Phượng Kinh Thiên

Chương 36: Ở tạm liêu phủ


Bạn đang đọc Phượng Kinh Thiên – Chương 36: Ở tạm liêu phủ

Cố Lăng mỉm cười: “Biểu ca không cần lo lắng cho Cố Lăng, thời tiết của Kinh Bắc có chút khác biệt so với Viễn Tây, nhưng Cố Lăng tin bản thân mình có thể thích ứng với khí hậu lạnh lẽo nơi đây. Theo Cố Lăng, tuyết trắng đầy trời vốn không khiến người khác cảm thấy lạnh, ngược lại còn khiến họ cảm thấy cảnh tuyết trắng này vô cùng thông suốt, trong veo. Hướng mắt nhìn về phương xa, tuy rằng không thể thấy được cảnh đẹp bị tuyết bao phủ, nhưng tự nhiên cũng sẽ thấy một vẻ đẹp khác.”

Hoài vương gật gật đầu, không lên tiếng nữa, Cố Lăng tự mình đưa ly rượu nóng sang: “Biểu ca thử xem.”

Hoài vương sau khi nhận lấy ly rượu, khẽ đưa lên bờ môi tái nhớt hớp một ngụm nhỏ, chỉ nhấp một ngụm thật nhỏ trên môi rồi buông chén xuống, nhìn cảnh tuyết xung quanh, cười nói: “Cố Lăng có hứng thú, tiếc là trong khung cảnh này lại thiếu mất một vật. Tiểu Lý Tử.”

Tiểu Lý Tử bước lên trước nhận lệnh: “Vương gia.”

“Ngươi đem hai gốc mai trắng trong thư phòng của bản vương dời qua đây.”

Hoài vương nhìn Cố Lăng: “Khó được một lần đệ có hứng thú như vậy, mấy gốc mai kia phải đặt ở đây mới có thể thể hiện được phong thái của chúng, để ở chỗ của bản vương là làm mai một đi vẻ đẹp của chúng rồi.”

Cố Lăng đứng dậy, chắp tay cảm kích nói: “Nếu biểu ca đã nhiệt tình như vậy, vậy Cố Lăng cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ biểu ca.”

“Đệ khách sáo với ta như vậy làm gì? Bản vương lớn hơn đệ vài tuổi, tự nhận giữa ta và đệ có khoảng cách, hiếm được một lần đệ ở đây, mới có người cùng bản vương nói chuyện về tuyết, về cảnh.”

Cố Lăng thu lại ánh mắt: “Cố Lăng lần này vào kinh, ngoài việc phụng theo thánh mệnh, tổ phụ cũng có một chuyện muốn Cố Lăng nói lại với biểu ca.”

Hoài vương có chút bất ngờ: “Hửm?”


Cố Lăng ngẩng đầu nhìn Hoài vương: “Biểu ca đã trưởng thành, về tình về lý cũng nên thành gia lập thất, con gái đến tuổi xuất giá của cả tộc Cố thị có khoảng mười ba người, nếu biểu ca bằng lòng, tùy biểu ca lựa chọn.”

Hoài vương ngơ ngẩn, liên tục phất tay: “Chuyện này làm phiền ngoại tổ phụ lo lắng rồi, Hàm Thiên tuy là đã đến tuổi trưởng thành, nhưng vẫn chưa muốn nghĩ về chuyện này, đệ viết thư nói với ngoại tổ phụ, hãy tìm lang quân như ý cho con gái đến tuổi xuất giá trong nhà đi, không cần suy nghĩ đến bản vương.”

Cố Lăng có chút chần chừ: “Việc này… Tổ phụ còn nói, nếu như biểu ca không thích nữ nhi Cố gia, có thể cho phép Cố Lăng hỏi biểu ca một câu, có cần phải dâng tấu cho hoàng thượng, giúp huynh chọn vương phi ở kinh thành?”

Sắc mặt Hoài vương đạm bạc, nhẹ phất tay tỏ ý bảo Cố Lăng ngồi xuống, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Cơ thể bệnh tật này của bản vương, không biết là có thể sống tới lúc nào, cần gì phải tăng thêm phiền não cho mình chứ, chuyện này, không cần nhắc lại nữa.”

Trong khi hai người nói chuyện, Tiểu Lý Tử đã dẫn người mang hai gốc mai từ trong sân của thư phòng chuyển ra đây.

Hai gốc tuyết mai đứng im trong gió tuyết, tuyết mai cùng với cảnh tuyết xung quanh bổ trợ cho nhau làm nổi bật lên phong cảnh trước mắt.

Nhìn hai gốc mai này, trong mắt Cố Lăng chợt lóe lên một tia kinh ngạc, đứng dậy bước lại gần quan sát: “Trắng muốt vô ngần, cùng với tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.”

Hoài vương mỉm cười, đang muốn đứng dậy, lại nhìn thấy Tiểu Lý Tử vội vàng chạy từ phía hành lang dài đến, cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, trong cung có người đến, truyền công tử vào cung.”

Khóe mắt của Cố Lăng đang thưởng thức tuyết mai chợt lóe lên tia sáng, mỉm cười quay người lại nói: “Biểu ca, hai gốc tuyết mai này đợi lát nữa Cố Lăng quay về sẽ ngắm tiếp vậy.”

Hoài vương nhẹ gật đầu, lại nói với Tiểu Lý Tử: “Tiểu Lý Tử, công tử lần đầu vào Kinh, còn lạ lẫm với người và các việc trong cung, ngươi theo công tử vào cung một chuyến đi.”


“Vâng, vương gia.”

Tiểu Lý Tử nhận lệnh mới rồi cung kính nói với Cố Lăng: “Công tử, mời!”

Cố Lăng mỉm cười chắp tay: “Đa tạ biểu ca.”

***

Ngoài cửa cung phía đông, Cố Lăng bước xuống xe ngựa, nhìn Thiên Môn dù bị tuyết bao phủ nhưng vẫn khó giấu được vẻ nguy nga tráng lệ trước mắt. Trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười ung dung, không kinh ngạc cũng không hoảng sợ mà bước theo một đoàn thái giám đến Hoài vương phủ tuyên chỉ tiến vào cung.

Vừa vào cung, từ xa có thể nhìn thấy một đoàn người đang đi tới, Tiểu Lý Tử liếc mắt một cái, bước lên trước nhỏ giọng nhắc nhở: “Công tử, là Nhị hoàng tử.”

Cố Lăng gật nhẹ đầu, nhẹ đến mức không thể thấy được.

“Tham kiến Nhị hoàng tử.” Một hàng người đều đứng im tại chỗ cũ, đợi Nhị hoàng tử đi qua trước.

Bước chân Nhị hoàng tử dừng lại một chút, ánh mắt có chút kinh ngạc lướt qua Cố Lăng, sau đó mới dừng trên người tiểu thái giám đứng trước mặt, hỏi: “Tiểu Lý Tử, đây là?”


“Nô tài thỉnh an Nhị hoàng tử, đây là Cố công tử Cố Lăng của Hầu phủ ở Viễn Tây.”

“Hầu phủ ở Viễn Tây? Ngươi là biểu đệ của Hoài vương thúc?” Nhị hoàng tử nhíu đôi lông mày lại, kinh ngạc nhìn Cố Lăng, trong lòng âm thầm nổi sóng gió. Viễn Tây Hầu ở Viễn Tây thế lực không hề nhỏ, phụ hoàng tại sao lại truyền hắn vào Kinh?

Cố Lăng cung kính cúi đầu, chắp tay nói: “Bẩm Nhị hoàng tử, đúng vậy.”

Nhị hoàng tử chớp chớp mắt: “Tiểu Lý Tử, nếu phụ hoàng đã triệu kiến, còn không mau dẫn Cố công tử đến Thánh Dương Cung.”

“Vâng, nô tài cung tiễn Nhị hoàng tử điện hạ.” Tiểu Lý Tử cung kính nói.

Bước ra khỏi điện Kim Loan, nhìn trời đông tuyết phủ bên ngoài, Cố Lăng cúi đầu nhìn thánh chỉ đang cầm trong tay, nụ cười mỉm vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt dần dần biến mất.

Khóe môi xinh đẹp hơi hơi mím chặt lại.

Thi Tề nhìn thấy Cố Lăng rời khỏi thì mới vội vã quay vào trong điện.

Hoài vương nghe Tiểu Lý Tử bẩm báo lại kết quả Cố Lăng tiến cung hôm nay, trong mắt chợt xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo, nhưng hắn không nói bất cứ điều gì, chỉ phất phất tay ý bảo Tiểu Lý Tử hãy lui ra.

Trong thư phòng vắng vẻ, khóe miệng Hoài vương khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.


Hắn bảo Nguyên Vô Ưu điều tra ra vụ án Nguyệt Thanh Cung bị cháy trước năm mới, mà Nguyên Hạo Thiên cũng bắt Cố Lăng phải tra ra vụ án Nguyệt Thanh Cung bị cháy trước năm mới.

Sự việc càng ngày càng thú vị, không phải sao?

Nếu như Cố Lăng không có cách nào điều tra ra rõ ràng vụ án này, thì phải chăng Nguyên Hạo Thiên sẽ có cái cớ để xử lý Cố gia rồi? Cho dù suốt năm suốt tháng hắn chỉ ở trong Hoài vương phủ không ra ngoài một bước, cho dù mẫu phi vì hắn, vì Cố gia mà tự đặt mình vào Nhân Lãnh Cung, Nguyên Hạo Thiên vẫn từ từ giơ dao mổ lên với Cố gia như thế.

Nếu chẳng ai chịu bỏ qua cho ai, vậy thì cứ thế đến chết luôn đi.

Trên dưới triều đình, ai ai cũng đều biết cái nhân vật tên Cố Lăng này. Vì thánh chỉ vừa ngoài dự đoán lại giống như rất hợp tình hợp lý này của Khánh Đế, trên triều đình đang yên bình lại cuồn cuộn sóng ngầm mãnh liệt thêm lần nữa.

Ba vị đại nhân vừa bị Khánh Đế quát cho một trận và nhận lấy áp lực vô cùng lớn vì không tra ra được bất kì manh mối nào thấy thánh chỉ này được ban ra, bọn họ vui mừng quá đỗi, hoàn toàn không nhìn thấy chút dáng vẻ không vui hay bất mãn nào.

Ba người tranh nhau mời người vừa mới từ trên trời rơi xuống để giải cứu bọn họ về phủ của mình ở tạm.

Cố Lăng liếc mắt nhìn ba vị đại nhân: Thống lĩnh cấm quân Triệu tướng quân, Hình bộ thượng thư Liêu đại nhân, Đôn đốc viện Từ đại nhân. Hắn biểu thị sự cảm kích của mình với sự thịnh tình của họ xong mới từ từ nói: “Để thuận tiện cho việc tra án, Cố Lăng muốn làm phiền Liêu đại nhân một vài ngày, mượn chỗ ở trong Hình bộ vài hôm. Không biết ý của Liêu đại nhân như thế nào?”

Liêu đại nhân vội vàng cười nói: “Cố công tử khách sáo quá rồi. Ngài không cần phải ở Hình bộ, cứ ở trong phủ của lão phu là được rồi.”

“Liêu đại nhân nói đúng lắm. Nếu công tử đã muốn thuận tiện cho việc tra án, ở trong phủ của Liêu đại nhân là thuận tiện nhất luôn rồi. Ở trong Hình bộ quá xa cách, ba người chúng tôi cũng khó bàn giao với hoàng thượng.” Từ đại nhân cất tiếng nói.

Triệu đại nhân cũng rất tán thành với điều này: “Cứ quyết định như vậy đi. Cố công tử ở tạm trong phủ của Liêu đại nhân, có việc gì cần xin cứ việc đến tìm chúng tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.