Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 135: Phiên ngoại: Phong Nghị (6)
Phiên ngoại: Phong Nghị (6)
Dù ta muốn giúp đỡ Nguyệt Lương nhưng chỉ dám an bài hậu cung của nàng, chuyện triều chính đều giữa thái độ im lặng, không hỏi, không nghe. Nhiều đêm nhìn nàng miệt mài trong thư phòng đọc tấu chương ta suýt thì không nhịn được, muốn thay nàng giải quyết nhưng lời mẫu thân nói khiến ta chùn chân. Ánh mắt của hoàng thượng sắc sảo, cũng lạnh giá. Một chút sơ sẩy, ta và nàng đều sẽ táng thân. Ta sao có thể vì sơ suất của mình mà để nỗ lực của nàng trôi theo dòng nước? Điều duy nhất ta có thể làm cho nàng là ngăn chặn Hứa Vĩnh, phá bỏ những âm mưu hắn bày ra vì nàng.
Hứa Vĩnh lập mưu giúp Phượng Ngưng có được Tử Hương tộc. Âm nhi vì chuyện này mà không vui, vài đêm liền không ăn uống gì.
Tử Hương tộc đang giao thương với Trường Hạp quốc, sẽ nhanh chóng giàu lên. Có nó giống như cầm trong tay túi tiền không cạn. Âm nhi mất đi Tử Hương tộc sẽ gặp khó khăn khi giải quyết chuyện triều đình.
Hứa Vĩnh, không thể để hắn tiếp tục tồn tại.
– Lữ Ngư?
– Có thuộc hạ.
– Đã cài người vào phủ đại công chúa chưa?
– Dạ rồi! Nhưng không được coi trọng lắm.
Ta gật đầu:
– Nói với hắn trong thời gian Hứa Vĩnh về nhà mẹ, tìm cách để Phượng Ngưng biết trước kia Hứa Vĩnh có thương thầm một công chúa. Hiện nay vẫn thường gặp nàng ta ở nhà Lãnh tướng quân.
– Dạ!
Phượng Ngưng rất quan tâm Hứa Vĩnh. Hồi nhỏ ta quá ngu ngốc nên mới nhìn không ra. Tình cảm đó, sau chín năm bên nhau hẳn cũng đủ nồng nàn rồi. Ta muốn xem phản ứng của nàng khi biết trái tim của Hứa Vĩnh vốn đã có chủ. Mà người đó, không phải nàng. Hẳn sẽ rất đặc sắc.
Quả nhiên tin này tung ra, Phượng Ngưng ngay lập tức tới nhà Lãnh tướng quân, nhất quyết đưa Hứa Vĩnh trở về. Từ đó ra lệnh quản nghiêm Hứa Vĩnh, một bước cũng không được rời khỏi hậu cung.
Ta chưa kịp ăn mừng thì thánh chỉ ban ra, triệu Kim Thuyền và Lãnh Tiếu vào cung dưới danh nghĩa là phu thị của thái tử.
Ta biết, Hứa Vĩnh đang trả đũa ta. Hắn bị giam trong hậu cung, mất đi sự tin tưởng của Phượng Ngưng nhưng vẫn có thể ép thái tử nạp thêm hai phu thị. Ta quả thật đã đánh giá thấp Hứa Vĩnh.
– Đại nhân!
Lữ Ngư lo ngại nhìn sang, ta hỏi hắn:
– Làm sao vậy?
– Những phu thị này… lỡ đâu…
Ta thở dài.
Thời gian này tình cảm của ta và thái tử không tốt. Nàng mặc dù dịu dàng đối xử với ta nhưng chưa thực sự nhìn ta bao giờ. Dù nàng đứng trước mặt nhưng có cảm giác xa xăm vạn trượng. Nàng cảnh giác với ta, cũng đề phòng ta. Nếu phía sau ta không phải Phong gia, đến nhìn ta nàng còn không muốn.
Nạp thêm hai phu thị, không may trúng ý nàng… cuộc đời của ta coi như vứt không rồi.
Ta nói với Lữ Ngư:
– Không sao! Chỉ cần không cho bọn họ tiếp cận nhiều với thái tử, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.
Lữ Ngư gật đầu:
– Thần sẽ cho tỳ nữ dạy bọn họ quy củ trong cung.
Ta gật đầu.
Bản thân ta thấy so với đám phu thị này thì người trong Thiên Viên các mới là đáng lo. Hắn mặc dù không thể trở thành phu thị của thái tử nhưng trong tim nàng, không có kẻ nào quan trọng bằng hắn. Đúng không?
Nàng bỏ qua mọi thị phi, nguy hiểm trong thâm cung, một mực bảo vệ hắn. Tại sao? Ta không tin chỉ là vì Nhật Lương. Mười năm qua đi, nàng chỉ vì Nhật Lương thôi sao?
****
– Đại nhân! Không hay rồi!
Lữ Ngư hớt hải chạy vào, hắn nói:
– Thái tử mang một nam nhân về cung, đã lập thành phu thị rồi.
Nàng ấy lập phu thị mà không thông qua ta? Nam nhân nào lại có bối cảnh lớn như vậy?
– Hắn là ai?
Lữ Ngư lắc đầu:
– Không rõ thân phận! Chỉ biết thái tử gặp hắn trong Phong gia.
Phong gia? Nhà ta sao? Sao có thể?
– Họ hàng của ta sao?
Lữ Ngư lắc đầu, cúi người nói nhỏ bên tai ta:
– Không phải gặp trong nhà chúng ta. Thái tử tự tung tin như vậy. Phu nhân đang điều tra nhưng thân phận hắn bị thái tử bưng bít, rất khó tra ra. Chỉ biết thái tử gặp hắn khi đang trên đường đến Phong gia thăm phu nhân, thuận miệng nói là gặp trong Phong gia, dựa vào thân phận em họ đại nhân để vào cung.
Siết chặt tay. Thái tử có ý gì?
Ta cười lạnh:
– Đi! Đi xem người “em họ” này của ta mặt mũi trông ra làm sao!
****
Nhìn Vương Tả Khiết trước mặt, ta không biết nên nói gì. Chẳng khác gì một hầu tử trên núi. Thái tử nhìn trúng gì mà mang hắn về đây?
– Ngươi là em họ ta? Trước giờ sao ta chưa từng gặp?
Hắn cười:
– Ta cũng chưa từng gặp ngươi.
Rất hỗn xược.
– Ngươi đã vào đây với tư cách em họ ta thì cũng đừng làm Phong gia mất mặt. Cố gắng chăm chỉ học lễ nghi, nghiêm chỉnh thực hiện. Đừng chuốc hoạ vào người.
Ta đứng lên đi ra ngoài.
Một người mới đến mà dám công khai khiêu chiến với ta? Hẳn phải dạy dỗ hắn từ từ!
– Đại nhân, không sao chứ ạ?
Ta nhìn sang Lữ Ngư, hắn nói tiếp:
– Hắn là người đầu tiên thái tử chủ động mang về. Có khi nào…
Ta cười:
– Nàng có tình cảm với hắn sao? Không sao cả! Chỉ là hứng thú nhất thời. Vài tháng qua đi, cảm giác mới mẻ không còn, hắn còn chỗ dựa nào khác? Tuy nhiên, cũng không thể không đề phòng. Nói với Tạ Lam quản giáo hắn cho thật nghiêm, mười canh giờ đều phải học lễ nghi, một cử chỉ sai sót đều phải làm lại từ đầu.
– Vâng!
Huấn luyện một con thú hoang không bao giờ là dễ dàng.