Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 3: Hoàng thất (2)
Phượng Dương nắm tay ta kéo vào hậu viện của Thiên Viên Các. Ở đó không
có vườn hoa như bao cung điện khác mà thay vào là một bãi đất trống cho
Phượng Dương luyện võ và cưỡi ngựa. Ở giữa bãi đất có một con ngựa màu
đen thuần, không pha chút lông tạp nào nhưng còn khá nhỏ, tầm khoảng một tuổi hơn chút. Con ngựa có vẻ hồi hộp, nó cứ dậm chân liên tục, mõm lại huých huých nhìn về bên này.
Phượng Dương nắm tay ta kéo tới chỗ con ngựa, nó có vẻ hoảng sợ. Phượng Dương nói:
– Âm nhi, con ngựa này cho ngươi học cưỡi.
Tuy ta không giỏi võ công cũng không biết cưỡi ngựa nhưng nhìn ngựa là
môn bắt buộc phải học. Con ngựa này tuy còn nhỏ nhưng là ngựa thuần
chủng, rất quý hiếm. Khoảng năm năm mới có một con ngựa tiến cống như
vậy. Ta không biết tại sao Phượng Dương có ngựa quý như thế nhưng nàng
lại tặng cho ta.
Buổi trưa, Phượng quân cho người qua mời ta cùng dùng cơm. Phượng Dương
không đi, nàng phải luyện bắn cung. Ngồi cạnh Phượng quân, ta luôn có
cảm giác xa cách. Suốt bữa ăn ta thường xuyên mắc lỗi, dù ngài ấy không
nói gì nhưng đôi mày luôn chau lại. Đến khi uống trà, ta lại gây ra
tiếng động. Thật ra bình thường ta cũng như thế nhưng Tĩnh phụ thân sẽ
không mắng ta. Nhưng Phượng quân lại không phải Tĩnh phụ thân. Người
nói:
– Âm nhi, bình thường ngươi không học lễ nghi sao?
Ta run sợ quỳ xuống. Phượng quân không nói gì nữa. Sau một lúc người thở dài rồi cho ta lui.
Ta ở lại Thiên Viên Các của Phượng Dương ngủ một giấc thật say, khi thức dậy vẫn thấy nàng ấy đánh quyền ở sân tập.
Chiều muộn, Phượng Dương lại dắt ta về cung Tĩnh Thần, nơi ở của Tĩnh
phụ thân, cũng là nơi ta ở. Cung nhân đều đang đứng ngoài. Nghĩa là Mẫu
hoàng đang ở đây. Bình thường ta cũng sẽ đứng ngoài chờ Mẫu hoàng đi rồi mới vào nhưng hôm nay có Phượng Dương, ta không biết nên bước vào hay
đứng chờ.
Phượng Dương nắm tay ta bước vào Tĩnh Thần cung, mặc cho Trương nữ quan
cản trở. Trương nữ quan là cung nữ theo hầu Mẫu hoàng từ nhỏ, bình
thường trong cung lời nói của nàng còn quan trọng hơn của Phượng quân.
Ta khi gặp nàng cũng phải hành lễ chào.
Phượng Dương dắt ta thẳng vào trong, vòng qua gian chính để vào tư cung
của ta. Khi đi qua cửa chính, ta nghe thấy giọng nói thánh thót của Mẫu
hoàng:
– Ai đang ở ngoài?
– Nữ nhi Phượng Dương, Phượng Âm tham kiến Mẫu hoàng.
Phượng Dương thay ta nói. Ta nghe giọng Mẫu hoàng thoáng dịu đi:
– Dương nhi? Vào trong này đi.
Chúng ta vào bên trong. Mẫu hoàng ngồi trên chính vị, Tĩnh phụ thân đang đứng hầu bên cạnh. Người chỉ thoáng nhìn ta một cái rồi lại nhìn Phượng Dương.
Chờ chúng ta hành lễ xong, Mẫu hoàng nói:
– Dương nhi, sao hôm nay con lại qua đây?
Bình thường Mẫu hoàng cũng hay tới gặp Tĩnh phụ thân. Thỉnh thoảng ta
cũng có gặp người nhưng chưa bao giờ nói chuyện với người thân thiết như Phượng Dương.
– Chỉ qua thăm Âm nhi thôi ạ!
Mẫu hoàng nhấp một ngụm trà, trầm tư nhìn chúng ta. Người nói:
– Dương nhi, Lễ trưởng thành sẽ cử hành vào cuối năm nay. Con không sao chứ?
Phượng Dương có vẻ hơi bất ngờ, bàn tay nắm tay ta siết chặt lại. Nhưng nàng bình tĩnh nói:
– Con hiểu rồi. Con sẽ chuẩn bị.
– Dương nhi… Thôi, hai đứa xuống nghỉ ngơi đi.
Ta nghe thấy tiếng Mẫu hoàng bất đắc dĩ, có thể nhận ra người nén tiếng
thở dài trong khi gọi tên Phượng Dương. Người chưa từng gọi ta thân
thiết thế.
Ta và Phượng Dương cúi người hành lễ:
– Nhi thần cáo lui.
Tới bên ngoài, Phượng Dương nắm tay ta. Tay nàng ấy đã lạnh buốt.
– A Dương, lễ trưởng thành là gì?
Phượng Dương nhìn ta mà không nói, trong mắt chất chứa nhiều muộn phiền
ta thường thấy trong mắt Tĩnh phụ thân. Nàng ấy kéo ta vào phòng. Khi
các tỳ nữ hành lễ, nàng ấy ra lệnh:
– Tất cả ra ngoài. Không có lệnh của ta kẻ nào dám vào, chém!
– Vâng!
Chờ mọi người lui ra hết. Phượng Dương nói nhỏ với ta:
– Âm nhi, đã hơn sáu năm Mẫu hoàng không mang thai.
Cái này ta biết. Hoàng thất chúng ta nếu hơn năm năm không hoài thai thì có nghĩa sẽ không mang thai được nữa. Nhưng… điều này không nói lên gì
cả.
Ta ngờ nghệch nhìn Phượng Dương. Nàng hơi thở dài hỏi ta:
– Âm nhi, ngươi biết vua Thái Hoà không?
Ta lắc đầu. Ta mới nghe tên lần đầu. Phượng Dương chau mày, ta không hiểu.
– Âm nhi, vua Thái Hoà là vị vua thứ mười của Nghi quốc, bà có tổng cộng mười công chúa và hai hoàng tử. Các triều vua khác cũng đều có trên sáu vị công chúa.
Ta có vẻ hiểu gì đó rồi, nhưng…
Phượng Dương gật đầu:
– Ừ, nhưng tất cả chỉ có ba công chúa trưởng thành mà thôi. Một người
trở thành vua, một người làm Quốc sư còn một người làm Định Quốc tướng
quân của Nghi quốc. Hơn nữa, ngoài quốc vương thì hai người còn lại đều
không thể hoài thai. Những vị công chúa khác đều được ghi là chết yểu.
Ngươi biết lý do không?
Ta lắc đầu.
– Họ đều chết trong lễ trưởng thành.
Lễ trưởng thành? Ta chưa từng nghe đến buổi lễ này. Nó đáng sợ lắm sao?
Ta nhìn Phượng Dương nhưng nàng ấy lại lắc đầu. Nàng nhìn ta như muốn
nói lại thôi, tất cả chỉ còn lại một câu:
– Âm nhi, ta sẽ bảo vệ ngươi! Cả hai chúng ta nhất định sẽ sống sót.
****
Ngày hôm sau, Kính Thiên và con ngựa đã đứng chờ trong Tĩnh Thần cung.
Phượng Dương luôn như thế, những gì nàng ấy đã quyết định thì không một
ai có thể thay đổi. Ta nhìn Kính Thiên và con ngựa, bối rối không biết
phải làm thế nào.
Bữa sáng, ta dùng bữa với Tĩnh phụ thân. Hai chúng ta luôn ăn chung với
nhau. Trong Tĩnh Thần cung cũng không có nhiều cung nhân, chỉ có Vượng
Phúc là người của Tĩnh phụ thân mang từ nhà mẹ đẻ đến. Món ăn trên bàn
cũng rất mộc mạc, không cầu kỳ giống như bên Phượng quân, chỉ có bốn
món: ba chay một mặn.
– Phụ thân, Kính Thiên và con ngựa…
Tĩnh phụ thân dừng đũa nhìn ta. Người mỉm cười:
– Nếu Âm nhi thích thì giữ họ lại cũng được.
– Chúng ta không có chỗ nuôi ngựa…
Tĩnh phụ thân hơi dừng lại, người lại cười nói với ta:
– Chúng ta xây một chuồng ngựa là được rồi!
Ta nhìn lại khuôn viên Tĩnh Thần cung. Chỉ bằng một nửa Thiên Viên các,
làm sao có thể xây chuồng ngựa? Ta cúi đầu nói với Tĩnh phụ thân:
– Hay thôi đi. Con sẽ gửi ngựa ở chỗ Phượng Dương.
Tĩnh phụ thân không nói gì, chỉ tiếp tục ăn cơm. Ta biết người buồn
nhưng ta không thể để người xây chuồng ngựa được. Khuôn viên của Tĩnh
Thần cung không lớn, chỉ có một sân và ba gian nhà. Nếu xây chuồng ngựa
thì phải phá bỏ một gian. Mà phụ thân sẽ không để ta phá gian nhà của
mình.
– Kính Thiên thì phải thế nào?
Phụ thân nhìn ta, người nói:
– Kính Thiên là phu thị của Âm nhi sao?
Ta không biết phải trả lời thế nào. Phượng Dương tặng Kính Thiên cho ta, nhưng ta không biết phải để huynh ấy làm gì.
– Con không biết…
Tĩnh phụ thân trầm ngâm nhìn ta rồi nói:
– Con thử hỏi hắn xem.
Ta không hiểu tại sao phải hỏi Kính Thiên nhưng phụ thân nói như thế nên ta cũng đi hỏi hắn:
– Kính Thiên, ngươi muốn làm phu thị của ta hay không?
Kính Thiên có vẻ ngạc nhiên nhìn ta. Hắn cúi đầu:
– Theo ý của công chúa.
Hắn nói như vậy ta không biết phải nói thế nào nữa. Ta lại đi nói với
phụ thân. Người nói với ta cứ để Kính Thiên ở đây, khi nào hắn hoặc ta
có quyết định thì hẵng cho hắn đến nơi hắn cần đến.
Ta không hiểu vì sao phải phức tạp như vậy nhưng phụ thân nói thì hẳn là đúng rồi. Ta không nghĩ nhiều nữa mà đi học chuẩn bị cho lễ trưởng
thành. Cái buổi lễ mà ta không hiểu sẽ phải làm cái gì.
Phượng Dương không đi học. Suốt từ hôm đó đến lễ trưởng thành nàng ấy
đều không đi học. Toàn bộ thời gian đều ở Thiên Viên các luyện thực
chiến với các thị vệ trong cung. Mỗi lần ta đến thăm nàng đều phát hiện
cơ thể nàng có thêm nhiều vết thương. Có những chỗ vết thương cũ đang
băng bó lại có thêm vết thương mới, chỗ bị băng luôn có máu đỏ thấm ra
ngoài.
Còn hơn năm tháng nữa là cuối năm, lễ trưởng thành sẽ diễn ra nhưng ta
không biết với tình trạng hiện tại, Phượng Dương có thể sống nổi đến lễ
trưởng thành hay không?