Bạn đang đọc Phượng Hồng Vô Tâm – Tiếng Chuông Gió – Chương 57
Vừa về đến ngõ vào nhà, tôi đã thấy con An đang tần ngần đứng ở đầu ngõ. Tôi dừng xe, hỏi:
– Ê Búp! Mày làm gì mà đứng đây như con dở hơi thế?
Nó xụ mặt ra, bĩu môi không thèm trả lời. Tôi cười cầu tài, nhẹ nhàng nói:
– Sao thế? Nói đi xem nào! Đứa nào bắt nạt mày à, nói tên nó ra, tao tát vỡ mồm nó.
Nó cười tủm tỉm, câng mặt lên, túm cổ tay tôi, nói:
– Tao mượn cái tay tý nhé!
Tôi ngơ ngác:
– Ừ!
Chưa nói rời mồm, nó đã cầm tay tôi, đập đánh bẹt bàn tay vào má tôi, xong nó nhảy tưng tưng, reo lên:
– Đấy là mày nói tát vỡ mồm đứa nào bắt nạt tao nhá. Tao chỉ giúp thôi!
Tôi nhéo má nó, dọa:
– Thế rốt cục mày đứng phất phơ ở đây làm gì? Vẫy khách à?
Nó kêu oai oái, giằng tay tôi ra, hậm hực bỏ về. Gớm thật, cái xe đạp bé tẹo mà sao nó phóng nhanh thế, tôi đuổi sát theo, mãi đến gần nhà nó mới bắt kịp. Vòng xe ra trước chặn đầu nó, tôi giữ ghi đông xe lại, ỉ ôi:
– Tao xin lỗi, lỡ lời mà! Mày biết tính tao rồi còn gì, tao toàn bị vạ miệng, mày không giúp sửa thì thôi, cứ dỗi mãi thế.
Con An hứ dài, xuống xe đi bộ về. Tôi cũng xuống xe, đuổi theo nó, túm cổ tay, gọi giật lại:
– An!
Nó hét lên, cố giãy ra. Tôi vội túm nốt tay còn lại của nó, vòng rộng tay ôm nó vào lòng. Nó kêu Á một tiếng xong im im, cọ quậy người cố thoát ra. Tôi nắm chặt tay nó, nói:
– Mày đừng có dỗi được không. Mỗi lần mày dỗi, mày biết tao sợ thế nào không hả?
Con An lí nhí:
– Tao xin lỗi. Tại…tại…tại tao…
Nó đột nhiên thôi không nói nữa, tôi nhẹ nhàng buông nó ra, nắm lấy hai vai nó quay người lại, nhìn thằng vào mắt, hỏi:
– Hết giận rồi chứ gì. Giờ nói xem làm sao lại đứng chờ tao nào.
Con An tròn xoe mắt nhìn tôi, tôi trố mắt lên, nhìn như hỏi lại lần nữa. Nghĩ cứ như phim Hàn Xẻng ấy nhỉ, cơ mà tôi thì không đẹp trai bằng diễn viên Hàn, còn nó thì đẹp hơn gái Hàn nhiều, lại còn không cần phẫu thuật nữa chứ. Chẹp chẹp!
Nó nhìn tôi lạ lẫm, hệt như hôm nay tôi biểu lộ thái quá vậy, hai đứa im lặng nhìn nhau, mãi một lúc lâu sau, con An mới lí nhí:
– Mày quay lưng ra đây!
Tôi ngạc nhiên xoay lưng lại chỗ nó, nó ấn nhè nhẹ vào khắp lưng, cứ mỗi chỗ lại run run hỏi:
– Có đau không?
Tôi lắc đâu, nó xoay người tôi lại đối diện, chìa ngón tay bé xíu ra chọc chọc vào người, xong vội vàng rụt tay lại. Cứ hỏi đi hỏi lại có đau không. Tôi cười:
– Hôm nay mày bị hâm hấp à! Sờ mó tao, định xâm hại hả?
Nó túm tay tôi, nhõng nhẽo:
– Hưng!
Bất chợt nó nói rõ to, tôi giật mình hỏi:
– Giời oi! Cái gì thế!
Con An nghiêm mặt:
– Hôm nay mày đi đánh nhau đúng không?
Tôi lúc này mới ngộ ra, hóa ra con bé biết tôi đi “đánh nhau” với bọn A6, nhưng không biết ở đâu nên cứ đứng chờ trước nhà tôi mãi, xem tôi có về không. Khi nãy còn sợ tôi nói dối, đi bày trò ấn ấn vào người xem có bị thương không nữa chứ. Đúng là tồ thật, như đứa trẻ con ý. Tôi véo mũi nó, cười to:
– Ngốc ơi là ngốc! Hôm nay đi giảng hòa thôi, còn vẽ chuyện thử tao nữa. He he, mà tao bị thương thật này, thơm cái đền bù nhé.
Nói đoạn, tôi chỉ vào vết móng tay của nó trê cổ tay tôi, đồng thời cúi sát mặt xuống mặt nó. Con An sợ quá nhắm tịt mắt, chạy tọt vào cạnh tường, đứng rúm ró, đưa tay lên che mặt, hét ầm lên:
– Hiếp dâm, bớ làng nước ơi hiếp dâm! Cứu tôi với!
Tôi hoảng quá, vội chạy ra đính bưng miệng nó lại thì nó đột nhiên cười toe, chạy lại tung người đạp phát vào bụng tôi, đau thấu gan. Khiếp thật, quên mất nó giỏi võ hơn mình. Tôi ôm bụng quằn quại, nó thì chạy quanh, cười khúc khích:
– Vòng quanh socola, bánh đa sữa đậu nành, sống hay chết? Trả lời ngay.
Tôi méo mó kêu:
– Chết mịe nó rồi! Chơi ác thế.
Nó chống gối, khom khom người nhìn tôi, cố nín cười nói:
– Thế có đau lắm không? Chết chưa, dám sàm sỡ tao à!
Tôi quay sang, định đốp chát với nó thì đập ngay vào mắt là… Khiếp, cái cổ áo lúc nó cúi buông thõng xuống, lộ sạch, đúng là An hấu có khác, hí hí. Tôi nghếch mắt nhìn, cười đểu giả:
– Mày hỏi thêm nữa đi, sắp hết đau rồi.
Nó nhìn theo ánh mắt tôi, đột nhiên kêu toáng lên, đưa tay che ngực, chân thì đá vào mông tôi, chửi:
– Đồ biến thái, thằng bệnh hoạn. Con dê cụ, tao mà mày cũng soi hả? Cho mày chết này, chết này!
Đánh tôi chán mà tôi cứ trơ trơ ra, nó tấm tức chạy ra bậc cổng, ngồi đó úp mặt khóc rưng rức. Vừa thấy nó khóc là tôi đã run rồi, chạy ra xin lỗi, dỗ dành ngọt nhạt:
– Búp Bông dễ thương, Búp Bông xinh đẹp. Mày nín đi mà, tao có cố ý đâu, lần sau mặc áo khác là được mà. Khóc nhiều mau già đấy.
Con An nấc nấc, cố nín khóc, nắm nắm tay nhỏ nhắn lại, đấm vào vai tôi thùm thụp. Lặng yên cho nó đấm, một lúc sau cũng chán không đánh đấm gì nữa. Mắt nó long lên, nhìn tôi giận dữ, tôi cũng nhìn chằm chằm, đọ mắt lại. Nó mỏi mắt, lại thôi, phụng phịu dắt xe bỏ vào nhà. Tôi đứng ngoài gọi:
– Búp ơi Búp! Ra đây tao bảo cái này hay lắm!
Nó bước bành bạch đi ra, nhăn nhó hỏi:
– Gì thế!
Tôi rút trong túi áo ra thanh socolo, đưa cho nó, nói:
– Ăn đi, kẹo dỗ trẻ con này!
Mắt nó sáng lên, giật lấy thanh socola xong giấu ra sau lưng, cười hì hì:
– Còn bao nhiêu nộp hết mau!
Nói đoạn, nó chúi đầu vào ngực tôi, ngó trong túi áo. Không thấy gì, nó túm tay áo tôi nũng nịu:
– Bi! Kẹo đâu ồi!
– Hết rồi, vừa nãy thằng Quang trấn mất 3 thanh.
Nó mỉm cười, bóc thanh socola xong bẻ đôi, cắm một nửa vào miệng tôi, một nửa nó đưa lên miệng nhai rau ráu, dứ dứ tay đe dọa:
– Này nhé! Cái này là ăn chung nhưng không phải là hôn gián tiếp nhé! Cấm mày bịa chuyện, phao tin đồn nhảm.
Tôi phì cười, suýt rơi cả socola, đáp:
– Rồi ạ! Gớm quá thôi! Tao lượn đây, mày ở lại cố mau ăn chóng béo nhé!
Con An gật gật đầu, ăn tiếp, hai má phúng phính, nhìn hệt như con hamster. Chủ nào tớ nấy có khác, nhìn nó cứ yêu yêu, ngộ ngộ chẳng khác gì con hamster nó nuôi. Sớm muộn rồi cũng béo núc béo ních như con chuột đấy cho xem.
Về nhà, hôm nay tôi vừa vui vì nhẹ nợ với bọn A6, lại còn soi được An hấu nữa chứ, tối nay lại nốc Coca ăn mừng rồi. Ăn uống no nê, vừa ăn vừa cười như thằng dở, bố mẹ tôi thấy vậy thì ngạc nhiên nhìn ông con quý tử, nhấm nháy nhau cái gì đấy. Buổi tối, tôi lại quen lệ, học nháo nhào rồi dính luôn vào điện tử, gần 12h đêm mới đi ngủ, nằm thẳng cẳng đến tận 6h sáng hôm sau, bỏ luôn cả võ vẽ.
Sáng mở mắt ra đã 6h, tôi cuống cuồng mặc quần áo, ăn sáng, uống sữa chớp nhoáng, sặc lên cả mũi. Sau đó thìphóng như điên đến trường, suýt quyệt phải xe tải, hú hồn thật. Vừa vào lớp đã thấy chúng nó xúm đông xúm đỏ lại quanh bàn con An, tôi đứng ngoài, kiễng lên ngó vào.Chẳng biết ai tặng nó quà, kèm theo là tấm thiệp làm quen. Lũ con gái léo nhéo, giục con An mở quà, bên trong là một quả cầu tuyết, cả lũ thấy thế ồ à, cười rúc rích với nhau. Tôi tự nhiên khó chịu, hậm hực về chỗ, nằm bò ra bàn ngủ. Lúc sau, chúng nó cũng tản đi hết cả, con An quay xuống gọi tôi:
– Ê Hưng! Có đồ chơi này!
Tôi đáp cộc lộc:
– Không thích!
Xong lại úp mặt ngủ. Con An chu mỏ ra, nói:
– Lè! Không thích thì thôi! Đồ ngố.
Hôm sau, lại có liền hai hộp quà, một hộp gửi ngoài cổng trường, một hộp để trong ngăn bàn. Con An nhận cả, thích thú mở ra khoe với đám vịt bầu. Tôi thì hằn học, suốt mấy hôm mặt cứ gườm gườm, nhìn đứa nào cũng muốn tương cho phát nát sọ. Cái cảm giác này là sao nhỉ? Vừa tức, vừa cay, khó chịu thật, cứ ấm ức mà không nói lên lời được. Nhìn nó cười hồn nhiên, nhận quà thằng khác mà tôi lại cáu. Hai thằng bỏ quà vào ngăn bàn thì chưa dò ra, nhưng cái thằng mà đưa quà nó ngoài cổng trường ấy, kiều gì bọn trực cổng chẳng biết mặt, đã thế ông cho đi luôn, cái tội dám léng phéng với Búp Bông. Chẳng biết chúng nó xin phép ai chưa mà láo toét thế, đúng là càng hiền thì càng lắm đứa câng câng bu vào quanh con An. Mà kể ra con An xinh đến thế, lắm vệ tinh là phải, ấy vậy mà tôi cứ thấy lộn cả ruột lên, cứ thế này thì tức ói máu chết mất.
Buổi chiều ngày thứ bảy, nhân cuối tuần, tôi sang nhà con An chơi, mang theo một đống bánh kẹo, đồ ăn vặt, định làm bất ngờ cho nó. Đến nhà nó, nhà chỉ có mỗi nó với ông anh, lão đang cắm mặt vào PC, chào lại tôi xong lại căng mắt ra đánh Diablo tiếp. Tôi rón rén lên phòng nó, ngó đầu vào thấy con bé đang nằm bò ra nệm, xung quanh là quà tặng ở trường, còn nó thì hì hục gói lại từng món một. Tôi ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
– Búp Bông đang làm gì thế?
Nó nghênh nghênh cái đầu, đáp:
– Trả lại quà chứ còn làm gì.
Tôi ngạc nhiên:
– Sao lại trả?
– Tao không thích kiểu giấu mặt này, với lại tao…tao…. Mà thôi, chẳng có gì đâu
Tôi nằm dài ra bên cạnh, làu bàu:
– Mày khó hiều thật, toàn làm tao đau cả đầu.
Nó cười hì hì, gói quà tiếp. Bỗng ngửi thấy mùi đồ ăn, nó hít hít, chun mũi lại, kêu:
– Chu choa! Bò bía này, nem cuốn này, lại còn cả sữa chua, ổi này, cóc này, xoài dầm này. Hi hi, hôm nay Bi ngố lại tốt bụng thế.
Tôi cười cười, bảo:
– Không ăn nhanh là tao ăn hết đấy.
Con An nhón tay lấy miếng cóc, bỏ vào miệng tôi, nói:
– Thưởng cho công đi mua đồ ăn cho hoa hậu.
– Mày mà hoa hậu á, có mà heo hậu thì có!
Nó xì dài, ưỡn người, tay ôm vào eo, khoe dáng, nói:
– Này nhé, tao dáng chuẩn người mẫu đấy. Mày chẳng biết cảm nhận cái đẹp gì cả.
Tôi phì cười, ngó sang ngắm nó mải mê. Da trắng, môi đỏ mọng, người thon thả, lại còn “hấu” nữa chứ, đúng là mẹ làm đầu bếp có khác, cái gì làm ra cũng “ngon” hết cả. Ngồi ăn nhóp nhép cạnh tôi, con An líu lo hỏi:
– Ngố ơi! Sao mấy hôm nay mày lạ thế?
– Là sao?
– Nhìn bạo lực lắm, sợ ơi là sợ. Tao hỏi thì toàn đáp trống không rồi ngủ luôn. Lêu! Xấu tính.
Tôi bực dọc đáp:
– Chẳng làm sao cả, tao vẫn bình thường.
Vừa nói, tôi vừa nhìn sang, chợt thấy mặt nó đỏ ửng lên, mỉm cười e thẹn, hai cánh tay khép nép ép sát mình. Tôi hỏi:
– Hê! Xấu hổ cái gì mà đỏ mặt thế Búp Bông?
Nó ỏn ẻn đáp:
– Hì, không có gì cả!
Lúc sau, nó úp cả cái gối vào mặt, hét vào gối:”Aaaaaaa! Chết mất thôi. Chết mất, chết mất. chết mất!”. Tôi không nhịn được cười, túm lấy cái chỏm tóc của nó, giật nhẹ bảo:
– Con dở người, mày bị điên rồi.
Con An lắc lắc đầu, hất tay tôi khỏi tóc nó. Lúc sau nó ngẩng mặt lên thì tóc mai bết cả lên má. Tôi mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ tóc ra, tay lướt qua gò má mềm mịn, con An ngơ ngác nhìn tôi:
– Ơ kìa! Mày…