Phượng Sắc Khuynh Thành

Chương Q.2 - Chương 8: Cáo Già Lòi Đuôi


Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 8: Cáo Già Lòi Đuôi


Thời gian ba ngày thấm thoắt trôi qua…
Hôm ấy, trời cũng thực chiều lòng hoàng thái hậu, tặng ột ngày trời quang mây tạnh.
Hoàng cung hùng vĩ, tráng lệ. Các cung điện chính được xây theo trục Bắc – Nam, kiến trúc đối xứng. Sân rồng trang nghiêm, rộng rãi vô cùng. Các cột trụ sơn son, cửa sổ, cửa ra vào bằng cẩm thạch rộng lớn. Mái cung điện xếp hàng tầng tầng lớp lớp, trên nóc được trang trí các hình chim, thú khác nhau càng làm tăng sự huyền bí. Ngói lưu ly vàng tượng trưng cho quyền tối thượng của hoàng gia, biểu hiện vị trí cao nhất – vị trí thống lĩnh thiên hạ. (truyện chỉ đăng ở diễn đàn LQĐ)
Hoàng cung được chia thành các khu: mặt trước là nơi để hoàng đế xử lý việc triều chính, mặt sau là nơi ở của hoàng đế và các phi tần. Trên các cột nơi cửa ra vào đều sơn chữ “Hỉ”, “Phú” màu đỏ thắm, có nơi lại được vẽ hình rồng phượng, biển mây, hoa cỏ màu sắc tươi sáng, hợp với khí chất cao quý của đế vương.
“Hoàng thượng giá lâm! Hoàng thái hậu giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!”
Đi đầu là một long liễn dùng sức ba mươi hai người kéo, người ngồi bên trong thần thái uy nghiêm, mặc hoàng bào thêu hoa văn rồng bay, vẻ cao quý không che dấu được.
Tiếp đến là chiếc kiệu mười sáu người khiêng, thêu hình phượng. Người ngồi bên trong cũng uy nghiêm – nhân vật chính của lễ thượng thọ ngày hôm nay: Hoàng thái hậu.
Sau cùng là chiếc kiệu do tám người khiêng, thanh nhã mà lộng lẫy. Bên trong là ba quý phi: Dung quý phi, Trương quý phi và Hứa quý phi.
Trong đó, hai quý phi Trương, Hứa mỗi người đều đã có một công chúa nên an phận, tránh khỏi thị phi. Thế cho nên trong cung bây giờ chỉ còn có một người vẫn đang tranh giành cao thấp với Dung quý phi là Lý phi – con quan hữu tướng, trẻ tuổi tuyệt sắc.
Người ta nói, ngôi vị hoàng hậu chỉ có thể rơi vào một trong hai người này. Đây là chuyện mà Phượng Nhất Nhất nghe được khi vào cung được nửa ngày. (truyện chỉ đăng ở diễn đàn LQĐ)
“Hành lễ!”
Mọi người theo tiếng hô mà cúi đầu, kính cẩn quỳ lạy.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Bên trong long liễn, vẻ mặt Long Ngự Tôn lạnh lùng thâm trầm, thần thái mênh mông, toát ra khí chất đứng đầu quốc gia, đứng đầu vạn dân…
Bấy giờ Phượng Nhất Nhất mới ý thức được rằng, nam nhân trước mắt này là vua của một nước, là người một tay che cả bầu trời, nắm trong tay vận mệnh quốc gia, nắm giữ quyền sinh sát của người khác.

“Để mừng ngày vui cho Thái hậu, trẫm đã dọn xong tiệc rượu ở điện Tuyên Hóa, giờ mời chúng ái khanh đến dự tiệc!”
“Tạ chủ long ân!”
Từ Thanh cung.
“Thái hậu, người không xem quà mừng sao?” Từ mẫu, người đã hầu hạ Thái hậu ba mươi năm, cẩn thận hỏi.
“Hừm, cũng chỉ toàn là vàng bạc châu báu, trân châu phỉ thúy, đến chết cũng có mang theo được đâu…”
“Ấy ấy! Lão phật gia của tôi ơi, hôm nay là ngày vui, không được nhắc tới từ chết chết!”
Từ mẫu vội vàng ngăn lời thái hậu lại. “Đúng rồi, trong các lễ vật năm nay có một thứ rất đặc biệt đấy ạ!”
“Hử?” thái hậu bắt đầu tò mò, “Là cái gì?”
“Bùa cầu bình an của miếu Long Ẩn”
“Sao cơ?” thái hậu ngạc nhiên, “Mau đem đến để ai gia xem!”
“Vâng!”
Từ mẫu bưng một chiếc khay làm bằng phỉ thúy đến, trên đó chỉ có một lá bùa nhìn vô cùng bình thường.
“Đúng là bùa của miếu Long Ẩn rồi!” thái hậu cười hài lòng, “Là ai đem tới?”
“Là tiểu vương gia của Phượng phủ ạ!”
“Sao?” không hiểu sao khi nghe tới Phượng phủ, thần sắc thái hậu có chút biến đổi, ánh mắt hơi lóe lên.

“Thái hậu, chuyện cũng đã lâu rồi, người…” Từ mẫu cảm động khuyên nhủ.
“Ừ, thôi, tuyên “hắn” tới gặp ai gia!” thái hậu dường như đã hạ quyết tâm.
“Tuân mệnh!”
Từ mẹ nhún người hành lễ rồi cúi đầu lui ra. “Truyền ý chỉ của thái hậu: tuyên Phượng phủ Phượng Thừa Nghiệp vương gia vào yết kiến!”
“Phượng Thừa Nghiệp tuân lệnh!”
Phượng Nhất Nhất đi theo Từ mẫu tới cung Từ Thanh trong ánh mắt hâm mộ của văn võ bá quan… Khi hai người rẽ tới hành lang gấp khúc thì nhìn thấy ba chữ “Cung Từ Thanh” bằng vàng lấp lánh.
Cung Từ Thanh nguy nga, tráng lệ, rèm vàng rủ đất, bích họa mãn tường. Ba mươi cung nữ xinh đẹp, mặt hoa da phấn đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, đương kim thái hậu mặc hoa phục ngồi ở giữa.
“Thần, Phượng Thừa Nghiệp bái kiến Thái hậu lão Phật gia, chúc người phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”
“Ngoan, ngoan!” thái hậu cười hài lòng, “Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn một cái!!”
Nghe vậy, Phượng Nhất Nhất ngẩng đầu lên. Trước mắt nàng, thái hậu mặc triều phục, đeo cung châu, ngồi chỉnh tề, quả đúng là đệ nhất mẫu nghi thiên hạ tôn quý. Mặc dù tuổi đã già nhưng giấu vết mĩ mạo năm xưa vẫn chưa bị năm tháng lấy đi hoàn toàn.
Để ngồi được vào cái ghế này chắc chắn con người này đã phải trải qua đủ thứ huyết tinh, bày đủ thứ mưu ma chước quỷ. Thế nhưng tất cả đã lùi vào quá khứ, giờ đây, vẻ mặt này thật bình yên, thật hiền lành. (truyện chỉ đăng trên diễn đàn LQĐ)
Bà bất động nhìn dung nhan tuyệt sắc của Phượng Nhất Nhất. Không nói được lời nào.
“Thái hậu!” Từ mẫu cẩn thận nhắc nhở.
“Hèm!” thái hậu lấy lại tinh thần, “Ngoan, thật sự là một đứa bé ngoan!” trong đôi mắt bà có chút gì đó mãnh liệt.

“Thừa Nghiệp đa tạ thái hậu khen tặng!”
“Nhìn con, ai gia lại nhớ tới hai vị cố nhân!” thái hậu dùng khăn lụa khẽ chấm nước mắt, “Thật đáng khen! Có lòng cầu bùa bình an cho ai gia!”
Miếu Long Ẩn là ngôi miếu lớn nhất ở Hiên Nguyệt quốc, bùa này giúp con người ta luôn có cảm giác bình yên, ngủ ngon, tránh ác mộng…nhưng để xin được thì rất khó khăn, gian khổ, đòi hỏi sự thành tâm, kiên nhẫn: quỳ đủ bảy bảy bốn chín ngày, cắt đủ mười ngàn sợi chỉ Bảo Điệp mới gặp được phương trượng đại sư, sau đó phải được đại sư cảm thấy có duyên thì mới lấy được bùa. Cho nên thái hậu cảm động là điều dễ hiểu.
Thực ra bà đã sớm muốn rời xa chốn cung đình tranh đấu nhưng hiềm nỗi những việc bà làm ngày xưa khiến trên tay không tránh được mùi máu tanh. Con người càng lớn tuổi thì lá gan càng nhỏ, chỉ cầu mong một giấc ngủ bình yên vì vậy mà bà đã nhiều lần phái người đến miếu Long Ẩn cầu bùa mà không thành, nay không ngờ Phượng Nhất Nhất lại đem tới làm quà mừng thọ.
Nhưng bà không biết: Phượng Nhất Nhất và phương trượng đại sư vốn là chỗ quen biết, đối với nàng, lấy được bùa này chẳng hề tốn giọt mồ hôi nào. Còn về tâm ý, ờm…thật ra là vì nàng muốn tiết kiệm tiền!
Nếu lão phật gia mà biết sự thật, không biết sẽ phản ứng thế nào?
“Con à, con muốn được thưởng gì nào?”
“Thừa Nghiệp chỉ nguyện lão phật gia phúc thọ kéo dài!” nàng đâu phải con ngốc, chưa gì đã mở miệng cầu xin thì hỏng hết việc! Vì vậy nàng phải giả vờ, phải làm bộ mình đang có thành ý tốt!
“Tốt! Đúng là một đứa bé ngoan!” quả nhiên thái hậu cảm động, “Sau này gặp phải khó khăn gì thì cứ tới cung Từ Thanh gặp ai gia, ai gia sẽ cố gắng giúp con!”
Lúc Phượng Nhất Nhất ra khỏi cung Từ Thanh thì trời đã tối muộn. Tuy mệt gần chết nhưng nàng vẫn cảm thấy đắc ý lắm.
Có thái hậu che chở thì còn việc gì khó làm!

Ngự thư phòng.
“Cuối cùng ngài cũng tới, tiểu vương gia của tôi ơi! Hoàng thượng chờ sốt ruột rồi đấy!” vẻ mặt Tiểu Lý Tử như trút được gánh nặng, “Ngài vào hầu hạ cẩn thận, lúc làm việc,
Hoàng thượng rất hay nổi cáu!”
“Cảm ơn Tiểu Lý Tử công công đã nhắc nhở!”, đoạn nàng lấy một khối ngọc trong tay áo ra đưa cho tiểu tử, “Có chút vật mọn, nếu công công không chê thì xin nhận cho!”
Tuy rằng nàng yêu tiền nhưng cũng biết lúc nào phải cho đi.

“Cảm ơn tiểu vương gia!” Tiểu Lý Tử cực kì cảm động, “Tiểu Lý Tử liền nhận!”
Cái gì mà “vật mọn”?! Tiểu Lý Tử đi theo hoàng thượng mấy năm liền, lâu ngày cũng có chút hiểu biết về các bảo vật. Khối ngọc này từ ánh sáng, màu sắc đến nét chạm chổ đều thể hiện đây là hàng thượng hạng!
“Đừng khách sáo! Chúng ta là bằng hữu mà! Nghe nói, ở nhà huynh còn có mẫu thân tuổi đã cao cần người phụng dưỡng, vừa hay Phượng phủ có để trống một gian nhà, nếu huynh không chê có thể đưa mẫu thân tới đấy ở!” (truyện chỉ đăng trên diễn đàn LQĐ)
Ai bảo lòng người là khó mua nhất?! Một câu bằng hữu đã đủ chí mạng, huống chi còn cả chuyện nhà cửa!
“Cảm ơn ngài!” Tiểu Lý Tử cảm động sắp rơi nước mắt, “Về sau có việc gì xin ngài cứ sai bảo Tiểu Lý Tử!”
“Ấy chết!”
“Thôi ngài mau vào đi kẻo thánh thượng nổi giận!” Tiểu Lý Tử thực sự lo lắng cho nàng, “Để tôi thông báo hộ ngài một tiếng!”
“Phượng phủ tiểu vương gia đến!”
Nghe được giọng hô, Long Ngự Tôn ngẩng đầu lên, cơn bực mình nãy giờ hoàn toàn biến mất.
“Phượng ái khanh, cuối cùng khanh cũng tới!”
Người xưa có câu, “một ngày không gặp như cách ba thu”, tính lại mới có ba ngày mà đế đã cảm thấy hai người họ như đã cách xa nhau chín năm! Đế nhớ “hắn” thật chỉ muốn chết đi sống lại!
Nhớ tới lệnh của đế, khi chỉ có hai người thì không cần hành lễ nên nàng vào đề luôn.
“Hoàng thượng, nghe nói ngài đang phiền lòng về việc gì đấy.” nàng cẩn thận hỏi.
“Ờm, cũng không có gì!” nghĩ đến lại thấy phẫn nộ, “Chỉ là một đám thất phu mà thôi!”
“Xin hoàng thượng cứ nói, biết đâu Thừa Nghiệp lại nghĩ ra được ý hay cho ngài!”
Có gì không thể! Dù sao đế vẫn đang định phong cho “hắn” một chức quan hờ để giữ hắn lại bên người.
“Sự tình là thế này…” đế nhẹ nhàng kể lại, “…khanh nói xem bọn chúng có quá khinh người hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.