Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 9: Thì Ra Là Nàng
Nghe Long Ngự Tôn kể xong, Phượng Nhất Nhất đăm chiêu nghĩ ngợi: tiết mục này triều đại nào cũng thấy, lão thần phản bội thiếu chủ.
Biên giới nhiều lần bị phạm, Long Ngự Tôn luôn phải mạnh tay chi cho quân đội để giữ vững bờ cõi, trong khi đó lão thần đứng đầu cánh hữu lúc nào cũng phản đối, thậm chí còn diễn cả tiết mục tuyệt thực…
Có lẽ…đây lại là cơ hội tốt!
Phượng Nhất Nhất chuyển động tròng mắt một vòng rồi cười xảo quyệt…
“Bệ hạ, nếu thần giúp ngài việc này…” nàng lấp lửng.
“Thật sao? Ái khanh thật sự có thể giúp trẫm?” Long Ngự Tôn vui mừng mà không hề đề phòng, “Nếu quả thực khanh giúp trẫm giải quyết được vấn đề này thì thích gì trẫm cũng chiều!”
“Thật không?” nàng tỏ vẻ nghi ngờ.
“Vua không nói hai lời!”
Rất tốt! Nàng chỉ đợi câu này!
“Vậy cứ để Phượng phủ thần phụ trách tiền chi cho biên phòng, nhưng…ngài phải đáp ứng thần ba điều kiện!”
Ba điều kiện? Long Ngự Tôn chằm chằm nhìn nàng, có chút nghi hoặc.
“Nói trẫm nghe thử!”
“Thứ nhất, trong nhà thần có một bằng hữu, muốn xin một bảo vật của hoàng cung, thần nhất thời đã đáp ứng hắn, nên…”
“Muốn bảo vật gì khanh cứ lấy!” hóa ra là bảo vật, có thể xem xét thưởng cho! Được!
Đáp ứng!
“Tạ chủ long ân! Điều kiện thứ hai, thần trước nay rất nhát gan lại sợ phiền phức, sợ nếu có ngày làm việc gì đó mà mắc tội khi quân phạm thượng…” nàng tỏ vẻ lo sợ.
“Một khi khanh đã có công với xã tắc, trẫm sẽ miễn cho khanh một lần tội khi quân phạm thượng!”
“Tạ ơn thánh thượng!” nàng vừa ý cười, “Thứ ba, thần hi vọng hoàng thượng sẽ không ép thần làm những việc thần không muốn làm!”
Đế bị nụ cười của nàng mê hoặc nên không hề để ý đến ba điều kiện kia có gì đó không đúng mà vội vàng gật đầu đồng ý.
“Được!”
“Tốt!” Phượng Nhất Nhất hùng hồn vỗ ngực, “Vậy tiền cứ để Phượng phủ lo!”
…
Nửa tháng sau.
Long Ngự Tôn không thể không bội phục hiệu suất làm việc của Phượng phủ.
Phượng Nhất Nhất chỉ cần ra lệnh một tiếng, chỉ trong vòng nửa tháng đã có rất nhiều tiền được huy động về kinh thành, chuyển vào quốc khố.
Đối với Phượng Nhất Nhất việc này không hề khó, người của nàng ở khắp nơi nên chỉ cần ho một tiếng là làm được tức thì.
Long Ngự Tôn cực kì hài lòng, đế ban ngay cho Phượng phủ Dục Nhật Thúy Châu.
Ngày đó, ánh nắng tươi sáng, chim muông ca hát…
Ngự thư phòng.
“Tốt lắm! Phượng ái khanh!” đế xem qua tờ giấy nhập khố do Phượng Nhất Nhất trình lên, mặt tỏ rõ sự hài lòng, “Hôm nay Phượng phủ lập được công lớn như thế này, trẫm nhất định phải thưởng mạnh! Từ ngày hôm nay, phường vải của Phượng phủ được phong làm Ngự Y Phường!”
Vụ làm ăn này lãi thật lớn!
Phượng Nhất Nhất cười gian xảo.
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
“Ái khanh không phải khách khí! Trẫm quyết định rồi, ngày mai sẽ phong cho khanh chức nhất phẩm Đô Sát viện tả Đô Ngự Sử!”
“Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng…”
Cùng lúc đó, tiếng của Tiểu Lý Tử truyền tới.
“Sớ tể tướng, Hoàng thượng có chỉ…không được quấy rầy…” Tiểu Lý Tử lo lắng vô cùng,
“Hoàng thượng, hoàng thượng…”
“Ngươi gọi cái gì!” Long Ngự Tôn nét mặt không đổi, “Để Sở tể tướng vào!”
Sở Dã Ân hùng hổ bước vào, quần áo lôi thôi, râu tóc phờ phạc, dáng vẻ phong trần tuyệt nhiên không thấy dấu tích đâu.
“Hoàng Thượng!” hắn khom mình hành lễ với Long Ngự Tôn rồi nhìn thẳng vào người nào đó đang đứng trong phòng, “Thần không gọi ngài!”
Họ Sở đã bị tiểu ma nữ lẩn như trạch kia làm cho phát điên rồi, giờ lòng hắn đang ngùn ngụt sự tức giận và thất bại không còn để ý gì đến nghi lễ tiểu tiết nữa rồi.
May mà hắn có quan hệ tốt với Long Ngự Tôn, không thì…
“Nói như vậy, người Sở tể tướng muốn tìm là tôi?”
Nhìn sắc mặt của hắn, Phượng Nhất Nhất đã hiểu có chuyện gì đã xảy ra.
“Ai cha…” Phượng Nhất Nhất bày bộ mặt vô tội, “Sở tể tướng lại mất cái gì à? Hay là mất…người?”
“Đừng có giả bộ!” Sở Dã Ân tiến lên túm lấy áo nàng nhưng lại bị Long Ngự Tôn lôi ra.
“Trước mặt trẫm không được động chân động tay!” đế nổi giận, mãnh liệt giữ lấy nàng vào lòng.
“Lục Lục, ta cần Lục Lục!” hắn vứt bỏ hết tự tôn, điên khùng hét lên.
Lục Lục? Phượng Nhất Nhất nheo mắt, đáy mắt hơi lóe lên.
“Không biết tả tướng đại nhân tìm Lục Lục nhà ta có việc gì? Quận chúa Phượng phủ tốt xấu gì cũng là danh môn khuê tú, làm gì có chuyện để cho loại nam nhân phàm phu tục tử gọi bừa tên tuổi, làm bẩn khuê danh!” nàng nhấn mạnh bốn chữ “Lục Lục nhà ta”.
Muốn có được muội muội của Phượng Nhất Nhất này ư? Được thôi, chỉ cần tiền tài của ngươi thật lớn mạnh!
“Ngươi?!” Sở Dã Ân nổi giận đùng đùng, nhưng rồi hắn chợt nhớ ra một chuyện bèn dịu giọng lại, “Nói, làm thế nào thì huynh mới nói cho ta biết nàng đang ở đâu?”
“Huynh muốn tìm người để trả thù à?” nàng cẩn thận hỏi.
“Không phải!” đôi mắt hắn kiên định mà thâm tình nhưng lời nói ra lại trái ngược, “Vì thiên hạ thái bình, ta quyết vì nghĩa diệt thân, đi bắt “tai họa” nhốt lại trong phủ!”
“Huynh thật có tinh thần hi sinh!” giọng nàng đầy châm biếm nhưng trong lòng lại bực mình, hừ, Lục Lục nhà nàng tệ như vậy sao!
“Tàng Vương Bồ Tác đã dạy: ta không vào địa ngục thì ai vào.” Vẻ mặt hắn cực kì nghiêm túc.
“Nghe nói, huynh trước vốn là một nam nhân trăng hoa, phong lưu!” nàng vẫn chưa buông tha cho hắn.
“Đấy là chuyện của trước đây!” hắn bắt đầu dùng chiêu khích tướng, “Chẳng lẽ huynh không tin vào sức quyến rũ của Lục Lục ư?” hoặc nói là sức phá hoại cũng được!
“Dạo này ta đang tính mở rộng làm ăn đến Miêu Cương…”
Đến cả nơi đó cũng tra ra được?! Sở Ân Dã hơi chột dạ.
“Được, cần gì huynh cứ nói Sở mỗ một tiếng!”
“À…dạo này Phượng phủ ta có chút khó khăn…” nàng vấn chưa buông tay tiếp tục thả mồi câu.
Cuối cùng con cá lại tiếp tục cắn câu.
“Huynh muốn bao nhiêu?”
“Bao nhiêu? Phượng phủ ta không bán nữ nhi!” nàng được thể châm chọc, “Để xem trong lòng huynh, Lục Lục đáng giá bao nhiêu!”
Chết tiệt! Hắn nghiến răng nghiến lợi!
Nữ nhân này…quả là một con buôn khó chơi! Trong lòng hắn, Lục Lục đương nhiên là bảo bối vô giá.
Phải rồi, nữ nhân! Đôi mắt hắn bỗng sáng ngời, nhớ tới lúc đang điều tra về Phượng
Lục Lục thì phát hiện ra một sự việc cực kì hay ho.
Thấy Hoàng thượng lúc nào cũng che chở cho nàng, hắn cười thầm trong lòng: phải có người trị được nữ nhân vô pháp vô thiên này! Hừm, kẻ dám đối đầu với Sở Ân Dã này, trời tru đất diệt!
Hắn cẩn thận thu lại ánh mắt sắc bén, “Chỉ cần là thứ Sở mỗ có, huynh cứ việc lấy!”
“Tốt!” Phượng Nhất Nhất tỏ ý vừa lòng, “Ba tháng xa nhà, cũng đã đến lúc hồi phủ!”
Nàng chẳng do dự bán luôn muội muội của mình.
“Rất cảm ơn…” đôi mắt Sở Ân Dã như có nét cười, vẻ mặt gian manh. Phượng Nhất
Nhất giật mình cảm thấy có gì đó không ổn nhưng đáng tiếc là muộn mất rồi!
Sở Ân Dã nói tiếp, “…đại tỉ!” quăng bom xong, Sở Dã Ân nghênh ngang lui ra.
Trong phòng yên lặng như tờ.
Đế chẳng nói chẳng rằng khiến nàng cũng chẳng dám nói gì. Hai người chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Mãi lâu sau…
“Đại tỉ?” vẻ mặt đế cực kì bình tĩnh, khiêm nhường gọi hai tiếng.
“Trưởng quận chúa Phượng phủ Phượng Nhất Nhất xin tham kiến Hoàng thượng, hoàng
thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” nàng vội vã khom người hành lễ.
Nàng là nữ! Hóa ra nàng là nữ?
Cái tin này khiến đế mất nửa ngày mới tiêu hóa được!
Trong phút chốc, đế không biết phải phản ứng thế nào. Chỉ biết phất tay bảo nàng lui đi…
Nàng là nữ nhân!
Sự thật này khiến tâm trạng đế phập phồng không yên.
Có thể nói là vừa giận vừa vui. Giận vì nàng gạt đế, khiến đế lúc nào cũng đau đầu suy
nghĩ về cái thân phận “nam tử” của nàng trong khi nàng luôn nhởn nhơ, vô tư, không đoái hoài tới đế. Vui vì cuối cùng đế có thể đường đường chính chính có được nàng!
Phải đến đêm thứ ba, đế mới nghĩ thông suốt vấn đề này.
Không có tức giận, chỉ có vui sướng ngập tràn.
Nàng là nữ nhân! Điều này làm đế cực kì hài lòng!
Bởi nàng là của đế, không ai có thể thay đổi được sự thật này!
Bởi vì đế muốn nên đế chấp nhận!
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng Phượng Nhất Nhất vẫn chưa về Phượng phủ mà ở lại biệt
viện. Nàng cũng không muốn việc bị Long Ngự Tôn truy tội làm kinh động tới cha mẹ.
Đêm. Gió khẽ lướt qua mặt hồ phẳng lặng, vầng trăng như treo lơ lửng trên màn trời
đen, không gian vô cùng tĩnh mịch.
Tắm rửa xong, Phượng Nhất Nhất đến bên cửa sổ ngồi xuống, gió đêm lùa vào mái tóc dài còn ướt, nàng mơ mơ ngủ…
“Ái khanh thật nhàn nhã!”
Long Ngự Tôn đứng sừng sững trước cửa. Đế mặc trường bào thêu hình bạch long, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, làm họa tiết trên áo có màu lành lạnh.
Là đế!? Nàng hoảng hốt đựng dậy, tại sao đế lại tới đây?
Lúc này nàng chỉ mặc một quần áo ngủ màu trắng, nước từ mái tóc đen nhỏ xuống áo, dính chặt lấy da thịt, vô cùng gợi cảm. Khuôn mặt quyến rũ, ánh mắt trong sáng, khóe miệng như cười như không, tà mị không sao tả xiết.
Tại sao trước kia đế có thể nghĩ nàng là nam tử được chứ?!
“Hoàng thượng! Phượng Nhất Nhất không nghe thấy thông báo nên y quan không được chỉnh tề, thật là bất kinh!”
“Thôi!” con ngươi rực lửa của đế nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi còn chưa đủ bất kính với trẫm sao?”
“Xin hoàng thượng thứ tội!”
“Thứ tội? Chẳng phải lá gan của ngươi rất lớn sao? Tội khi quân đâu phải tội nhỏ!” đế dọa nàng.
Đáng tiếc, trước mặt đế không phải một thiếu nữ bình thường.
“Lá gan của nô tì cũng không lớn lắm, nhưng lại nhận được sự ưu ái của hoàng thượng miễn cho nô tì tội khi quân thì nô tì phải sợ điều gì đây?”
Kì thật, nàng là quận chúa, hoàn toàn không phải tự xưng là nô tì, nhưng nàng cố tình xưng hô như vậy để kéo dài khoảng cách với đế.
“Ngươi…” hắn bật cười “Ngươi quả là một đại tiểu nhân!”
“Nô tỳ không dám!”
“Nô tì? Xưng hô thật khó nghe! Trẫm đã tha thứ cho ngươi rồi còn chưa chịu đổi xưng hô?” đế nói mập mờ.
“Nô tì…”
“Vậy nàng cứ xưng hô là nô tì đi!” đế tỏ ý không hài lòng.
Trong cung, chỉ có tần đến tuổi trưởng thành mới tự xưng là nô tì. Sau khi thị tẩm cho
Hoàng thượng xong, nếu được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng thì tương lai rộng mở. Trong khi nàng chẳng “làm nên công trạng” gì mà tự nhiên được sắc phong làm phi thì thiệt thòi lắm!
“Tạ ơn Hoàng thượng nâng đỡ!” vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, “Nhất Nhất là người thô lỗ không dám vào cung làm bẩn mắt thánh thượng!”
“Nàng dám cự tuyệt trẫm sao?” đế nhíu mày, giọng tràn đầy tính uy hiếp
“Trái tim nô tì lạnh lẽo, nô tì không cự tuyệt ngài mà là tất cả nam nhân trong thiên hạ!”
Rõ ràng là nàng đang cự tuyệt đế!
Nữ nhân to gan này!
Đế tiến lại phía nàng, vồ lấy nàng, thô lỗ nắm lấy cắm nàng.
“Người trẫm muốn, ai trong thiên hạ này dám cự tuyệt?! Nhớ cho kĩ! Nàng thuộc về
trẫm!”
“Hoàng thượng!” nàng giãy dụa muốn thoát khỏi nang vuốt của đế, “Ngài nghe nô tì nói…”
Thấy nàng giãy dụa, đế chẳng dừng lại một giây nào nữa, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Ban đầu đế chỉ định ngăn nàng nói mấy lời khó nghe nhưng khi vừa tiếp xúc với môi nàng lại bị cái ngọt ngào của nàng làm quên hết thảy…
Đế đã từng có trong tay vô số nữ nhân…nhưng chưa bao giờ đế chủ động hôn họ một cái…
Nàng ngây ngốc không biết phản ứng thế nào… Tim bắt đầu gia tốc và hơi thở mỗi lúc một dồn dập! Đế đang hôn nàng đấy ư?
Biết phải phản ứng thế nào đây? Phượng Nhất Nhất choáng váng! Dù nàng có là người xảo quyệt đến mức nào thì cũng vẫn chỉ là một thiếu nữ mới đôi mươi, lần đầu trải nghiệm tình cảnh này khó tránh khỏi việc lúng túng!
Nụ hôn của đế mãnh liệt như khí thế ba quân, nhưng biển xanh cuộn sóng, cơn sóng trước chưa qua cơn sóng sau đã ập tới, mỗi lúc một mạnh. Hơi thở nóng bỏng của nam nhân tràn ngập khoang miệng nàng.
Đầu lưỡi lùa vào trong dụ dỗ lưỡi của nàng cùng nhảy múa…
Nóng!
Nàng sắp không thở nổi nữa rồi!
Lạnh!
Đế thuần thục trút bỏ y phục của hai người xuống!
Tiếng quần áo rơi xuống như gọi thần trí nàng lại, nàng tiếp tục giãy dụa, nhưng làm vậy càng khiến đế khát khao nàng hơn…
Phượng Nhất Nhất xấu hổ vô cùng, bởi dạo này nàng mặc nam trang, chỉ có mảnh vải quấn quanh ngực…đã vậy còn vừa tắm xong…như thế chẳng phải là chỉ cần cởi một lần áo là thấy hết hay sao!