Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 71: Tra Ra Manh Mối


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 71: Tra Ra Manh Mối


Đến hoàng hôn, Tô Thần ra một chỉ thị, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh cửa hàng thịt, chế trụ đồ tể.

Vương mập mạp giết heo nhiều năm rốt cuộc cũng dưỡng ra chút lá gan, một đường giảo biện, bảo Đại Lý Tự vu hãm.
Án tử này vốn dĩ không cần Đại Lý Tự nhúng tay, Hình Bộ có thể giải quyết, chẳng qua là bị Tô Thần gặp phải nên hắn cũng tiếp nhận xử lý luôn.

Phương thức thẩm vấn của Đại Lý Tự có rất nhiều loại, đầu tiên Vương mập mạp bị đánh roi, làm ả sây sẩm mặt mày, sau đó tìm một người có thân hình cùng giọng nói tương tự Lưu Nhất Khắc đưa tới, kết quả Vương mập mạp còn chưa thấy rõ ràng trong lòng đã không kìm nén được sợ hãi, đối mặt với “Lưu một khắc” ả nói năng lộn xộn lộ ra sơ hở, cuối cùng khai ra toàn bộ.

Lúc nhìn rõ người kia không phải Lưu Nhất Khắc, liền hộc máu ngất xỉu.

Vương mập mạp nửa đêm muốn đi tìm Lưu một khắc không phải nhờ hắn khắc dấu, hắn đi tìm Lưu Nhất Khắc để hỏi tội.

Lúc tiểu ăn mày thấy nữ nhân kia, không phải là cô nương thanh lâu nào mà chính là vợ của Vương mập mạp.

Vợ hắn cặp kè với Lưu Nhất Khắc đã được một thời gian cho đến khi hắn phát hiện, vì thế liền tới cửa hàng của Lưu Nhất Khắc chửi mắng, trong lúc phẫn nộ không kìm chế được liền cầm đao chém vào cổ Lưu một khắc tựa như giết heo.

Lưu Nhất Khắc chết ngay tại chỗ.

Tô Thần phái người tới nhà Vương mập mạp lục soát, tìm được vợ của Vương mập mạp đưa tới Đại Lý Tự tra hỏi, loại chuyện này sao có thể thiếu Diệp Tống, nàng thích nhất là đi theo thị vệ lục soát a.

Kết quả lúc vào nhà Vương mập mạp, nhà hắn không giàu có, cũng không có đồ vật gì đáng giá, lại không tìm thấy vợ Vương mập mạp.

Nghe ngóng một chút mới biết, thì ra mấy ngày trước vợ của Vương mập mạp đã về nhà mẹ đẻ vẫn chưa thấy quay lại.

May mắn nhà mẹ đẻ của vợ hắn không xa, cũng ở kinh thành, chỉ cách mấy con phố.

Đội phá án tới đó nhưng vẫn không tìm được vợ hắn, vừa hỏi mới lại biết, vợ Vương mập mạp căn bản không hề về nhà.

Một chậu nước lạnh hắt vào mặt làm Vương mập mạp tỉnh lại, thấy có thêm người trong đội thẩm vấn, là Diệp Tống.

Nàng tới sẽ không chịu ra ngoài, cảm thấy mới mẻ, Tô Thần cũng lười so đo với nàng nên mặc kệ, còn phân phó thị vệ mang tới cho nàng một cái ghế dựa.


Tô Thần hỏi Vương mập mạp: “Thê tử nhà ngươi không có trong nhà, đã đi đâu?”
Vương mập mạp thuận miệng nói: “Về nhà mẹ đẻ.”
“Bậy bạ, bổn vương đã phái người đi một chuyến đến nhà mẹ đẻ của nàng ta, nhưng người nhà nói rằng nàng ta chưa hề trở về đấy.”
Vương mập mạp giận: “Tiện nhân kia nhất định lại đi ra ngoài lêu lổng cùng tên họ Lưu kia.”
“Lưu Nhất Khắc đã bị ngươi giết chết.”
Giờ này khắc này, Vương mập mạp thoạt nhìn có chút thần chí không rõ, không biết là do bị đánh hay bị chọc tức.

Hắn nghe Tô Thần nói vậy, chính mình lại sửng sốt, sau đó mới chậm rãi phản ứng lại, mắng: “Gian phu, xứng đáng!”
Diệp Tống nhịn không được nói: “Ngươi có phải đã giết nàng ta luôn rồi hay không?”
Nghe Diệp Tống nhắc nhở, Vương mập mạp tựa như nhớ ra gì đó, nhìn Diệp Tống cười, nụ cười khiến đáy lòng người ta phát run, hắn nói: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta đem nàng ta bán đi rồi.”
Diệp Tống hít ngược một ngụm khí lạnh.

Tô Thần còn hỏi: “Ngươi đem nàng ta bán đi đâu?”
Vương mập mạp nhếch miệng lắc đầu cười.

Diệp Tống sắc mặt có chút trắng bệch nói: “Ngươi chặt nàng ta thành từng miếng như thịt heo đem bán cho người tới mua hàng!”
Tức khắc sắc mặt của mọi người đang có mặt ở đây đều thay đổi.

Khó trách ngày đó Tô Thần cùng Diệp Tống nhìn thấy miếng thịt có chút khác lạ.

Thoạt nhìn màu sắc tươi mới, Vương mập mạp còn nói buổi sáng vừa giết.

Thẩm án đến đây là kết thúc, Vương mập mạp bị kéo tới tử lao.

Tô Thần cho người đào từng góc trong nhà Vương mập mạp.

Bởi vì thân thể bị chặt ra, còn thiếu cái đầu.

Mà những người tới mua thịt heo ngày đó, chính họ cũng không biết loại thịt heo “tươi mới” này thực chất lại là thịt người…!

Nhân viên điều tra phá án đều tìm vô cùng cẩn thận, một góc cũng không buông tha.

Tô Thần cùng Diệp Tống ra khỏi Đại Lý Tự cũng tới phố Tây, nhưng không vào nhà Vương mập mạp mà đứng ở cửa chờ.

Phố Tây hiện tại xảy ra án mạng nên cũng quạnh quẽ hơn.

Buổi chiều cũng chưa thấy cửa hàng thịt nào mở cửa.

Mặt trời dần ngả về tây, bóng của Diệp Tống cùng Tô Thần kéo dài in trên tường, cảm giác có chút ấm áp.

Gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc nàng, mang theo hương thơm như có như không.

Diệp Tống bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Phố này nhiều đồ tể như vậy, sao lại chỉ có mình hắn thuận tay trái?”
“Đồ tể thuận tay trái vốn dĩ cũng ít thấy.” Tô Thần đáp.

Lúc này thị về đi tới báo đã tìm thấy đầu của vợ Vương mập mạp.

Đầu kia cư nhiên lại bị Vương mập mạp phát rồ mà ngâm ở vại dưa chua.

Lúc đưa ra thấy được quấn quanh bởi vải trắng, Diệp Tống không tự chủ được mà nghiêng đầu nhìn.

Tô Thần thần sắc lạnh lùng, nhưng động tác của hắn lại cực kì ôn nhu, áp đầu nàng vào trong ngực mình nói: “Sợ hãi thì đừng nhìn.”
Khi trở về, hai con ngựa song song đi trên đường.

Diệp Toóng cử chỉ tản mạn duôi lông mày nhẹ nâng, biểu tình ngả ngớn, ngũ quan lại có chút anh khí, còn Tô Thần thì phong thần tuấn lãng, thoạt nhìn đều là anh tuấn nhi lang của Bắc Hạ, hai người đi qua kéo không ít ánh mắt người đi đường.

Cuối cùng án này cùng quốc tỉ không có chút liên quan nào, nhưng là vẫn luôn cảm thấy có một điểm gì đó rất kì lạ.

Tới vương phủ, Diệp Tống xuống ngựa, giao ngựa và roi cho gia đinh, nhấc chân tiến vào cổng vương phủ.


Tô Thần theo sau cũng giao ngựa và roi cho gia đinh, không chút để ý nói: “Muốn tới nhà ăn dùng bữa tối không?”
Diệp Tống cũng không dừng lại, chỉ nâng tay lên từ chối: “Không quấy rầy nhã hứng của ngươi và Nam Xu muội muội.”
Mấy ngày nay đều cưỡi ngựa tra án, công việc lu bù nên không cảm thấy gì, hôm nay sự tình đều đã giải quyết xong, Diệp Tống trở về Bích Hoa uyển cảm thấy có chút mỏi mệt.

Bích Hoa uyển chuẩn bị bữa tối phong phú, Diệp Tống bảo các nàng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Phái Thanh thi thoảng lại liếc nhìn Diệp Tống, Diệp Tống không nhịn được cười nói: “Muội cứ nhìn chằm chằm tiểu thư ta như vậy, chẳng lẽ là…yêu ta rồi?”
Phái Thanh phát nghẹn, gương mặt ửng hồng: “Không đứng đắn! Nô tỳ chỉ đang nhìn tiểu thư, hiện tại người so với khi ở trong tù còn gầy hơn!”
Diệp Tống không thèm để ý: “Này có gì đâu, về sau ăn nhiều một chút bồi bổ là được.”
So với lo lắng của Phái Thanh, các nha hoàn khác lại có vẻ thích bát quái hơn, hưng phấn hỏi mấy ngày nay Diệp Tống luôn ở chung một chỗ với Tô Thần, hai người có tu dưỡng được tí tình cảm nào không, vân vân và mây mây.

Chỉ có Hạ Hạ có vẻ trầm mặc ít nói.

Diệp Tống liếc mắt nhìn một cái liền thấy có chút không thích hợp hỏi: “Hạ Hạ không thoải mái sao?”
Hạ Hạ phục hồi lại tinh thần, ứng hai tiếng: “Không, nô tỳ không có.”
“Vậy sao mặt muội cứ như thiếu ăn vậy?” Diệp Tống gắp cho nàng một miếng thịt.

Hạ Hạ cầm bát, trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Vương phi nương nương.”
Diệp Tống vì mệt mỏi, buổi tối ăn cũng rất ít.

Ở trong phòng đọc thoại bản một lúc, cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Thời tiết bắt đầu lạnh hơn, mắt cá chân nàng có chút cương lạnh, eo hông cũng có chút cương cương không thể nào linh hoạt.

Phái Thanh thấy nàng xoa xoa lại nhíu mày, liền tiến lên hỏi: “Có phải tiểu thư ngồi lâu nên bị mỏi eo không, để nô tỳ giúp người xoa bóp.”
Phái Thanh xoa bóp cho nàng một lúc nàng mới dần dần thoải mái, không khỏi giật giật mắt cá chân, không xác định nói: “Muội nói xem có phải ta bị lưu lại di chứng không.

Lúc trước cũng không cảm thấy không thoải mái như vậy.”
Phái Thanh lúc này mới nhớ tới, mắt cá chân và eo Diệp Tống từng bị trọng thương, ảnh hưởng tới gân cốt.

Chẳng lẽ do thời tiết trở lạnh nên bị hàn khí thâm nhập? Phái Thanh an ủi nói: “Sao có thể để lại di chứng được, chắc là do trời lạnh thôi, chờ tiểu thư tắm nước ấm rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ lại thoải mái thôi.

Nô tỳ liền đi chuẩn bị nước ấm cho tiểu thư.”
Nói xong Phái Thanh liền nhanh như chớp chạy đi, vừa lúc gặp Xuân Xuân đang bưng canh táo đỏ tiến vào, nghe được hai chữ “Di chứng” liền hỏi: “Vương phi nương nương bị lưu lại di chứng ở chỗ nào ạ?” Nàng thấy Diệp Tống vặn vẹo mắt cá chân liền tới hỗ trợ xoa bóp, nàng từ trước đến nay là người có chuyện liền nói, không so được với Phái Thanh ôn nhu cẩn thận, nói thẳng, “Khẳng định là lần trước bị thương chân nhưng không tĩnh dưỡng tốt, vừa đến mùa đông xương cốt sẽ cứng đờ tựa như không phải của mình.”

Diệp Tống sửng sốt: “Sao ngươi lại biết?”
“Vương thẩm trong phòng bếp cũng bị như vậy a.” Xuân Xuân lải nhải nói, “Đều do nương nương, trung thu chân còn chưa khỏi đã chạy lung tung ra bên ngoài, sao có thể không để lại di chứng được.”
Diệp Tống xoa eo, bừng tỉnh nói:”Nói như vậy, eo này của ta là do lúc trước Tô Thần dùng gia pháp đánh nên cũng lưu lại di chứng? Không được, ngày mai phải đi đòi hắn tiền thuốc men.”
Nhắc tới Vương gia, ánh mắt Xuân Xuân sáng lên: “Nương nương, tắm nước ấm cũng vô dụng, chi bằng nương nương đi ngâm suối nước nóng đi? Suối nước nóng nhất định có thể giúp nương nương tiêu trừ hàn khí.”
“Suối nước nóng?” Nàng biết suối nước nóng xác thật là có hiệu quả đuổi hàn dưỡng thân thể, vui đùa nói, “Ban đêm như thế này biết đi đâu tìm suối nước nóng?”
“Đúng là có”, Xuân Xuân nói, “Trong vương phủ cũng chỉ có một chỗ.”
Diệp Tống nhướng mày: “Phương Phi uyển?”
Xuân Xuân lắc đầu: “Cách đông uyển không xa có một suối nước nóng, ở vương phủ này chỉ có Vương gia mới có thể tới đó.

Suối nước nóng kia nghe nói mùa hè lạnh thấu xương, mùa đông lại nóng như thiêu đốt, có hiệu quả trị liệu rất tốt.

Chẳng qua…”
“Chẳng qua đó là nơi chỉ dành cho Vương gia?”
Xuân Xuân nặng nề gật đầu.

Phái Thah vừa trở về, kết quả Diệp Tống không nói hai lời liền phân phó: “Chuẩn bị xiêm y, ta muốn đi suối nước nóng gần đông uyển.”
Phái Thanh sửng sốt: “Tiểu thư muốn đi đông uyển? Đó không phải là nơi Vương gia…”
Diệp Tống đứng lên, dậm hai chận nói: “Con mẹ nó còn chưa tới mùa đông đã lạnh như vậy…Suối nước nóng có tác dụng đuổi hàn, ta cần phải đến thử, bằng không thực sự để lại di chứng thì phải làm sao bây giờ?”
Phái Thanh đi tới tủ lấy xiêm y, một bên lo lắng hỏi: “Nếu là…bị Vương gia phát hiện thì sao?”
Diệp Tống tự tin cười cười: “Hắn đã lâu không đến thăm Nam Xu, hai người dùng xong bữa tối nhất định sẽ ở Phương Phi uyển đóng cửa nói chuyện, sẽ không dở hơi mà đi suối nước nóng đâu.

Yên tâm, hắn sẽ không phát hiện.”
Hết chương 71.

– ———————————————————————————-
Các bạn đọc xong chương này chắc sẽ phát hiện bị “mâu thuẫn” một chút với hai chương trước đúng không?
Mình bị nhầm Vương mập mạp là nữ, sang chương này mới hoàn toàn hiểu rõ.

Xin lỗi các bạn nhiều nhiều.

Mình sẽ chỉnh sửa lại bạn dịch để khớp lại nha.

Edit chương này chỉ muốn chạy vào nhà vệ sinh ói một trận thôi >.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.