Phượng Hoàng

Chương 2: Hoàng thất


Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 2: Hoàng thất

– Thừa Vận đế, hoàng đế thứ mười tám của Nghi quốc được coi là vị hoàng
đế hoang dâm nhất vì trong hậu cung không chỉ có tới tám mươi phu thị mà còn lập phu thị của Hồng Dật đế, tức mẫu hoàng mình làm Phượng quân,
mặc cho lời can ngăn của các học giả. Các vị công chúa, trong đạo quân
vương tuy không ngăn cản việc vô lý này nhưng trong hiếu đạo lại nghiêm
cấm. Vì vậy, Thừa Vận đế mặc dù là một minh quân nhưng trong sử sách
không hề có bài ca ngợi…

Hứa phu tử cứ ngồi đó nói mãi. Ta rất buồn chán. Lại một buổi học trị
quốc. Ta mong tới giờ học thi pháp hơn. Nhìn Phượng Dương bên cạnh, nàng đã ngủ từ khi nào. Các tỷ tỷ khác thì chăm chú nghe phu tử giảng bài,
chỉ có ta và Phượng Dương không để tâm. Không phải chúng ta còn nhỏ
không hiểu mà là ta không quan tâm những thứ này, còn Phượng Dương hẳn
đã được phụ thân dạy từ lâu rồi.

Ta và Phượng Dương là công chúa nhỏ nhất của mẫu hoàng. Tuy cùng một phụ thân nhưng ta được Tĩnh phu thị nuôi nấng còn Phượng Dương được phụ
thân nuôi dạy. Ta và Phượng Dương không được thường xuyên gặp nhưng
chúng ta vẫn hay lén lút đến cung điện của nhau. Nhìn những bài tập mà
phụ thân cho Phượng Dương làm, ta thật rùng mình. Thi từ, thư pháp, trị
quốc, võ công đều phải học, thậm chí còn phải đứng đầu trong những lần
kiểm tra với các vị tham sự khác. Tĩnh phu thị, ta gọi người là phụ
thân, thì không bắt ta học nhiều như vậy. Ta thích học cái gì thì người
dạy ta cái đó, thời gian còn lại ta muốn làm gì thì làm. Cho nên võ công của ta không giỏi lắm. Nghi quốc lấy võ lập quốc nên việc dở võ công
khiến ta bị mẫu hoàng mắng rất nhiều lần.

– Nguyệt Lương công chúa, xin hỏi tại sao Thừa Vận đế bị coi là hoang dâm?

Hứa phu tử đột nhiên gọi tên. Ta hoàn toàn không hiểu ngài ấy hỏi cái
gì, chỉ có thể im lặng. Hứa phu tử là phu tử mới của chúng ta. Phạm phu
tử trước đó đã bị Phượng Dương chém rồi, lý do chém là gì ta cũng không
nhớ nữa.

Hứa phu tử này tuy còn trẻ nhưng là đại công tử của Lãnh tướng quân – sư phụ của Phượng Dương. Nghe nói tài văn chương cũng không tồi chút nào,
mới hơn mười lăm tuổi đã là học sĩ của Hàn Thư các và trở thành phu tử
của các công chúa, hơn nữa tính cách cũng rất cứng rắn. Ta chỉ lơ là một chút hắn đã phạt ta quỳ, Phạm phu tử trước kia chỉ nhắc nhở thôi.


Ta lơ là, hắn phạt ta quỳ còn Phượng Dương ngủ cả buổi, hắn coi như
không thấy. Thật ra thì không chỉ có Hứa phu tử mà bất cứ cung nhân nào
thấy Phượng Dương đều tránh qua một bên. Ta cũng không biết tại sao
nhưng mọi người đều sợ Phượng Dương.

Ta từng hỏi Tĩnh phụ thân, người nói vì Phượng Dương có đôi mắt của
phượng hoàng. Nghĩa là hai mắt của nàng ấy có hai màu khác nhau, con mắt trái màu nâu còn con mắt phải màu đen, khi tức giận thì con mắt trái
đổi thành màu đen kịt. Dù mọi người thấy điều đó là đáng sợ nhưng ta chỉ thấy đôi mắt của Phượng Dương thật xinh đẹp.

– A Dương, đừng ngủ nữa, tan học rồi.

Ta đẩy Phượng Dương. Nàng ấy nhập nhèm nhìn ta rồi dụi mắt. Dù gương mặt chúng ta giống nhau nhưng chưa từng có ai nhầm ta với Phượng Dương,
thậm chí là cả khi chúng ta nhắm mắt, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra.

– Âm nhi, sao ngươi lại quỳ thế?

Phượng Dương nhìn vào chân ta chăm chú, đôi đồng tử mang chút mờ mịt.
Chúng ta nhìn nhau. Không phải lần đầu ta thấy đôi đồng tử ấy nhưng vẫn
nhịn không được mà thất thần. Ta không hiểu tại sao đôi mắt xinh đẹp như vậy mà mọi người lại sợ?

– Âm nhi, ngươi lại ngẩn người à?

Ta chuyển ánh mắt vào khuôn mặt Phượng Dương, nói trong vô thức:

– A Dương, mắt ngươi thật đẹp.

Phượng Dương cười. Ta nghe nàng nói:

– Chỉ có mình ngươi thấy chúng đẹp.

Phượng Dương nắm tay, dắt ta ra ngoài. Trên đường đi chúng ta gặp Hứa
phu tử đang nói chuyện với Phượng Ngưng. Ta đang đi với Phượng Dương,
nàng ấy không hành lễ, ta cũng sẽ không hành lễ. Chúng ta đi ngang qua
họ.


Phượng Ngưng là đại tỷ của ta, đại công chúa của Nghi quốc. Trên ta còn
nhiều tỷ tỷ khác: nhị tỷ Phượng Bích, tam tỷ Phượng Phi, tứ tỷ Phượng
Thanh, ngũ tỷ Phượng Kim, lục tỷ Phượng Ngoã. Ngoài ta và Phượng Dương
là con của Phượng quân ra, còn lại đều là con của mẫu hoàng và các vị
phu thị khác. Tính theo thứ bậc thì các tỷ ấy là con thứ, ta và Phượng
Dương là con trưởng.

Mẫu hoàng tổng cộng có bảy vị phu thị và một phượng quân. So sánh với
các quân vương đi trước thì hậu cung không được đông lắm nhưng công chúa và hoàng tử lại đông nhất mọi triều đại. Ngoài tám công chúa ra, mẫu
hoàng còn có bốn người con trai. Nghi quốc trọng nữ khinh nam, các hoàng tử chỉ được nuôi dạy để sau này hòa thân sang nước khác hoặc tuyển một
vị tướng quân làm hoàng tử phi mà thôi. Mọi lựa chọn đều dựa vào các vị
công chúa trong triều.

Phượng Ngưng năm nay mười sáu tuổi, hình như ngang tuổi với Hứa phu tử.
Không lẽ nàng ấy muốn Hứa phu tử trở thành phu thị của mình? Trông họ
đứng gần nhau cũng đẹp lắm.

– Âm nhi, ta đi cưỡi ngựa. Ngươi đi cùng không?

Phượng Dương thích nhất là cưỡi ngựa bắn cung, tập luyện võ nghệ. Võ
công của nàng ấy cũng giỏi hơn ta rất nhiều, có khi bây giờ đã đánh bại
được ngũ tỷ Phượng Kim rồi. Phượng Kim luôn ỷ mình lớn tuổi hơn chúng ta mà thường bắt nạt. Nhưng chủ yếu là bắt nạt mình ta thôi, tỷ ấy không
dám làm gì Phượng Dương cả.

– Ừ, ta muốn đến bãi cỏ luyện chữ.

Phượng Dương không nói gì mà dắt tay ta đi. Nàng ấy cũng chẳng thấy kỳ lạ khi ta muốn ra bãi luyện ngựa viết chữ.

Chọn một bóng cây ngồi xuống, ta bắt đầu luyện chữ. Phía xa, Phượng Dương đang cưỡi ngựa bắn tên, hình như còn tập cả kiếm nữa.

– Ngươi đang làm gì ở đây vậy?


Ta quay lại nhìn liền thấy Nhị tỷ Phượng Bích đang nhìn. Nàng chỉ nhỏ
hơn Phượng Ngưng một tuổi nhưng dáng đã cao hơn nhiều. Nàng có nhiều nét giống với mẫu hoàng, ta luôn cảm thấy sợ khi đứng trước mặt Phượng
Bích.

Ta cúi đầu không dám nói gì. Phượng Bích khinh thường hừ ta một tiếng rồi dắt ngựa ra bãi tập. Khi đi qua, ta nghe nàng nói:

– Để xem ngươi có sống qua được lễ trưởng thành hay không?

Lễ trưởng thành? Ta chưa từng nghe thấy những từ này trước đây, Tĩnh phụ thân cũng không nói. Phượng Dương ở xa đang luyện kiếm với Phượng Bích. Nàng nhìn về đây có chút lo lắng, ta mỉm cười.

Phượng Dương tập xong liền đi về phía này. Cả người nàng toàn mồ hôi,
thấm ướt cả bộ võ phục. Tay trái nàng cầm roi ngựa, trên lưng đeo cung
tên, trông giống một tướng quân trên sa trường.

– Âm nhi, ngươi đang vẽ sao?

Ta gật đầu. Ta đang vẽ Phượng Dương trên mình ngựa. Nàng ấy đã biết cưỡi ngựa, không giống như ta, một con ngựa cũng không có.

Phượng Dương ngồi bên cạnh chờ ta tô màu cho con ngựa. Nàng ấy nói:

– Âm nhi, đến Nhữ Tê Cung với ta.

Nhữ Tê Cung là nơi ở của Phượng quân, Phượng Dương cũng đang ở trong đó. Mặc dù là phụ thân nhưng Phượng quân Hạ Nghinh không thích ta lắm. Từ
nhỏ ta đã được Tĩnh phụ thân mang về nuôi, mỗi lần nhìn thấy Phượng quân thì đều có cảm giác xa lạ.

Chờ ta thu dọn xong những bản vẽ, Phượng Dương lại nắm tay ta hướng đến
Nhữ Tê Cung. Ta thật không muốn tới đây. Khung cảnh ở đây rất xa lạ
lạicó rất nhiều nhà. Không giống với Tĩnh Thần Cung của Tĩnh phụ thân,
chỉ có ba gian: một của phụ thân, một của ta, một của cung nhân.

Phượng Dương nắm tay ta rẽ trái lại rẽ phải, rồi lại rẽ mọi nơi. Cung
nhân ở đây cũng rất lạnh lùng. Họ quy củ hành lễ với chúng ta, không
giống Như Mộng tỷ hay thường vệ quân sẽ đứng lại nói chuyện với ta, hỏi
thăm ta chuyện phu tử.

Phượng Dương dắt ta đi một nửa thì dừng lại, từ xa có một người đang tới đây. Áo bào màu đỏ, dáng người cao lớn, là Phượng quân Hạ Nghinh. Người đang đi về hướng này.

– Phụ quân.


Phượng Dương gọi. Phượng quân cũng nhìn về hướng này, người nói với Phượng Dương:

– Phải hành lễ chứ.

Rồi người nhìn về phía ta, nói:

– Âm nhi cũng tới à? Nghỉ ngơi một lát rồi tới chỗ phụ quân dùng cơm.

– Vâng!

Ta nhún người hành lễ. Ta không muốn dùng cơm với Phượng quân. Mặc dù
thức ăn đều ngon nhưng không được gắp quá ba lần, khi ăn cũng không được nói chuyện. Rất nhàm chán.

Phượng Dương dắt ta đến nơi ở của nàng, Thiên Viên Các. Kính Thiên đang
đứng chờ bên ngoài. Kính Thiên là người Phượng Dương mang từ ngoài cung
về, lớn hơn chúng ta một chút, hình như khoảng mười tuổi. Hắn nói hắn là ăn mày được Phượng Dương nhặt về. Ta không hiểu ăn mày là thế nào nhưng bất luận hắn là ai thì Phượng Dương là công chúa, nàng ấy có thể chọn
bất cứ kẻ nào làm phu thị.

– Tham kiến công chúa.

Chỉ hơn ba tháng không gặp nhưng lễ nghi của Kính Thiên đã không còn chỗ để bắt bẻ nữa, rất đúng quy cách. Phượng Dương không ngó ngàng đến hắn, dắt tay ta vào bên trong. Thấy ta nhìn Kính Thiên, nàng ấy nói:

– Nếu ngươi thích, ta sẽ tặng hắn cho ngươi.

Ta ngạc nhiên nhìn Phượng Dương. Nàng ấy cũng đang nhìn ta, đôi đồng tử không cùng màu. Nàng ấy không tức giận.

– Kính Thiên là phu thị của ngươi mà.

Ta ngạc nhiên nói với Phượng Dương. Nàng ấy nhún vai, không cho là đúng nói:

– Chỉ là một phu thị thôi. Nếu ngươi thích thì cứ mang về.

Nàng không chờ ta từ chối đã quay sang nói với Kính Thiên:

– Ngươi dọn hành lý, theo chăm sóc Âm nhi đi.

Kính Thiên chỉ cúi đầu nói vâng rồi đi ra. Ta ngạc nhiên nhìn mọi chuyện. Phu thị cũng có thể nhường cho người khác sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.