Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 29: Đúng lúc đuổi tới!


Đọc truyện Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm – Chương 29: Đúng lúc đuổi tới!

“Đau sao?” Ngón tay gầy gò lấy chút thuốc mỡ nhẹ nhàng vẽ loạn lên vết thương trên cổ Đoan Mộc Thanh Tôn.

“Không đau.” Ôm cái người đang lo lắng ngồi ở trong lòng mình, biểu tình Đoan Mộc Thanh Tôn trở nên nhu hòa hơn.

“Ai, quả nhiên đứa con lấy chồng tựa như bát nước đã hất đi rồi a!” Nguyệt lão ngồi đối diện bưng ly trà thơm, bĩu môi.

“Hừ, Hồng Hồng thực xấu xa!” Khẽ hừ một tiếng, Thiên Phượng bôi xong thuốc cho Đoan Mộc Thanh Tôn thì nhỏm khỏi đùi hắn, le lưỡi với Tập Nguyệt Hồng.

Nháy mắt, trên trán Nguyệt lão tính tình trước giờ chưa bao giờ tốt lập tức xoát ra mấy cái chữ thập.

Ngay sau đó, một tiếng vang kinh thiên động địa bên trong Nhân Thọ Đường vang lên.

“Đồ con sẻ chết tiệt, nhóc con ngươi ngứa da muốn đánh rồi phải không!!!!” Sư tử Hà Đông đã rống như thế, đám chim đang đậu trên cành dĩ nhiên phải nháo nhào bay đi lánh nạn a.

Hôm sau, Thiên Phượng trở lại học viên Thanh Dạng, mấy cái bánh bao nhỏ trên đỉnh đầu được Nguyệt lão ‘thương yêu’ đặc biệt dành tặng cho y vẫn còn chưa tiêu, đủ để thấy hôm đó Nguyệt lão tức giận đến cỡ nào.

Bởi vì chuyện của Lam Tư, sau khi trở lại học viện, Đoan Mộc Thanh Tôn liền buộc Thiên Phượng ngoan ngoãn chờ hắn trở về, sau đó lập tức rời khỏi trường học.

Thiên Phượng biết, hắn về nhà.

Không có Đoan Mộc Thanh Tôn ở bên, Thiên Phượng cảm thấy đi học là việc cực kỳ nhàm chán, vì thế tìm cái lý do trốn học chui về ký túc xá đánh một giấc.

Đi xuyên qua cánh rừng nhỏ không người, khe khẽ ngâm nga vài giai điệu, tâm tình Thiên Phượng rõ ràng đang là rất tốt.

“A — không……”


Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi quen thuộc vang lên, Thiên Phượng ngẩng phắt đầu lên nhìn, liền thấy Lam Tư đang bị mấy nam nhân bịt miệng lôi đi.

“Lam Tư!!” Nháy mắt, Thiên Phượng bị tình huống này dọa bay mất lý trí, không chút suy nghĩ lập tức chạy tới phía bên kia.

Bởi vì khoảng cách quá xa, đám người đang bắt Lam Tư không chú ý tới sự tồn tại của Thiên Phượng, vẫn như cũ khiêng Lam Tư bay qua khỏi tường vây.

Lúc Thiên Phượng tới được bên kia, chiếc xe chở Lam Tư đã biến mất ở khúc ngoặc ngã tư đường, không nghĩ nhiều, Thiên Phượng trực tiếp nhảy xuống tường vây.

Két—

Một chiếc xe ôtô màu đen lập tức phanh lại, phát lên tiếng chói tai khôn tả.

“Thiên Phượng, ngươi làm cái gì, muốn tự sát hả!!” Cái người trong xe chịu không nổi, chui đầu ra mắng xối xả, cư nhiên lại là ca ca của Thượng Quan Mộ Phi – Thượng Quan Di Lăng.

“Di Lăng….” Thiên Phượng thấy người tới rõ ràng rất sửng sốt, ánh mắt lướt qua ghế phó lái, liền nhìn kinh ngạc nhìn cái người trước giờ chưa từng hòa thuận với cái tên lái xe: “Còn có Duẫn Ngự.”

“Thiên Phượng, hai ngày nay ngươi có gặp em trai ta không?” Thật ngạc nhiên, câu hỏi đầu tiên của Thượng Quan Di Lăng lại là chuyện này.

“Sao vậy?” Một cỗ cảm giác bất an nổi lên trong lòng.

“Mộ Phi mất tích hai ngày nay rồi!!”

Lời này vừa nói ra, Thiên Phượng đột nhiên tỉnh ngộ: “Chết tiệt.” Thấp giọng mắng.


“Ngự, ngươi lập tức gọi cho Tiểu Tôn và Đoan Mộc thúc thúc, nói sự tình có biết, bảo bọn bọ nhanh triệu tập người lại, nhanh đi!!”

Nói xong, không cần biết hai người có hiểu cái gì hay không, Thiên Phượng lập tức chạy như bay theo cái xe vừa mới biến mất kia.

Tuy hiện tại sử dụng pháp lực rất nguy hiểm, nhưng mà….

Chạy chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, trên người Thiên Phượng dần dần phiêu ra một đoàn hỏa diễm.

Hỏa ảnh lóe ra, trên lưng y đã xuất hiện một đôi cách hỏa diễm xinh đẹp, bay vút theo chiếc xe.

Tuy không biết Thiên Phượng vì sao lại bảo bọn họ đi tìm Đoan Mộc Thanh Tôn và Đoan Mộc Kiêu, Duẫn Ngụ và Thượng Quan Di Lăng dĩ nhiên không phải là kẻ ngu, biểu tình của Thiên Phượng như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Duẫn Ngự lập tức lấy di động gọi cho Đoan Mộc Thanh Tôn, ai ngờ đường dây lại bận, không thể gọi được.

“Lăng, chúng ta đến Đoan Mộc gia, mau!”

“Được!” Tuy lo lắng cho em trai, nhưng Thượng Quan Di Lăng cũng tạm thời gác chuyện này sang một bên, chuyển tay lái, nhấn ga, chiếc xe phóng như bay đi ra ngoài.

Y hoàn toàn không nghĩ tới, đứa em mất tích hai ngày của mình đang ở trên trong cơn bão lớn này rồi.

Lúc Duẫn Ngự và Thượng Quan Di Lăng liên hệ được với Đoan Mộc Thanh Tôn, cả đám lập tức nghĩ cách cứu viện…

Chiếc xe chở Lam Tư dừng lại trước một căn nhà trệt nho nhỏ, ngay sau đó, Lam Tư liền bị một tên thô lỗ túm tóc lôi ra khỏi xe.


“A…… Buông…… Đau quá……”

“Hừ, thằng chó, là do ngươi muốn uống rượu phạt, để bổn thiếu gia cùng với ngươi diễn một vở hay đi, xem xem cái thằng phế vật kia còn yêu ngươi được nữa không!!” Nam nhân thô lỗ kéo Lam Tư, áp sát tới.

“Ngươi….. Ngươi có ý gì….” Lam Tư sợ hãi trợn mắt nhìn người trước mặt, toàn thân phát run, cảm giác sắp có chuyện xấu xảy ra.

“Để cho ai đó biết, thiếu chủ Thiên Ưng bang ta, nếu không chiếm được thứ gì, người khác cũng đừng hòng!!!” Cười lạnh một tiếng, thiếu chủ Thiên Ưng Bang lôi Lam Tư vào phòng, trên mặt hiện đầy vẻ dữ tợn.

……

“A—” Lam Tư sợ hãi kêu lên, y bị thiếu chủ Thiên Ưng bang đẩy mạnh vào trong phòng, thẳng tắp ngã nhào xuống đất.

“Tiểu Tư!!” Hoàn toàn không ngờ trong phòng lại có một người khác.

Lam Tư ngước mắt nhìn, liền thấy ba ba của mình đang bị trói ở một bên, mái tóc hỗn độn.

“Ba ba!!” Lam Tư lập tức nhỏm dậy, muốn chạy về phía Lam Việt.

“Nằm úp sấp trở lại cho bổn thiếu gia!!” Thiếu chủ Thiên Ưng bang lại túm lấy Lam Tư ném xuống đất một lần nữa, sau đó quát mấy tên gác ngoài phòng: “Mang người vào đây!”

Rất nhanh đã có tiếng bước chân đến gần, hai tên lưu manh sai vặt lôi một tên thiếu niên mặc đồ đỏ vào phòng.

Nhìn người kia, nhất thời sắc mặt Lam Tư trở nên tái nhợt.

“Mộ Phi…. Mộ Phi —” Lúc nãy cho dù có bị thiếu bang chủ kia khi dễ như thế nào trong mắt Lam Tư cũng không hề có lấy một mảnh ướt át, nhưng hiện tại lệ lại rơi đầy mặt.

“Tư….. Lam Tư…..” Thượng Quan Mộ Phi ý thức mơ hồ, nghe thấy tiếng gọi của người mình tâm tâm niệm niệm, chậm rãi mở mắt ra.


“Hừ, tiện nhân, dám ở trước mặt ta đi thân thiết với tên phế vật kia sao, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào đi!!” Thiếu chủ Thiên Ưng bang nhất thời giận dữ, túm lấy Lam Tư, lôi y lên giường.

“Ngươi muốn làm gì!!” Lam Việt nhìn thấy, muốn đứng dậy sấn qua, nhưng lại bị hai tên kia chế trụ lại.

“Muốn làm gì…. Các ngươi một tên có đứa con không chịu gả cho thiếu chủ ta, còn một tên thì bám riết không tha, ông đây hôm nay sẽ ở trước mặt các ngươi cường – bạo tên tiện nhân này…..”

“Không –”

“Tư Nhi……”

“Tiểu Tư –” Thượng Quan Mộ Phi ý thức mô hồ cố nén cơn choáng váng, kêu lên tiếng, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất theo tiết tấu đồng đều.

Cùng với tiếng thét chói tai của Lam Tư, tiếng kêu của Lam Việt và Thượng Quan Mộ Phi, là tiếng quần áo bị xé nát.

“Câm miệng!!” Thiếu chủ Thiên Ưng bang đưa tay cường ngạnh bóp lấy hai má Lam Tư.

“A—” Tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế của Lam Tư vừa vang lên, đồng phục trên người đã tan thành từng mảnh, lộ ra mảnh ngực đỏ tấy do bị thiếu chủ Thiên Ưng bang lôi kéo trên mặt đất lúc nãy.

“Tư Nhi…. Tạ Hùng, đồ cầm thú….” Lam Việt cố kêu lớn hơn nữa.

“Mộ Phi…… Ba ba…… Cứu ta a……”

Cách cách –

Mắt thấy Lam Tư sắp bị Tạ Hùng cường – bạo, Lam Tư thét lên một tiếng thê lương, cửa sổ đột ngột vỡ tan, hóa thành một trận mưa thủy tinh.

“Đồ súc sinh chết tiệt, bổn thiếu gia không phải đã nói nếu ngươi còn dám đụng đến Lam Tư liền sẽ đánh ngươi thành con chó rồi sao!!?” Thanh âm của Thiên Phượng từ ngoài cửa sổ bay vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.