Phượng Kinh Thiên

Chương 35: Tùy người lựa chọn


Bạn đang đọc Phượng Kinh Thiên – Chương 35: Tùy người lựa chọn

Mặc dù cuối cùng, bà ta vẫn rơi vào kết cục thê thảm!

Tứ đại thị thiếp ngày trước, tứ đại quý nhân của sau này rồi lại đến tứ đại phi tần của hiện tại, chỉ có duy nhất tì nữ thiếp thân bên người Ngọc phi leo lên được long sàng (*) và được sắc phong lên làm mỹ nhân.

(*) Long sàng: giường của vua.

Lúc Tiểu Hoa Tử xòe ô bê hộp đồ ăn bước vào trong viện, mắt nhìn thấy chính là cảnh chủ tớ ba người đang đứng ngắm tuyết, bước chân bất giác đứng chững lại.

Xuyên qua hoa tuyết ngập trời, nhìn thấy Vô Ưu công chúa đang đứng dưới mái hiên, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân như bước vào trong một thế giới êm ả yên tĩnh, óng ánh long lanh. Giữa màn hoa tuyết trắng tinh, người đứng dưới hiên ngắm tuyết khiến cho cảnh tượng trước mắt trở thành một bức tranh vẽ vô cùng đẹp.

Tuyết lướt qua mang lại giá rét cho con người nhưng cũng khiến người ta cảm thấy cảnh tuyết bay ngập trời đẹp không sao tả xiết…

Tiểu Hoa Tử bê bếp lò từ trong phòng ra ngoài. Ngọc Thúy, Ngọc Châu bận rộn lấy đồ ăn trong hộp ra, đặt lên bếp hâm nóng, hắn liền vào trong phòng bẩm báo lại tin tức hôm nay Tiểu Cao Tử truyền về.

“Công chúa, Tiểu Cao Tử nói, Đại hoàng tử rất đau buồn trước cái chết của Đại công chúa, hai ngày nay đều cáo bệnh nghỉ ngơi, hai ngày đều không ra khỏi phủ Đại hoàng tử. Còn về Nhị hoàng tử, ngược lại không hề có biểu hiện bất thường quá nhiều. Ngọc phi đau buồn quá mức đổ bệnh nằm liệt giường. Mấy ngày nay, số lần Nhị hoàng tử tiến cung nhiều hơn trước rất nhiều.”

Tiểu Hoa Tử bẩm báo tin tức xong, thấy nàng không lên tiếng nên cũng chỉ đứng một bên yên lặng chờ đợi.

Lông mày Nguyên Vô Ưu hơi nhăn lại, trong mắt khẽ sáng lấp lánh. Nàng nên đi một nước cờ mạo hiểm thôi. Nàng vẫy vẫy tay với Tiểu Hoa Tử, Tiểu Hoa Tử lập tức phản ứng lại tiến lên phía trước.


Nguyên Vô Ưu nói nhỏ bên tai Tiểu Hoa Tử, Tiểu Hoa Tử kinh ngạc một chút rồi sắc mặt nghiêm nghị dứt khoát gật đầu.

“Đi đi.” Nguyên Vô Ưu nhìn thật sâu vào Tiểu Hoa Tử, mỉm cười phân phó nói.

Tiểu Hoa Tử nhếch môi, không nói ra bất cứ lời nào, chỉ nhìn về phía nàng nặng nề gật đầu rồi lui bước đi ra.

Nguyên Vô Ưu chầm chập khép hai mắt, trong lòng thầm tính toán tính khả thi của việc này. Lần này, nàng đánh cuộc vào vận may.

***

Trong ngự thư phòng, khuôn mặt Khánh Đế vô cảm nhìn bản tấu chương trong tay. Thống lĩnh cấm quân Triệu tướng quân, hình bộ thượng thư Liêu đại nhân, viện giám sát Dư đại nhân đang quỳ trước mặt đều không dám thở mạnh mà cúi gằm đầu xuống đất.

Triệu Nhân Minh bị Khánh Đế ra lệnh điều tra vụ án này đang cố kiên cường bẩm tấu: “Khởi bẩm hoàng thượng, mạt tướng kết hợp với hai vị đại nhân ở Hình bộ và Viện Giám Sát đã tiến hành điều tra khảo sát tỉ mỉ vụ án hỏa hoạn ở Nguyệt Thanh Cung, quả thật hiện trường đã bị thiêu hủy tổn hại quá nhiều, mạt tướng đợi người nhưng không phát hiện được manh mối nào.”

Tiếng nói ngưng lại một chút rồi lại tiếp tục vang lên: “Mạt tướng đã lệnh cho bên khám nghiệm tử thi ở Hình bộ kiểm tra cẩn thận bao gồm cả ma ma ở Trung cung đến thay ca cho Nguyệt Thanh Cung, tổng cộng mười lăm cỗ thi thể tất cả. Trong số mười lăm cỗ thi thể đó có chín cái là của nữ giới, tám cái là cung nữ, sáu cái là thái giám. Cả mười lăm người đều chết cháy không sai, không phát hiện ra điều gì khác thường.”

Cung nhân phân phối ở phủ Đại công chúa ở Nguyệt Thanh Cung là tám cung nữ và tám thái giám. Ngoại trừ hai tên thái giám trực ca đêm muộn nên thoát được một kiếp ra thì tất cả thi thể của cung nữ gia nô trong Nguyệt Thanh Cung và cả Đại công chúa cũng đều đủ cả.


“Rầm“. Khánh Đế vỗ mạnh lên bàn, bản tấu chương trong tay văng ra trước mặt Triệu Nhân Minh.

“Không có gì khác thường? Không có gì khác thường, Nguyệt Thanh Cung bị cháy to như thế, người bên trong thì đến một người cũng không chạy thoát?”

“Ti chức vô năng! Ti chức sẽ cẩn thận khảo sát điều tra lại ổn thỏa.” Ba người quỳ dưới đất trăm miệng một lời, đồng thanh thỉnh tội.

“Trẫm cảnh cáo các ngươi, nếu trước năm mới không tra ra được ai là kẻ chủ mưu phía sau vụ án cháy Nguyệt Thanh Cung, trẫm sẽ chém đầu các ngươi.”

Ba người đều kinh hãi đổ mồ hôi toàn thân, run rẩy khom người lui bước ra cửa.

Thi Tề nhìn ba vị đại nhân sợ hãi, bất an bước ra thì âm thầm lắc đầu. Nếu quả thật không tra ra được chân tướng thật sự phía sau, ba vị đại nhân này quả thật phải tự gánh vác hậu quả rồi.

Sắc mặt tức giận của Khánh Đế dường như bỗng nghĩ ra được cái gì, đôi mắt bình tĩnh chợt sáng lên rồi chầm chậm híp mắt lại: “Thi Tề.”

“Có nô tài.”

“Truyền Cố Lăng của Viễn Tây Hầu phủ vào cung.”


Thi Tề hơi ngẩn người nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, thận trọng nói: “Tuân chỉ.”

***

Hoài vương nhìn Cố Lăng đang ngồi trong đình ngắm tuyết, bước chân hơi khững lại chút rồi từ từ bước đến.

Thấy hắn bước đến, Cố Thu vội chạy đến phía trước hành lễ: “Nô tài tham kiến vương gia.”

Cố Lăng đang ngắm tuyết cũng vội bước tới: “Cố Lăng tham kiến vương gia.”

Gương mặt Hoài vương có vẻ giận dữ: “Bản vương không phải đã nói chúng là biểu huynh đệ, trong Hoài vương phủ này, không cần phải vương gia, vương gia khách sáo như vậy, gọi một tiếng biểu ca cũng là hợp tình hợp lí mà.”

Cố Lăng cúi đầu, Hoài vương nhìn không rõ biểu cảm của hắn, lại nghe thấy hắn cười nói: “Vâng, Cố Lăng tham kiến biểu ca.”

Hoài vương thu hồi ánh mắt, làm như lơ đãng nhìn Cố Thu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khẽ mỉm cười: “Cũng là người lanh lợi, bao nhiêu tuổi rồi?”

Cố Thu cung kính trả lời: “Bẩm vương gia, nô tài Cố Thu, năm nay mười lăm tuổi.”

“Ừ, chăm sóc tốt công tử nhà ngươi, có chuyện thì cứ đi tìm Tiểu Lý Tử.” Nói tóm lại, biểu hiện của Cố Lăng khiến hắn rất vừa lòng, Cố gia có thể dạy dỗ được một đứa cháu xuất sắc như Cố Lăng, đủ thấy được ý chí muốn sinh tồn của Cố gia rồi.


Đầu của Cố Thu đã cúi thấp lại càng thấp hơn nữa: “Vâng.” Hắn không cho rằng, vương gia sẽ vô duyên vô cớ mà hỏi đến hắn, chắc hẳn là vương gia đã biết tên húy của hắn lúc hắn tự đi báo tên trước đây, nên mới đặc biệt hỏi thăm hắn, cũng may kịp thời nhớ ra việc tên húy này.

Hoài vương lúc này mới nhấc chân tiến vào trong đình, Cố Lăng không theo phía sau mà là sóng vai cùng Hoài vương bước vào trong.

Hoài vương liếc nhìn hắn, đôi đồng tử lóe sáng nhưng chỉ cười nói: “Mùa đông ở Kinh Bắc là tuyết rơi trắng xóa, có chút khác biệt với khí hậu ở Viễn Tây, bản vương nhớ trong sách từng nói mùa đông ở hai miền của Viễn Tây tuy cũng lạnh lẽo, nhưng lại rất ít khi có tuyết rơi, đúng không?”

Cố Lăng gật gật đầu, nhìn cảnh đẹp trong Hoài vương phủ bị tuyết trắng bao phủ: “Đúng vậy, Viễn Tây rất ít khi có tuyết rơi, trong trí nhớ của đệ, năm đệ chín tuổi Viễn Tây đã từng có tuyết rơi. Mới đầu bị cảnh tuyết rơi mê hoặc, cho rằng cảnh đẹp nhất trên thế gian cũng không hơn được cảnh này. Nhưng lần này lên Kinh thành, trên con đường đến đây, cảnh tuyết rơi gần như trùng màu với bầu trời đã khiến Cố Lăng được mở rộng tầm mắt, trong lòng cảm thấy hổ thẹn. Có như vậy mới biết, người xưa nói đọc vạn cuốn sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, thật không lừa ta.”

Hoài vương ho vài tiếng, Cố Lăng vội vàng phân phó Tiểu Lý Tử thả rèm xuống nhưng bị Hoài vương ngăn lại.

Giữa hai hàng lông mày của Cố Lăng hiện lên một tia lo lắng: “Ngoài đình này lạnh lẽo, thân thể của biểu ca…”

Một tay Hoài vương cầm khăn tay che miệng, một tay nhẹ giơ lên ngăn lời nói của Cố Lăng lại, rất lâu sau mới thu khăn tay, nhàn nhạt nói: “Không sao, ta quen rồi, không cần lo lắng.”

Cố Lăng nói: “Lần này vào kinh, Cố Lăng có đem theo vài vị thuốc trị tim phổi, đã nói Toàn thúc giao cho Lý tổng quản rồi, biểu ca nếu không ngại có thể thử xem, đệ nghĩ rằng chắc sẽ có chút hữu dụng.”

“Tiểu Lý Tử đã nói với bản vương chuyện này rồi, dùng những vị thuốc đó để trị căn bệnh quái ác này của ta đúng là đang lãng phí, có chút đáng tiếc.”

“Biểu ca hà tất phải xem nhẹ bản thân mình chứ, bệnh của biểu ca nhất định có thể chữa khỏi.”

Hoài vương ho nhẹ vài tiếng, cười cười mà không nói, ngồi xuống trên đệm gấm mềm dày, giống như lơ đãng lại như đang nói chuyện trong nhà mà tự nhiên thay đổi đề tài: “Kinh Bắc chỉ cần vừa vào đông là sẽ có gió tuyết khắp nơi. Đệ đến từ Viễn Tây, chắc cũng không quen với thời tiết ở đây, nhưng cuối năm trời giá rét, sau trận tuyết này, lại thêm vài ngày nữa thì đã đến mùa xuân hoa nở ấm áp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.