Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 17: Hoa Lê Trước Mưa Lớn
Ngày hôm sau.
Phải nói rằng tác phong làm việc của Phượng Nhất Nhất quá nhanh nhẹn, toàn bộ chi tiêu trong hậu cung đều đã rơi vào tay nàng. Hiện giờ nàng đang cực kì vui vẻ. Ha ha ha! Không vui vẻ sao được khi ngày ngày được nhìn thấy thật nhiều tiền! Nghĩ đến đây đôi mắt nàng lại sáng rực lên.
Đương nhiên, sau khi có quyền lực trong tay, những kẻ tới nịnh bợ nàng ngày một nhiều. Có lẽ là do nghe nói tính nàng yêu tiền nên không ít kẻ tranh nhau tặng lễ vật cho nàng.
Mới trước đây, Phượng phủ rách nát tồi tàn không chấp nhận được khiến một nữ nhân nhỏ bé như nàng vì cuộc sống của các muội, đệ mà coi trọng tiền bạc. Nhưng bây giờ tiền tài của Phượng phủ đã đi vào quỹ đạo, nàng cũng đã thành hoàng hậu một nước dĩ nhiên đã ít nhiều xem nhẹ tiền bạc.
Người xưa có câu, vuốt mặt phải nể mũi. Vì vậy nàng cũng không quá so đo với những người này nhiều. Chỉ có điều lại đổi lấy cái danh hám lợi. Bởi nàng vẫn giữ nguyên tắc, nâng đỡ những kẻ nịnh bợ này. Hành vi này của nàng làm khá nhiều người không vừa mắt.
“Hoàng hậu nương nương… người của Vị Ương cung đang làm loạn ở bên ngoài…họ nói là tiền tiêu vặt tháng này bị thiếu!”
Nàng thu ánh mắt lại, đi ra cửa.
“Có chuyện gì?”
Vừa thấy nàng đi ra đám nô tài đang làm loạn lập tức im thin thít.
“Hoàng hậu nương nương…chuyện là như vậy…phí tiêu dùng của cung Vị Ương đột nhiên tăng…”
“Đột nhiên tăng? Tại sao lại tăng? Dung quý phi đã nằm trên giường bệnh một tháng, chẳng lẽ đám nô tài các ngươi dám tăng phí?”
Nàng cười khẩy, bày ra bộ dáng uy nghiêm. Dung quý phi từ đầu đến cuối không coi trọng hoàng hậu là nàng, đã giả bệnh hơn một tháng để không phải tới bái kiến.
Hừ định ra oai với nàng sao, không có cửa đâu!
“Nô tài không dám! Nô tài không dám!”
“Trở về nói với chủ nhân của các ngươi, vốn bổn cung nên tới hỏi thăm nàng nhưng thân là mẫu nghi một nước, việc vặt vãnh rất nhiều, không rảnh để tới thăm, thỉnh nàng thứ lỗi!”
“Tạ hoàng hậu nương nương thương nhớ!” đám nô tài cung Vị Ương khúm núm cúi tạ.
“Còn nữa…” nàng nheo mắt uy hiếp, “Nhắn với chủ nhân các ngươi rằng nhớ giữ gìn sức khỏe kẻo bệnh nhẹ lại biến thành bệnh nặng!”
…
“Cái gì cơ? Lại còn bắt bổn cung đi thỉnh an ả? Hừ, chẳng qua chỉ là con gái của một vương gia nghèo rớt mùng tơi, cả ngày phơi mặt ra ngoài buôn bán, người toàn hơi tiền, còn làm bộ thanh cao sao!”
Dung quý phi ở Vị Ương cung làm vẻ mặt ghen ghét.
“Nương nương, người cứ giả bệnh như thế này cũng không tốt!” một nam tử mặc quần áo thái giám nhíu mày khuyên can nàng.
“Từ khi nào tới lượt ngươi giáo huấn việc của bổn cung vậy?” nàng lườm một cái sắc lẹm.
“Nô tài không dám!” hắn không dám nói nhiều, khom lưng lui ra một bên.
“Tuy nhiên…có lẽ bổn cung cũng phải đi thăm ả một chuyến!” đôi mắt nàng chuyển động, bụng bắt đầu tính kế, “Để còn tặng ả một “lễ vật”!” rồi nàng cười khoái trá, tiếng cười lạnh đến tận xương tủy.
…
Cứ năm ngày lại thì ba ngày có chuyện, vị trí hoàng hậu tôn quý này không biết bao ánh mắt đang rình rập, thèm khát. Thật sự ngồi vào cũng không yên tâm.
“Nương nương, Dung quý phi cầu kiến!”
Nghe lời báo, đôi mày Phượng Nhất Nhất khẽ nhướn. Dung quý phi ngang ngược trong truyền thuyết cuối cùng cũng đến!
“Hoàng hậu nương nương!” cung nữ truyền tin thấy nàng không đáp lại, cao giọng nhắc nhở.
“Trật tự ngay! Bổn cung còn đang tắm, bảo nàng đợi đi!” chiêu ra oai không phải chỉ có mình Dung quý phi biết dùng.
“Vâng!”
Lụa mỏng lay động, trong làn hơi nước nàng thoải mái chậm rãi giơ chân dài lên…có kiên nhẫn thì cứ chờ đợi đi.
Hai canh giờ sau.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Phượng Nhất Nhất từ từ đi vào tiền sảnh, nàng đội mũ phượng hoàng châu hoa, mặc váy khổng tước lục bảo địa sa dài chấm đất, trên váy thêu hình bách điểu bằng kim tuyến, lấp lánh theo từng bước đi của nàng. Thật tôn quý làm sao.
“Dung Quế xin thỉnh an hoàng hậu nương nương!”
Dung quý phi này có đôi mắt đẹp như tranh, là một giai nhân tuyệt sắc thanh lệ, nàng luôn luôn tự mãn với nhan sắc của mình…chỉ có điều…gặp Phượng Nhất Nhất tao nhã tà mị liền biến thành cỏ dại bên đường.
“Muội muội đứng dậy đi!” Phượng Nhất Nhất cười nhạt, khách sáo nói, “Thân thể muội không khỏe, đáng lẽ bổn cung nên tới hỏi thăm muội trước mới phải. Ai lại để muội mang bệnh tới gặp ta! Minh Thúy, châm trà!”
Dung quý phi nhận trà từ tay Minh Thúy, uống được hai ngụm bắt đầu thở dài.
“Ôi…thần thiếp đã muốn tới bái kiến nương nương từ sớm chỉ có điều thân thể lại không cho phép!” nàng giả vờ lấy khăn tay khẽ chấm nước mắt, “Khụ khụ…”
“Ấy chết! Thân thể muội muội còn yếu, mau hồi cung nghỉ ngơi đi thôi!” Phượng Nhất Nhất lười làm bộ làm tịch với nàng, hạ lệnh đuổi khách.
“Vậy thần thiếp xin cáo lui!” trong đáy mắt Dung quý phi chợt lóe lên một tia sáng lạnh.
Đêm buông xuống. Phượng Minh cung đèn đuốc sáng trưng. Cung nữ thái giám ra vào tấp nập.
Long Ngự Tôn quả nhiên giữ gìn lời hứa, mấy ngày nay đều đến cung Phượng Minh nhưng không làm gì quá giới hạn. Chỉ có điều, lần nào đế cũng nhìn nàng bằng con mắt nóng bỏng, khiến tim nàng đập nhanh, mặt nàng ửng hồng… Dần dần nàng bắt đầu mong ngóng đế tới mỗi ngày…
Nàng không thích phải chờ đợi ai, nhưng lại không chán ghét tình huống bây giờ. Trong đầu luôn thầm nghĩ, chắc đế sắp tới rồi…
“Hoàng thượng giá lâm!” cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng người thông báo, nàng theo bản năng vội vàng sửa sang đầu tóc nhưng rồi cảm thấy việc này thừa thãi liền làm bay rối như cũ.
“Nô tì thỉnh an hoàng thượng!” nàng khom người hành lễ.
“Không cần!” Đế nhíu mày.
Hình như đế đang tức giận? Lòng nàng tràn ngập hồ nghi ngẩng đầu nhìn đế, giọng nói của đế có chút lạ lẫm.
“Hoàng thượng, là ai chọc người tức giận?”
Nàng lơ đễnh hỏi, vô tình toát ra ý quan tâm.
“Ai à? Hừ! Lại còn giả vờ! Chẳng phải chính nàng chọc giận trẫm!”
Con ngươi đế đầy hận ý.
“Nô tì? Nô tì cả ngày ở trong cung Phượng Minh, làm sao có thể chọc giận được người?” nàng chau mày khó hiểu, hoàng thượng đôi khi thật giống một đứa trẻ muốn gây chuyện.
“Nàng nói đi! Có phải hôm nay Dung Quế đã tới đây không?” đế bắt đầu chất vấn.
“Dung quý phi? Phải, đúng là nàng có đến! Có chuyện gì sao?”
“Làm sao à? Sau khi Dung Quế trở về Vị Ương cung thì không ngừng chảy máu…nàng…nàng đã làm mất đứa con hai tháng của trẫm rồi!”
Mất con? Đôi mắt nàng mở lớn, vô cùng tức giận! Hai tháng! Không phải là thời điểm đế muốn phong nàng làm phi sao? Nam nhân dối trá này! Một bên dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ nàng! Một bên đi ôm nữ nhân khác hưởng khoái lạc!
“Người cho rằng là nô tì làm?”
“Trẫm đã hỏi rồi, ngoài đến nơi nàng ra, nàng ấy không đi đâu nữa!”
Lòng nàng trùng xuống, đế không tin nàng! Đế thà tin lời của Dung Quế chứ không tin nàng! Rõ ràng nàng bị xỏ mũi rồi! Còn luôn miệng nói yêu thương nàng, thực tế thì sao? Đế tin Dung Quế chứ không tin nàng! Lừa đảo! Đồ lừa đảo!
“Được! Ngài nói là nô tì làm thì là nô tì làm!”
Nàng cười khổ. Miệng cười nhưng khóe mắt đã đỏ hoe…lòng nàng quặn đau, tim như bị ai bóp nghẹt. Phượng Nhất Nhất ôm ngực gượng cười: còn có thể trách ai, chỉ có thể tự trách mình tình nguyện để cho đế làm tổn thương…
“Người đâu! Mau áp giải hoàng hậu vào Võ Thanh cung!”
“Rõ!”
Võ Thanh cung chẳng phải là nơi giam giữ hoàng hậu, phi tần có tội để chờ ngày xét xử hay sao? Phượng Nhất Nhất khẽ rùng mình, hoa lê trước gió bão, đến cuối cùng còn giữ được toàn vẹn cả bông?
….
Ba ngày sau, Vị Ương cung.
Hôm nay cung Vị Ương giăng đèn kết hoa sáng sủa. Đám nô tài mặt cười tươi hớn hở! Hoàng thượng đã ở Vị Ương cung ba ngày rồi! Ha ha ha! Chủ nhân sắp sửa đổi mệnh! Ngày lành của họ cũng không còn xa nữa!
“Ngươi thấy bổn cung có thông minh không?”
Dung Quế nhìn nam tử đang trải đầu ình qua gương đồng. Từ nhỏ, nàng đã luôn là người Ô Phát hắn yêu nhất, vì không muốn để nàng khinh thường, hắn tiếp nhận việc chải đầu cho nàng. Ngày qua ngày, kĩ năng chải đầu của hắn ngày một điêu luyện. Một bàn tay bỗng nắm lấy tay Ô Phát khiến hắn dấy lên cơn bất an.
“Nương nương, thỉnh thu tay lại! Nô tài thấy không thích hợp cho lắm!”
“Sợ gì! Bổn cung đã sớm mua chuộc được ngự y…hắn nói ra chỉ có đường chết…lấy gan đâu làm phản bổn cung!”
Nàng cười đắc ý, đẹp như hoa, độc như rắn rết.
“Nhưng…”
“Được rồi! Được rồi! Đừng nhưng nhị nữa!” nàng không kiên nhẫn đánh tan sầu lo của hắn. Đôi mắt nàng chuyển động, cười quyến rũ, “Hôm nay hoàng thượng không đến, ngươi không muốn rình rập bổn cung sao?”
“Nương nương, giờ là thời điểm nhạy cảm, nên cẩn thận một chút…” hắn nhắc nhở.
Nàng chậm rãi lui về phía giường, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp. Hắn cuối cùng cũng bất chấp tiếng cảnh báo trong đầu, nhào đến ôm lấy nàng. Nàng chính là độc dược của đời hắn… hai người điên cuồng quấn lấy nhau giống như hai con thú.
“Ây da…thật tình thú biết bao!”
Một tiếng thở dài ngân nga truyền đến khiến đôi uyên ương sợ hãi rời nhau ra.
Phượng Nhất Nhất từ chỗ tối đi ra.
“Ngươi…ngươi…tại sao?” vẻ mặt Dung Quế khiếp sợ, “Không phải ngươi…”
“Không phải ta đang ở Võ Thanh cung ấy à?” nàng tốt bụng bổ sung nốt câu hỏi. “Thực ra hoàng thượng cũng không tin ta sẽ làm việc này, chỉ có điều sự việc có liên quan đến con nối dõi của hoàng gia nên để ngăn chặn thị phi hoàng thượng phải đưa bổn cung vào Võ Thanh cung, sau đó âm thầm sai thuộc hạ đưa bổn cung ra khỏi cung, buông tay để ta có thể tự do đi điều tra việc này. Cũng phải nhờ muội muội của ngươi hỗ trợ bổn cung mới sớm xong việc!”
Sau khi nàng xuất cung lập tức sai thuộc hạ đi điều tra sự việc, còn mình trở về Phượng phủ gặp cha tiện thể dạy dỗ tên thích gạt người Tiểu Bát! Hừ, tiểu tử này đúng là vô pháp vô thiên, dám lập mưu lừa cả bảy tỉ tỉ! Tội không thể tha! Vài ngày sau thì có kết quả điều tra…hóa ra là như vậy…
“Như…như vậy là ngài quá nhân nhượng cho ngươi rồi! Để cho ngươi xuất cung!” vẻ mặt Dung Quế thay đổi liên tục: từ kinh ngạc đến tức giận rồi thất vọng, sợ hãi, ghen tị…
“Cũng đúng!” nàng thoải mái gật đầu.
“Ngươi thì có cái gì tốt mà ngài lại yêu ngươi như vậy! Yêu nữ! Ta nhất định phải tố cáo việc ngươi tự ý xuất cung!” do không biết tình huống hiện tại, Dung Quế bắt đầu nói nhăng cuội.
“Tố cáo? Tố cáo bổn cung tội gì? Tên thái y ngươi mua chuộc đã tự sát ở nhà, trước khi chết còn để lại một lá thư nhận tội. Mà ngươi…cùng với hắn…ai da…chuyện tình huynh muội này có lẽ phải giải thích kĩ lưỡng cho hoàng thượng biết nha!”
Dung Quế sợ đến sắp té xỉu.
“Hoàng hậu nương nương, xin người đại ân đại lượng tha cho nô tỳ!” nàng ôm lấy chân Phượng Nhất Nhất cầu xin, “Là hắn…tất cả là tại hắn quyến rũ thiếp!”
Trong nháy mắt vẻ cao ngạo đã biến thành hèn mọn, nữ nhân này đổi nét mặt còn nhanh hơn trở bàn tay! Phượng Nhất Nhất tỏ vẻ chán ghét, tránh né sự đụng chạm của Dung Quế.
“Chuyện của các ngươi, bổn cung không quản! Ngươi đến mà giải thích với hoàng thượng!”
Nàng không hơi đâu đi đâm chọc! Huống chi, giờ đi nói ột nam nhân như đế biết thê tử của đế đang làm trò mèo mả gà đồng chắc chắn không có gì tốt! Người ấy là vua một nước, lòng tự trọng cực kì cao. Ai biết được đế có thẹn quá hóa giận mà ra tay giết người diệt khẩu hay không! Gần vua như gần cọp, nàng cứ cẩn thận một chút vẫn hơn!