Bạn đang đọc Phượng Hồng Vô Tâm – Tiếng Chuông Gió – Chương 36
Buổi chiều hôm đó, suốt dọc đường đi tôi và con An không nói với nhau câu nào. Ai cũng cần một khoảng lặng để tự ngẫm lại lòng mình. Hơn lúc nào hết, giờ đây tâm trí tôi bối rối vô cùng, cái cảm giác khó chịu khi đó là sao nhỉ, chưa bao giờ tôi gặp phải cảm giác đó? Vừa đắng lại vừa ấm ức, tức tưởi làm sao! Chẳng lẽ là mình…ghen…à? Không! Không thể thế được. Cả hai có là gì để mà ghen, chắc tại tôi đã quá thân quen với nó, quen cái cảm giác nó chỉ cười đùa đáp chuyện một thằng con trai duy nhất là tôi nên bây giờ thấy khác chút là tôi đã nổi quạu. Phải là như thế rồi, mình độc đoán quá mà!
Mải mê suy nghĩ, về tới trước cửa nhà con An lúc nào không hay. Nó chạy vào mở cổng, trước lúc vào còn vẫy vẫy tay chào tôi nữa. Tôi cười chào lại:
– Búp Bông về ngoan nhé! Hí hí hí!
Nó xụ mặt ra, chui tọt vào trong, chìa tay ra ngoài khe cổng, cong ngón út bé xíu lên, làm dấu hít-le không thèm chơi với tôi nữa. Trẻ con thật, ngần này rồi còn hít-le nữa. Tôi mỉm cười đạp xe về, trong lòng yên ả, dịu nhẹ như có dòng nước mát. Suốt mấy ngày này, tôi căng óc ra lo chuyện dạ hội, xong rồi lại thấp thỏm lo bọn thằng Vĩ chơi lén. Chỉ có hôm nay, tôi mới thấy thư giãn được, may sao giữa những lúc căng thẳng nhất, tôi luôn có một ai đó đến bên cạnh vực dậy, lắng nghe mọi tâm sự của tôi. Đời tôi, có điều đó là may mắn nhất và tôi dám chắc ít ai có được điều quý báu đó giống tôi.
Đi học về, soạn bài linh tinh xong tôi nằm khoèo ra ngủ lăn lóc. Sáng hôm sau, hộc tốc dậy đi học, tý nữa thì muộn. Chẳng hiểu sao mình tự nhiên ngủ sớm thế, lại còn ngủ mê mệt đến suýt muộn học nữa chứ, trước nay chưa bao giờ tôi ngủ muộn quá 6h sáng, chắc tại hôm qua tập mệt quá nên ngủ. Dọc đường đi, tôi cứ có cảm giác ai đang bám theo mình, vội tăng tôc đi nhanh dần, coi như không biết gì. Vào trường, lúc tôi lên lớp bọn nó đã đến đông đủ, đứa thì chơi, đứa thì truy bài nhau. Thằng Quý ở dưới cuối kêu:
– Hôm nay trời có bão! Hưng đi học muộn chúng mày ơi!
Con Thy thấy tôi đến thì chạy ra, nheo nhéo:
– Hưng! Thầy cố vấn Đoàn vừa gọi loa đề nghị ủy viên 3 xuống họp dưới văn phòng Đoàn kìa, đi mau lên.
Báo hại tôi vừa leo 4 tầng xong lại lao như bay xuống rồi lại leo lên 3 tầng nhà Giám hiệu. Vào đến phòng, mọi người đã tề tựu gần đủ, chỉ còn thiếu tôi và một anh 11 nữa. Thầy cố vấn bảo tôi:
– Hôm nay Hưng làm sao mà đến muộn vậy em?
Tôi thở hồng hộc, đáp:
– Dạ! Em ngủ dậy muộn quá ạ!
Một anh đỡ lời cho tôi:
– Hôm qua lớp nó tập võ mà thầy, chắc mệt nên ngủ quá chút. Mọi khi thằng Hưng nó toàn đến trường từ sớm.
Thầy gật đầu:
– Hưng chú ý giữ gìn sức khỏe, sắp dạ hội rồi, thiếu một người là lộn tung lên đấy. Hôm nay anh Mã nghỉ ốm, chỉ còn chờ mỗi em thôi, vào họp đi.
Nội dung buổi họp cũng chỉ là xem xét ý kiến, kế hoạch của từng người được phân công. Tôi là người duy nhất hoàn thành trước thời hạn nên không có việc gì nữa. Còn lại mấy anh kia đều đang làm dở cả, chủ yếu là nhắc mấy người đó đẩy nhanh tiến độ làm việc cho kịp chuẩn bị. Nhưng hình như thấy tôi rảnh rang quá hay sao mà thầy lại giao thêm cho việc giám sát nhóm văn nghệ. Việc này thì tất nhiên là tôi chẳng nề hà gì rồi, đội văn nghệ toàn hot girl của trường, mình đi giám sát thì sướng phải biết. Hề hề!
Nhưng mà mọi việc vốn không như tôi tưởng. Tôi mải nghĩ đến viễn cảnh được chăm bẵm mà quên mất đa số các em xinh xinh đều là các chị 11, 12, có kinh nghiệm diễn văn nghệ. Mình đến trông là bị các bà ý chạy lại bẹo má, lấy mất kính. Có chị còn ôm chầm lấy tôi, thỏ thẻ:
– Ôi giộ ôi! Chồng bé ơi chồng bé! Đi đâu giờ này mới về đấy?
Mấy chị đứng quanh cười khanh khách, đúng là tại mình ít tuổi nên toàn bị bắt nạt. Mà ít tuổi là việc của ít tuổi chứ, nhìn mình to cao hơn hẳn mấy bà “chân ngắn” đấy, thế mà toàn bị gọi là “bé”. Trông được có 2 buổi là tôi đã hãi, vội vàng lên xin kiếu với thầy cho tôi lãnh nhiệm vụ khác thích hợp hơn, rồi lại viện cả lý do sắp thi rồi, còn có 1 tháng nữa là thi chia phòng, tôi cần có thời gian ôn luyện. May mà thầy đồng ý, dù gì thì việc mình mình cũng làm xong rồi, không phải sợ bố con thằng nào cả.
Trước dạ hội 1 tuần, trường đẩy nhanh lịch tập, nhìn đám con gái đi tập văn nghệ từ tiết 3 buổi chiều, mãi đến 6h tối mới tan, trông đến tội. Đúng là làm việc cho trường lớp sướng thì sướng những cũng có lắm cái khổ, nhiều người cứ thích được chú ý, hâm mộ, nổi tiếng trong trường mà quên mất cái giá phải trả cho cái danh hão ấy. Tiếc là tôi cũng nằm trong vòng luẩn quẩn của cái danh hão và quyền lực thu nhỏ. Người ta có thể phán xét người khác bao nhiêu cũng được, nhưng ai cũng quên mất nhìn lại cái thùng rác đội trên đầu.
Sáng ngày thứ 4 tuần dạ hội. Cả tuần nay toàn phải đến lớp từ sớm, chạy đôn chạy đáo hết học bù bài, lên bảng bù điểm thiếu xong lại bay xuống văn phòng Đoàn họp. Rõ ràng lúc lên kế hoạch đã hoàn hảo thế rồi mà lúc thực hiện lại phát sinh ra bao nhiêu chuyện. Tranh thủ lúc nghỉ tiết 4-5 chưa phải đi đâu, tôi ngồi lại tám chuyện với con An. Không biết nó lôi đâu ra cái bánh kẹp to đùng, đang nhí nhách ăn. Tôi gọi, nó gật đầu ra ý: “Nghe rồi! Có gì nói đi!”, rồi tôi nói với nó đủ thứ, than phiền mệt mỏi. Nó vẫn gật gật, hai má phị ra, nhai lúng búng. Cáu lên, tôi giằng cái bánh, ngoạm một miếng rõ to, nhai nhồm nhoàm, xong nuốt đánh ực một cái. Tôi cười hề hề khen ngon, con An thì nhăn mặt lại, đánh bồm bộp vào vai tôi, cau có:
– Eo ôi! Mồm to như mồm lợn! Mày làm đau cái bánh của tao đấy!
Tôi phì cười, hỏi vặn:
– Mày chưa nghe câu ” Thà một đao chém chết còn hơn là hành hạ từ từ” à? Tao cắn miếng to là muốn hóa kiếp cho cái bánh sớm đấy. Mà mày ăn lại còn sợ cái bánh bị đau. Đúng là dở người!
Nó nhéo tai tôi, quát:
– Ai dở người cơ?
Tôi xua tay, kêu ai ái, cười van vỉ:
– Ơ ơ ơ…tao nói….nói….thằng Minh mà….không nói….Búp Bông xinh đẹp, dễ thương, đảm đang, hiền lành mà….! Á á đau, bỏ cái tay ra!
Con An vặn thêm, kêu:
– Dám gọi tao là Búp Bông này!
Rồi lại thêm một bàn tay to đùng vặn nốt tai còn lại của tôi. Thằng Minh biến thái tưởng ngủ rồi, ai ngờ nó nghe được, hằm hè:
– Thằng chết dẫm này! Mày nói lại bố nghe xem nào!
Hành hạ tôi chán chê, hai đứa ác độc mới về chỗ. Con An trở lại ăn bánh, thằng Minh lại úp mặt xuống ngủ. Trống vào lớp vừa vang lên, bọn nó lục tục kéo vào. Học yên lành cả tiết sau không sao, lúc ra đến nhà xe đột nhiên thằng Minh bật dậy, gào:
– Thằng Hưng đặt tên riêng cho An nhà ta!
Cả lũ nhao nhao lên:
– Uầy!
– Ghê thế!
– Giống như mình đặt tên cho người yêu á!
– Là gì?
Tôi vội lao lên che miệng nó lại, ấn ra sau, thằng Minh cố vùng lên, gào:
– Là…là…bỏ tay bẩn khỏi mồm tao….ái chà….bỏ ra mà thằng lợn này! Là….là…Búp…Búp…Bông!
Bọn nó ồ cả lên, bọn con gái xúm xít quanh con An gọi “Búp Bông” liên tục, có đứa còn véo má, có đứa còn ôm con An hát ru nữa. Cánh con trai thì quây tôi lại, thằng Hoàng ra giọng:
– Anh thấy chú làm thế là không được. Dám kua cả chị An hấu, chú định không chừa lại em nào trong cái trường này hả?
Thằng Tùng hùa vào:
– Đúng! Định ăn mảnh à?
Lại được thêm thằng Quang ngơ:
– Nó định sưu tập con gái mà!
Thằng Tùng lại:
– Đúng! Định sưu tập hả?
Giải thích mãi chúng nó không hiểu, tôi dở khóc dở cười không biết làm sao. Nhìn sang con An, thấy nó mặt đỏ như gấc, rúm ró người lại sau lưng con Thy hạt mít. Trêu đến lúc hết cả vốn từ, bọn nó mới thả đế cho về. Dọc đường đi, con An chẳng nói chẳng rằng, lúc vào nhà cũng không thèm chào tôi nữa. Buổi sáng hôm sau được nghỉ, biết nó giận nên tôi sang nhà nó để làm lành. Định đem đồ ăn hoặc rủ đi chơi để dụ khị cho nó nguôi giận. Nhưng sang nhà thì anh nó bảo:
– Con An nó vừa đi đâu chơi rồi, ơ thế mày không đi cùng nó hả Hưng?
Tôi vội chào anh, tức tốc đạp xe đi tìm nó khắp nơi. Tìm từ bãi bồi, chỗ hàng quá bánh tôi hay rủ nó đến, ra cả trường tìm cũng không thấy đâu. Cuối cùng, nghĩ đến một nơi, tôi vội lao như bay về hướng đó.
Dừng ở trước sân công viên nhỏ, tôi nghển cổ lên nhìn xem con An đâu. Đây rồi, cái dáng bé bỏng đang ngồi thu lu trong cái nhà cầu trượt cũ,không để ý thấy cái chỏm tóc củ hành của nó, tôi cũng không nhận ra nó đang trốn ở đây. Tôi cất xe, rón rèn bò lên xem. Con An đang ngồi bó gối trong cái nhà cầu trượt, co tròn người lại như cục bông. Len lén bò lên, tôi đặt nhẹ tay lên vai nó, gọi:
– An ơi!
Con An không đáp, im lặng ngồi, co người lại kĩ hơn. Tôi gọi:
– An ơi!
Nó vẫn không nói gì, cứ tôi lom khom nhích ra nhìn mặt nó là nó ngoảnh đi chỗ khác không thèm nhìn mặt tôi. Tôi cười hì hì, lay lay nó:
– Thôi! Tao xin lỗi mà.Có phải tại tao cố ý đâu! Đi mà!
Nó đáp lạnh tanh:
– Không biết!
Năn nỉ, ỉ ôi mãi không lay chuyển nói nó. Tôi đành im lặng ngồi bên cạnh, bắt chước dáng ngồi của nó rồi nhại lại động tác y hệt. Im lặng lúc lâu, con An tò mò nhìn tôi, tôi nhoẻn miệng cười, nó hứ một tiếng xong lại quay mặt đi. Đang yên đang lành, tự nhiên nó khóc òa lên như trẻ con, tôi hốt hoảng, lắc lắc nó, dỗ dành:
– Ấy ấy! Đừng có khóc mà! Có mỗi tý thôi đã mít ướt, rồi mai đến tao bảo chúng nó không trêu mày nữa mà!
Nó càng khóc to, lắc đầu:
– Không phải chuyện đó!
Tôi ngơ ngác:
– Thế rốt cục là làm sao?
Nó không đáp, cứ gục vào ngực tôi mà khóc. Hỏi không được, tôi chỉ biết im lặng nhìn nó đầm đìa nước mắt. Khóc một lúc lâu, nó ngủ mất, nhìn vẻ nó mặt lúc ngủ vẫn còn đọng lại nét hờn dỗi, môi run run như giận cả trong giấc mơ. Tôi khẽ đưa tay vuốt mi mắt nó, lau khô những giọt nước mắt còn sót lại. Khổ thân, khóc sưng húp cả mắt! Tôi cầm lấy tay An, nắm chặt lại như sợ tuột mất. Kể từ ngày phát hiện ra việc nó là chị cả của cả băng con gái, tôi chưa phút nào nghĩ nó là con An chỉ tay năm ngón kia. Đối với tôi nó cứ mãi là con gấu lười ham ăn ham ngủ, tạo ình vỏ bọc sắt đá để không bị ai làm tổn thương. Con An lúc này đây mới là nó thực sự, mau nước mắt, hay làm nũng tôi, viện ra những lý do ngốc nghếch nhất để mè nheo Hưng ngố. Ngồi nhìn nó khóc, tôi chẳng biết làm thế nào, cũng chẳng biết tại sao, chỉ thấy mình bất lực không làm gì nổi. Nhưng An ơi! Mày yên tâm là bất kể lúc nào tao cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ mày, nhất định tao không buông tay mày ra đâu!
Tiếc làm sao, tôi là kẻ thất hứa!