Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 72: Chó Ngáp Phải Ruồi
Dù sao cũng là buổi tối, tắm rửa xong về đi ngủ cho nên Phái Thanh chuẩn bị xiêm y dày hai tầng.
Diệp Tống ôm xiêm y ngân nga đi ra cửa, nàng cảm thấy rốt cuộc cũng có việc để làm, ngâm mình trong suối nước nóng nhất định rất thoải mái.
Ra khỏi Bích Hoa uyển, Diệp Tống cảm thấy có ai đó đang đi theo liền dừng một chút, đột nhiên quay đầu lại, sau đó mắt đối mắt với Phái Thanh, nàng sợ tới mức suýt thì hét to lên.
Phái Thanh lại rất bình tĩnh, không kêu.
Diệp Tống hỏi: “Muội đi theo ta làm gì?”
Phái Thanh thành thạt nói: “Nô tỳ không yên tâm.”
Diệp Tống nói: “Dù sao đây cũng là ở vương phủ, không thể tự nhiên xuất hiện lưu manh được, ta tắm một cái rồi về có gì mà không yên tâm?”
Phái Thanh kiên trì: “Vương gia so với lưu manh còn đáng sợ hơn.
Nô tỳ không yên tâm nhất chính là hắn.”
“Hắn bây giờ chắc đang cùng Nam thị vân phiên vũ khúc rồi.”
“Không được.
Nô tỳ vẫn phải đi theo.”
“…Vậy muội cứ việc theo đi.”
Vì thế một chủ một tớ trộm đi tới suối nước nóng bên cạnh đông uyển.
Diệp Tống tuy là lén lút tới nhưng cũng không thèm đi thám thính tình hình trước.
Tô Thần hiện giờ còn chuyên tâm làm việc hơn trước, âu yếm với ái thiếp cũng phải xếp sau công việc.
Hắn trở về bồi Nam Xu ăn tối xong liền trở lại đông uyển, tính sửa sang lại hồ sơ án kiện mấy ngày hôm nay.
Hắn thực đúng là một người tận chức tận trách với công việc, nỗ lực làm việc tạo phúc cho nhân dân.
Tuy nói đông uyển và suối nước nóng gần nhau, nhưng ở giữa cũng bị ngăn cách bởi cây cối rậm rạp.
Diệp Tống đi qua bụi cây rậm rạp nên cũng không biết đông uyển vẫn còn sáng đèn.
Căn bản là nàng cũng không thèm quay đầu nhìn đông uyển một cái.
Lúc gần tới nơi nàng chỉ còn cách một cái bậc thang nữa, trên bậc thang là lối vào suối nước nóng.
Suối nước nóng lộ thiên dựa vào vách đá tự nhiên, ngoại trừ một cánh cửa được xây dựng ở lối vào, suối nước nóng được vây quanh bởi một hành lang bằng gỗ, quang cảnh rất được.
Diệp Tống đứng ở dưới bậc thang, lấy quần áo trong tay Phái Thanh nói: “Muội trở về đi, ta tắm xong sẽ về.”
Phái Thanh vẫn kiên trì: “Không được, nô tỳ muốn chính mắt xác nhận xem bên trong có an toàn hay không.”
Trời tối đen, nơi này cũng không có đèn lồng, chỉ có ánh sáng từ ánh trăng chiếu rọi bậc thang, thoạt nhìn giống như một tầng sương mỏng.
Diệp Tống thò đầu qua, nhẹ nhàng phả một hơi bên tai Phái Thanh, Phái Thanh cả người run rẩy, nghe Diệp Tống cười như không cười nói: “Vậy sao, ta với muội đi vào tắm chung a.”
“Nô, nô tỳ không dám.” May mắn không có đèn, nếu không sẽ hiện lỗ tai nàng đỏ ửng.
“Có cái gì mà không dám, nơi này lại không có người ngoài.” Thân thể Diệp Tống dựa vào Phái Thanh, tay khoác lên vai nàng, vô cùng thân mật, còn không quên nhéo búi tóc Phái Thanh vài cái.
Hai nữ nhân cùng tắm gội….Hẳn là đáng xem a.
Phái Thanh cả người run run, vội vàng nhích thân tránh ra, đứng bên dưới tàng cây, lắp bắp nói: “Tiểu thư vẫn là mau đi đi, nô tỳ không, không quay về, nô tỳ sẽ ở chỗ này đợi người…”
Ý cười trong mắt Diệp Tống càng sâu: “Phái Thanh, trước kia sao ta không thấy muội…mẫn cảm như vậy.
Trở về đi, ở đây rất lạnh.”
“Tiểu thư càng ngày càng xấu tính”, Phái Thanh oán trách nói, “Mau vào đi, nô tỳ mặc nhiều không sợ lạnh.
Nếu lát nữa Vương gia tới, nô tỳ cũng sẽ nhanh chóng vào mật báo cho người a.”
Diệp Tống suy nghĩ, thấy cũng có lý, không khuyên thêm nữa, tranh thủ thời gian chạy nhanh vào.
Trên cùng bậc thang là một cửa đá, Diệp Tống đang đứng ở hành lang gỗ sạch sẽ vòng xung quanh suối nước nóng, tức khắc một cỗ nhiệt khí ập vào mặt làm từng lỗ chân lông trên cơ thể nàng đều thoải mái.
Trên hành lang gỗ có thắp hai đèn lưu li sáng mờ, đèn này là do hạ nhân khi trời tối sẽ tới đây thắp lên, sau đó trời sáng lại tới tắt, mặc kệ mưa gió.
Như vậy Vương gia lúc nào tới tắm gội cũng có sẵn đèn.
Đối diện là một bức tường đá nhẵn bóng, bên dưới vách đá trồng một cây dào, thời tiết này cộng thêm hơi nóng từ suối nước khiến hoa đào nở rộ vô cùng đẹp.
Cánh hoa bay lả tả xuống mặt nước.
Diệp Tống đem quần áo đặt trên hành lang, sau đó bắt đầu cởi đồ, lúc này cũng không cảm thấy lạnh, tựa như đang đứng trong một cái lồng hấp, thích ý vô cùng.
Nàng lấy mũi chân thử nước, nước rất ấm khiến cho mắt cá chân đang cương hàn của nàng giống như được bôi trơn, vận động qua lại dễ dàng.
Diệp Tống thu hồi chân liền nhảy xuống hồ khiến cho bọt nước bắt lên tung tóe.
Mùi lưu huỳnh nhàn nhạt chui vào mũi, Diệp Tống nhịn không được cắn răng kêu ra tiếng: “Nóng nóng nóng a…” Nhưng nàng cũng không nhảy ra, cố gắng nhẫn nhịn ngâm suối nước nóng để đuổi tan hàn khí, tu dưỡng thân thể.
Không lâu sau, nàng cũng thích ứng được với độ nóng này, dần dần thoải mái hơn, toàn bộ thân mình đều thả lỏng giống như hòa tan vào dòng nước, nửa chìm nửa nổi, mềm như bùn.
Hơi nóng làm Diệp Tống nâng nâng, mái tóc bồng bềnh trong nước, nàng yên lặng hưởng thụ ánh trăng cùng màn đêm yên tĩnh.
Tô Thần xử lý xong việc, nhìn sắc trời đã không còn sớm nên cũng không đến Phương Phi uyển nữa.
Hắn đứng dậy rời khỏi thư phòng, gần đến cửa phòng lại chuyển hướng đi suối nước nóng.
Bóng đêm không nhìn rõ hắn một thân xiêm y màu xám bạc, nhưng thân ảnh kia vẫn vững vàng đĩnh bạt, sợi tóc đón gió đêm nhè nhẹ phất phơ, hai mắt trầm tinh, ngũ quan anh tuấn phi phàm.
Còn chưa đến bậc thang tiến vào suối nước nóng, cách hai mươi bước hắn nghe được một động tĩnh rất nhỏ, dừng một chút, đoán được bên trong có người, không ngờ lại to gan như thế.
Lúc đó Phái Thanh đang ngồi xổm dưới tàng cây, bóng cây rất tối, không nhìn cẩn thẩn căn bản sẽ không phát hiện được nàng, chẳng qua nàng xoa xoa tay, hà hơi cho đỡ lạnh tạo ra âm thanh không nhỏ.
Tô Thần đi tới gần, Phái Thanh dần dần phát hiện có tiếng bước chân đang tới, lập tức không xoa tay nữa, quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.
Thật là sợ cái gì cái đó sẽ tới a.
Vương gia ở Phương Phi uyển sao đã trở lại rồi? Không phải tiểu thư đã nói hắn và Nam thị hẳn là đang vân phiên vũ khúc sao, hay là mây mưa xong rồi hắn đột nhiên cảm thấy cần phải ngâm suối nước nóng một chút nên tới đây?
Làm sao bây giờ, tiểu thư nhà nàng vẫn còn ở bên trong a.
Tâm Phái Thanh nhảy lên, lập tức định đi xuyên qua con đường nhỏ bên trong rừng cây vào thông báo cho Diệp Tống để nàng chuẩn bị tâm lý tránh trở tay không kịp.
Nhưng nàng vừa mới chạy được vài bước, trong rừng truyền đến âm thanh lá cây sột soạt, mắt thấy đã gần tới nơi, Phái Thanh còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên sau cổ căng thẳng, chân mất thăng bằng, nàng sợ hãi phát hiện nàng bị người ta nhấc lên.
Phái Thanh quay đầu vừa lúc đối diện với đôi mắt lạnh lùng bức người của Tô Thần, đôi mắt sâu tựa như cái động không đáy.
Nàng suy sụp, dù bị nhấc lên nhưng vẫn không quên hành lễ với Tô Thần: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
Tô Thần buông lỏng bàn tay, Phái Thanh liền hạ xuống, suýt nữa đứng không vững ngã sấp xuống.
Hắn từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
Phái Thanh quỳ trên mặt đất, cái khó ló cái khôn, ổn định tinh thần cố ý nâng cao thanh âm nói: “Bẩm Vương gia, nô tỳ, nô tỳ ở chỗ này ngắm trăng!”
Nàng nghĩ thầm, âm thanh lớn như vậy, tiểu thư ở bên trong chắc hẳn có thể nghe thấy.
Đáng tiếc, lúc này bên trong suối nước nóng, Diệp Tống đang dựa người vào bên cạnh, cảm giác ấm áp của nước nóng khiến nàng mơ màng, gật gà gật gù chuẩn bị hẹn hò cùng Chu Công a.
Tô Thần lãnh đạm hỏi: “Ở Bích Hoa uyển không có ánh trăng?”
Phái Thanh đáp: “Bẩm Vương gia, ánh trăng ở Bích Hoa uyển không tròn và đep như ở đây.”
Tô Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng câu ra một mạt không rõ ý vị tươi cười: “Nơi này nhiều cây cối như vậy, ánh trăng cũng đều treo ở mặt sau ngọn cây, ngươi thấy được sao?”
Phái Thanh đầu rũ càng thấp: “…Bẩm, bẩm Vương gia, nô tỳ…nô tỳ dựa vào tưởng tượng…”
Tô Thần không muốn cùng nàng nói thêm nữa, đi lên bậc thang, ý tứ thực rõ ràng, chính là “Ngươi có thể cút đi, bổn vương không muốn so đo với ngươi.” Phái Thanh lại cố tình không biết điều, thời điểm mấu chốt dường như phản ứng theo bản năng, nàng liền chạy lại ôm chân Tô Thần làm Tô Thần không di chuyển được.
Thừa dịp Tô Thần còn chưa phát tác, nàng bò dậy đứng hình chữ “Đại” chắn trước mặt Tô Thần.
Phái Thanh trừng mắt to vội la lên: “Vương gia, hay hôm khác ngài lại đến đi!”
Tô Thần đẩy tay nàng ra, lực đạo không lớn lắm nhưng cung đủ làm toàn bộ cánh tay Phái Thanh tê rần, hắn vẫn tiếp tục đi lên bậc thang, nhàn nhạt lạnh lùng nói: “Còn tiếp tục làm càn, bổn vương sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Vào khoảng khắc Tô Thần chuẩn bị đẩy cửa, Phái Thanh rốt cuộc không nhịn được, đặt mông ngồi trên thềm đá khóc lên: “Tiểu thư, người nhanh ra đây a…”
Tô Thần dừng tay một chút, nghe lời Phái Thanh nói nhưng vẫn tiếp tục đẩy cửa tiến vào.
Xung quanh suối nước nóng vô cùng an tĩnh, ánh đèn trên hành lang kết hợp với màn sương mờ càng trở nên mê ly, đập vào mắt là xiêm y màu trắng đặt trên hành lang, một chồng là chỉnh tề, một đống là hỗn độn.
Tô Thần nhìn xung quanh một chút, mới miễn cưỡng từ trong sương mù mờ mịt nhìn thấy người đang dựa vào tảng đá, chỉ lộ ra nửa cái đầu trên mặt nước, nàng đang nhắm mắt lại, thân hình chậm rãi chìm xuống, thi thoảng lại phun ra vài bọt khí.
Lúc Diệp Tống sắp chìm hẳn xuống đột nhiên cánh tay căng thẳng, mang theo hơi mỏng lạnh lẽo đem nàng kéo lên.
Diệp Tống vẫn chưa tỉnh, không đợi cái tay kia buông ra, nàng lại tiếp tục chìm xuống.
Lực đạo lại lớn hơn một ít, Diệp Tống ậm ừ vài tiếng mới từ từ tỉnh lại, trong mắt cơn buồn ngủ còn chưa tan hết, cúi đầu thấy mình đang chìm xuống liền vội vàng đẩy thân mình hướng lên trên: “Vậy mà ta lại ngủ gật, đều do suối nước này quá thoải mái.
Xem ra các nàng thật sự nói không sai, suối nước nóng có tác dụng đuổi hàn, mắt cá chân và eo cũng không còn khó chịu nữa.” Nàng thấy có cánh tay đang đỡ tay mình liền nhẹ nhàng tránh ra, nàng đập cánh tay vào trong nước, cánh tay kia cũng tạm dừng một chút, Diệp Tống lại nói: “Không phải muội bảo đứng thủ ở bên ngoài sao, sao lại vào đây rồi?” Vừa nói nàng vừa quay suối tóc dài ra phía sau rồi nói tiếp, “Nếu đã tới rồi, muội giúp ta gội đầu đi.”.