn do dự điều gì? Biểu ca, đồng ý với ta đi!” nàng năn nỉ hắn lần cuối.
Trước nay, mỗi lần muốn cầu xin hắn điều gì nàng lại giở chiêu này, lần nào cũng thành công.
“Quế Nhi! Không phải là ta không muốn giúp, mà là cách này không thể thực hiện được!” hắn tận tình khuyên bảo, “Hoàng hậu đã biết hết mọi việc, muội cho rằng hoàng thượng sẽ để ột nữ nhân thất tiết sống sót sao? Chi bằng cứ nhận tội, ít ra còn được chết toàn thây!”
“Biểu ca, huynh nói đúng!” nàng như đã nghĩ thông suốt tiến đến ôm lấy hắn, “Chỉ hận một điều kiếp này đôi ta không được làm phu thê chân chính!” nàng nhắm mắt lại, dâng lên môi thơm ngọt ngào.
Đây cũng là điều mà hắn hối tiếc nhất! Hắn hoàn toàn chú tâm vào nụ hôn sinh ly tử biệt mà không để ý có một cây trâm đang đâm xuống.
“Á!” hắn thét lên đau đớn, ngực ướt đẫm một mảng máu.
“Ngoan! Đừng kêu!” đôi mắt nàng lộ ra tia thâm độc, miệng dịu dàng nói như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Lập tức sẽ hết đau thôi! Thật đấy! Biểu ca hãy chết thay cho Quế Nhi!”
“Hừ, không ngờ nữ nhân của cẩu hoàng đế lại là người như vậy!”
Một kẻ mặc áo đen bỗng xuất hiện trong cung Vị Ương.
“Là ngươi!” vẻ mặt Dung Quế khiếp sợ, “Sao lại là ngươi…”
Nàng còn chưa kịp nói hết đã bị hắn ột chưởng vào ngực…Đúng lúc này nam tử mặc áo thái giám cố gắng chạy đến, đỡ thay cho nàng.
“Quế Nhi! Mau chạy đi…”
Hắn đã sức cùng lực kiệt, ôm lấy đùi kẻ mặc đồ đen, cố gắng kéo dài thời gian cho Quế Dung. Dù nàng có tuyệt tình thế nào hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị thương. Bảo vệ nàng sớm đã thành thói quen, từ nhỏ hắn đã thề rằng không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng…
“Hừ!” kẻ mặc áo đen không thương tiếc đá văng hắn ra, sau đó vươn tay tóm lấy Dung Quế.

“Đừng giết! Đừng giết ta!” nàng hoảng sợ cầu xin, “Chỉ cần ngươi thả ta ra, muốn gì ta cũng chiều!” nàng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng cởi phăng áo ra.
“Tốt! Để cho tên cẩu hoàng đế kia nếm thử mùi vị bị thê tử cắm sừng là như thế nào!”
Ánh mắt hắn dâm tà, bàn tay tóm lấy một bên ngực nàng nhào nặn.
“Từ lâu ta đã muốn nếm thử mùi vị nữ nhân của hắn…” đôi bàn tay hắn nhanh chóng lột sạch quần áo trên người Dung Quế, sau đó không chút lưu tình đâm vào thân thể nàng.
“A…Ưm…” Dung Quế ra sức kêu hòng lấy lòng hắn, vì con đường sống duy nhất của mình.
“Ẫm ĩ chết đi được!” con ngươi hắn lóe sáng, tay bóp lấy cổ họng nàng, phía dưới vẫn ra vào không ngừng…
Nàng ra sức giãy dụa, hơi thở yếu dần… khiến tên áo đen kia càng thấy hưng phấn.
Đáng thương thay ột đời người con gái, cứ như vậy ngọc nát liễu tàn…cách đó không xa, biểu ca nàng chết không nhắm mắt…

“Hoàng thượng! Giờ phải xử lý ra sao?” Nhìn hai thi thể trước mặt, Tiểu Lý Tử lo lắng hỏi.
Con ngươi Long Ngự Tôn chợt lóe, đưa ra quyết định.
“Triệu trấn tây đại tướng quân Phong Dực Khiếu tới hộ giá!”
Rồi đế lạnh lùng nói.
“Còn hai kẻ kia, đem ra ngoài uy cẩu! Mọi việc hôm nay, kẻ nào dám kể ra ngoài giết không tha!”
“Vâng!”
Lòng Tiểu Lý Tử nhộn nhạo lên, ánh mắt của hoàng thượng bây giờ thật…thật đáng sợ! Người xưa có câu, một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm. Không phải đế không lưu tình, mà thật sự giữa hai người họ chưa từng tồn tại nghĩa vợ chồng. Xưa nay mỗi lời đế nói đều ảnh hưởng đến vận nước nhà vì vậy là đế vương buộc phải vô tình. Ngoài nàng ra còn có ai có thể làm trái tim sắt đá của đế tan chảy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.