Đọc truyện Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm – Chương 30: Nghĩ cách cứu viện [thượng]
“Súc sinh chết tiệt, bổn thiếu gia không phải đã nói nếu ngươi còn dám đụng đến Lam Tư, ta liền đánh ngươi thành chó sao hả!!?” Thanh âm của Thiên Phượng từ ngoài cửa sổ phiêu vào.
“A –” Tạ Hùng thét lên một tiếng đau đớn, cả người bay đập vào tường.
“Cút cho bổn thiếu gia!” Lại thêm một quyền đá bay hai tên lưu manh cắc ké đang giữ chặt Thượng Quan Mộ Phi: “Ngươi không sao chứ?”
Đưa tay đỡ lấy thân thể đang nhũn ra của Thượng Quan Mộ Phi, lại đúng lúc chạm tới dòng máu dính nhớp trên thân hắn, Thiên Phượng nhíu nhíu mày.
Y không thích cảm giác nhớp nháp của máu.
“Không…. Tiểu Tư….” Nhẹ nhàng lắc đầu, Thượng Quan Mộ Phi cố lê bước đến gần Lam Tư.
Tình huống đột ngột, người của Thiên Ưng bang căn bản không kịp phản ứng, toàn bộ đã bị Thiên Phượng nốc ao.
“Mộ Phi….”
Hai má Lam Tư hiện tại sưng đỏ, trên người đầy vết trầy xước chói mắt, thoạt nhìn cực rợn người, thân mình gầy gò không ngừng phát run, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ, nhào vào lòng Thượng Quan Mộ Phi.
“Không có gì, bọn Tiểu Tôn sẽ nhanh đến thôi!” Thiên Phượng đến bên cạnh Lam Việt, trực tiếp dùng tiên lực cắt đứt dây thừng: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đinh linh linh –
Ngay lúc Thiên Phượng đang giúp Lam Việt, Lam Tư cũng đỡ lấy Thượng Quan Mộ Phi, trong phòng đột nhiên vang vài tiếng động cảnh báo. Thiên Phượng, Lam Tư, Thượng Quan Mộ Phi và Lam Việt còn chưa phản ứng được thì cửa phòng bị đóng sầm lại. Tên Tạ Hùng bị Thiên Phượng đánh bay đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Các ngươi đều chết hết đi!!!”
Tạ Hùng ở bên ngoài không ngừng cười điên dại, sau đó lại là tiếng bước chân đang chạy như điên, chưa đầy ba giây, đã có một tiếng nổ mạnh, chấn động khắp cả phòng.
“Xảy ra chuyện gì??” Lam Tư bị dọa hết nửa cái hồn còn chưa quay về lại thêm một đợt này, thiếu chút nữa đã ngã lăn trên đất.
“Cái thằng kia cài bom trong nhà!!”
Lam Việt có kiến thức vô cùng rộng kêu lên một tiếng, nháy mắt đã kéo ba tên thiếu niên nằm sấp xuống đất.
Oanh –
Một quả cầu lửa phá tan cửa phòng, phun thẳng vào, căn phòng nháy mắt biến thành biển lửa.
“Chết tiệt!!” Thiên Phượng nhìn căn phòng đang bốc cháy cố nghĩ cách.
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Thượng Quan Mộ Phi khẽ nói, sau đó kéo lấy tay Lam Tư, giúp y tránh được một cơn gió đầy lửa táp.
“Các ngươi đi ra ngoài, từ lầu hai!!” Thiên Phượng mạnh mẽ quay phắt đầu nhìn đằng sau cánh cửa, y có cảm giác nguy hiểm sắp đến.
“Cái gì!!” Mọi người khó hiểu.
Hiện tại, Thiên Phượng không có tâm tình che dấu thân phận. Cánh tay chậm rãi vươn ra, một đoàn ánh sáng từ bàn tay y tràn ra ngoài, phiêu đến trước ba người Thượng Quan Mộ Phi.
“Không kịp giải thích!!” Ngay sau đó, ba người đã bị Thiên Phượng ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Đợi cho ba người bay ra ngoài rồi, Thiên Phượng mới quay phắt lại, ngưng tụ tiên lực, hóa thành một tấm khiên trong suốt.
Oanh –
Dòng khí nháy mắt đã tràn về phía tấm khiên, sức nổ cực mạnh của bom cùng tiên lực đang hóa thành tấm khiên va chạm nhau, nháy mắt đã bắn ra tung tóe khắp phòng.
Ba ba –
Tấm khiên bắt đầu rạn nứt khiến Thiên Phượng cả kinh.
Ngay sau đó, tấm khiên không chịu được đã hoàn toàn vỡ nát, ngoại lực đập lên lên người, đánh văn y vào vách tường: “Ngô…..” Thiên Phượng kêu lên một tiếng, té xuống đất.
Bị tống cho một cú cực mạnh khiến y choáng váng mặt mày, hơn nữa tiên lực trong cơ thể nguyên bản không đầy đủ rốt cục đã cạn kiệt.
“Tiểu Tôn…”
Khẽ gọi, y chậm rãi nhắm hai mắt lại, bốn phía đều có hỏa diễm ngự trị….
Đến khi Đoan Mộc Thanh Tôn, Duẫn Ngự và một đám người Ngạo Long Các đuổi tới, trong biệt thự đã tràn ra tiếng nổ cực mạnh.
“Phát sinh chuyện gì!!” Nhảy xuống xe, Đoan Mộc Thanh Tôn kinh ngạc nhìn căn nhà trệt bị nổ tung.
“Thanh Tôn….” Đoan Mộc Kiêu bước ra từ một chiếc xe khác: “Trong nhà có cài bom…”
“Bọn Lam Tư còn ở bên trong….” Nước mắt đảo vòng trong đôi mắt Thượng Quan Di Lăng.
Trên đường tới đây, Đoan Mộc Thanh Tôn đã đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Thượng Quan Di Lăng biết, ngay cả đệ đệ mất tích hai ngày nay cũng đang ở bên trong.
Lại thêm một tiếng nổ mạnh vang lên, căn nhà bắt đầu xuất hiện ánh lửa, dần dần bùng cháy dữ dội.
“A…. Cháy rồi…”
“Đoan Mộc thúc thúc, Thanh Tôn…. Bên trong có người đi ra!!” Duẫn Ngự đột nhiên chỉ về căn nhà.
Từ trong biệt thự ló ra hơn mười người, đầu lĩnh chính là thiếu chủ Thiên Ưng bang.
“Bắt bọn nó, một tên cũng không cho phép chạy thoát!!” Đoan Mộc Kiêu chỉ vào mấy tên đang trốn khỏi biệt thự, cả giận nói.
“Dạ….”
Người Ngạo Long Các lập tức đồng thanh trả lời, nhanh chân chạy tới bắt đám người Thiên Ưng bang.
Rất nhanh đã bắt toàn bộ, ngay cả tên cầm đầu.
Hết nhìn Đoan Mộc Kiêu lại nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn, thiếu chủ Thiên Ưng bang cười ha ha thành tiếng.
“Ha ha ha ha…. Các ngươi cho dù có lôi cả Ngạo Long Các tới cũng không cứu được Lam Việt, không cứu được Lam Tư, cũng không cứu được hai tên kia…. Tụi nó sẽ bị nổ banh xác, sẽ bị chết cháy a…. Sẽ….”
“Câm miệng!!” Trong mắt Đoan Mộc Thanh Tôn lập tức hiện lên một tia sát khí, vung tay chém ngất lão đại Thiên Ưng bang.
“Thanh Tôn, đi!!” Đoan Mộc Kiêu nhìn hắn!
Đoan Mộc Thanh Tôn gật gật đầu, chạy vào biệt thự.
Rầm rầm –
Lại thêm mấy tiếng nổ mạnh khác, toàn bộ căn nhà bị chấn động kịch liệt, lửa trong tầng trệt lớn càng thêm lớn, hơn nữa lại còn bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, ngăn trở bọn Đoan Mộc Thanh Tôn tiến lên.
“Chết tiệt….” Đoan Mộc Thanh Tôn nhìn cả gian phòng bị lửa nung, thấp giọng mắng.
Cách cách –
Mọi người còn đang không biết phải làm sao, lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng thủy tinh bị vỡ nát.
“Thiếu gia…. Ở phía trên a….” Một thành viên Ngạo Long Các chỉ lên, trên mặt tràn đầy kinh dị.
Hàng trăm mảnh vụn thủy tinh rớt xuống, Lam Việt, Lam Tư còn có Thượng Quan Mộ Phi cũng đang từ từ rớt xuống theo.
“Tiếp lấy bọn họ!!” Thượng Quan Di Lăng kêu lên, một đám người còn đang bị dọa ngốc, nháy mắt lập tức phản ứng lại, cùng nhau đỡ lấy ba người đang rơi xuống.
“A –”