Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 38: Nan Đề Của Nước Láng Giềng


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 38: Nan Đề Của Nước Láng Giềng


Thời điểm Tô Thần trở về trời cũng đã khuya, cả người toàn mùi rượu, chếnh choáng nhưng không sai.

Hắn sợ mùi rượu nồng như thế này tới chỗ Nam Xu, sẽ đánh thức nàng, nên không về Phương Phi uyển mà trở về đông uyển.

Bên cạnh đông uyển có một tuyền trì tự nhiên, nước suối đông ấm hạ lạnh cực kì thích hợp dưỡng thân thể.

Chẳng qua khi lạnh thì lạnh đến thấu xương, lúc nóng lại nóng đến bỏng da, người bình thường sẽ không chịu được nhưng đối với người luyện võ lại rất có lợi.
Đó là hội sở spa tư nhân của Tô Thần.

Nơi này không cần người hầu hạ, Tô Thần đứng bên trên bờ, cởi áo choàng, lộ ra dáng người cực kì tuyệt đẹp, muốn múi có múi, muốn cơ có cơ, quả là thân hình đáng mơ ước của các nam nhân, hắn đi xuống hồ nước mát mẻ.

Giờ đã vào thu, nước hồ không còn lạnh lẽo như ở mùa hè nữa, nhưng về cơ bản vẫn lạnh.

Tô Thần lại hết sức hưởng thụ, dựa vào thành hồ, nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm nay hắn quả thật có chút mệt, dưỡng thần một lúc mệt mỏi từ trong xương cốt liền lộ ra.

Ý thức có chút lộn xộn, trong đầu tự nhiên lại nhớ tới cảnh tượng ngày hôm nay.

Diệp Tống trên phố đùa giỡn vũ cơ, nếu không phải hắn kịp thời xuất hiện nàng còn dám đi Tố Hương lâu, hắn biết eo nàng rất nhỏ, không ngờ bế lên lại nhẹ hơn dự kiến, cảm giác như ngày thường không hề ăn cơm.

Hai chân nàng thập phần tinh tế tu mỹ ở trong tay hắn đá loạn hành hạ tinh thần thật sự.

Dần dần Tô Thần ngủ quên trong hồ.

Hắn tự hồ như mơ một giấc mộng, lồng ngực phập phồng không ngừng, hắn thở dốc, hô hấp dần trở nên nặng nề, trong cổ họng tràn ra tiếng gầm như dã thú nhưng lại mạc danh khoái ý.

Nước trong hồ động rất nhỏ, bỗng nhiên hắn mở trừng hai mắt, trong mắt vẫn còn lưu lại chút kiều diễm.

Hắn tựa hồ đối với người trong mộng không vừa lòng, tức khắc mặt đầy tức giận, nhắm mắt lại hít thật sâu, cắn răng mắng một câu: “Nữ nhân đáng chết!” Hắn hơi ngửa đầu, cằm dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt kiên nghị, hầu kết lên xuống nhịp nhàng thập phần gợi cảm, hắn ngâm nước lạnh nên dần bình tĩnh lại, mặt không biểu tình mặc lại áo khoác, hồi đông uyển đi ngủ.


Nhưng là, vừa mơ một giấc mộng như vậy, hắn liền không ngủ được.

Trong phòng không đốt đèn, Nam Xu trên người mặc áo lụa mỏng đang ngủ yên.

Nam Xu rất thính ngủ, cho nên khi nghe thấy âm thanh đẩy cửa rất nhỏ cũng có thể khiến nàng bừng tỉnh, thanh âm mềm mại vô lực hỏi: “Ai?”
Một luồng gió đêm lạnh thổi ùa hơi thở nam nhân vào phòng, biết người tới là ai, nàng yên tâm lại.

Tô Thần đóng cửa, đến mép giường, đè Nam Xu xuống.

Nam Xu thanh âm thiên kiều bá mị: “Sao giờ này Vương gia mới trở về?”
Tô Thần chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, ngay sau đó ngậm môi nàng, tùy tay kéo rơi áo lụa.

Hắn vuốt ve thân thể nàng có chút thô lỗ, Tô Thần tựa hồ như quên mất dưới thân mình đang là Nam thị, mà lại tưởng tượng thành nữ nhân kiêu ngạo khó thuần khác, đầu gối hắn tách hai chân Nam Xu ra, động thân một chút liền đem dục vọng nóng rực vùi vào thân thể nàng, kim qua thiết mã, chiến hỏa bay tán loạn…!
Nam Xu có chút không chịu được, nhưng chỉ cần là Tô Thần, nàng đều vui vẻ chịu đựng.

Tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, bên người Tô Thần đã không còn nữa, nàng lười nhác đứng dậy, thấy trên người đầy ấn ký ám muội, nhớ tới đêm qua Tô Thần vô cùng cuồng nhiệt, trên mặt không khỏi ửng hồng.

Nhưng ngọt ngào trôi qua, lại như có một chút suy tư gì đó.

Liên tục vài ngày, Tô Thần đều là đi sớm về trễ, tựa hồ rất bận rộn.

Sứ thần Nam Thiến quốc ở lại thượng kinh mấy ngày, Hoàng Thượng đáp lễ cho Nam Thiến quốc mười ngàn mẫu vải, mười xe thượng trà, Nam Thiến quốc nguyên bản là bộ lạc man di phát triển lớn mạnh mà thành, kỹ thuật làm nông còn yếu, Hoàng Thường liền đem một ít kỹ thuật nông cày truyền thụ cho Nam Thiến, sứ thần Nam Thiến vô cùng vui vẻ.

Tô Thần tựa hồ lại không vui.

Diệp Tống ở trong hoa viên thi thoảng thấy chính ngọ hắn trở về một hai lần, đều kịp thời tránh né, nàng cũng nhìn thấy hắn nhíu mày bộ dáng không như ý.

Tô Thần nếu không như ý, Diệp Tống liền rất như ý a.


Hai ngày nay đều ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Nhưng mà ăn nhiều thành ra hậu quả chính là…không tiêu hóa được.

Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, chân trời chỉ còn dư lại ráng đỏ, cho thấy ngày mai sẽ nắng đẹp.

Thời tiết mát mẻ, gió nhẹ hiu hiu, Diệp Tống liền mang Phái Thanh đi dạo trong hoa viên, thuận tiện tiêu cơm.

Diệp Tống vừa đi vừa xoa xoa bụng.

Phái Thanh vừa lo lắng lại vừa buồn cười: “Tiểu thư lần sau đừng ăn nhiều như vậy, bụng căng hỏng thì làm sao?”
Diệp Tống xua tay nói: “Không có việc gì, đi nhiều một chút là được.”
Nhưng không may, vừa đi ra vài bước lại đụng phải Tô Thần cũng mang Nam Xu đi hoa viên tản bộ.

Nhìn đôi cẩu nam nữ kia tình chàng ý thiếp, nồng tình mật ý, cũng xem như xứng đôi.

Nam Xu thấy Tô Thần cau mày, không quên nhón chân duỗi tay vuốt thẳng mày hắn, ôn nhu nói: “Vương gia có phải gặp việc gì khó khăn hay không, mấy ngày này đều luôn như vậy.”
Tô Thần cười cầm tay Nam Xu, nắm chặt trong lòng bàn tay, nói: “Không cần lo lắng, là một chút việc nhỏ thôi.”
Nam Xu trêu đùa: “Việc nhỏ mà khiến Vương gia nhíu mày như vậy.”
Sau đó hai người liền ngồi dưới cây liễu tán tính một phen.

Phái Thanh nhìn đến thực buồn nôn, nói: “Tiểu thư, chúng ta đi nơi khác tiêu thực đi, bằng không lát nữa lại phun ra hết.”
Diệp Tống cười tủm tỉm nói: “Ừm, muội nói đúng.”
Vừa định quay lại, lại nghe thanh âm của Tô Thần từ đằng kia truyền đến, nói đến việc Nam Thiến quốc đến Bắc Hạ, cũng nói ra chuyện đang làm hắn rối rắm.

Diệp Tống dừng bước chân nghe được một chút.

Tô Thần nói: “Nam Thiến tới Bắc Hạ ta, tặng hai đồ vật có hình dáng đặc biệt, nói là do cao nhân Nam Thiến sáng chế, tại chính quốc chưa có ai phá giải được, hắn hy vọng thần dân Bắc Hạ có thể giúp hắn phá giải.”
Nam Xu kinh ngạc hỏi: “Là thứ gì mà khó như vậy?”

“Đó là một khối vuông, mỗi mặt có 9 khối vuông nhỏ nhiều màu sắc, mỗi ô đều có thể xoay động.

Làm thế nào để không được phá khối vuông ra mà vẫn có thể đưa các màu sắc giống nhau về cùng một mặt.”
Diệp Tống sửng sốt, đây không phải giống khối Rubik sao? Con mẹ nó không ngờ ở chỗ này cũng có? Rốt cuộc là ai sáng tạo ra?
“Kết quả thế nào?”
Tô Thần cười tự giễu, nói: “Kết quả cả triều văn võ bá quan tự cho là tài cao cũng không thể giải được.”
Sứ thần tặng lễ vật một mặt mang danh là nhờ Bắc Hạ phá giải, kỳ thực là muốn thách thức Bắc Hạ.

Thánh thức thành công có thể làm Bắc Hạ mất mặt, còn nếu thách thức thất bại chính là tự vả mặt mình.

Khối vuông cửu liên hoàn vốn là được người cổ đại phát minh, nhưng không phải thời này, ở đây nếu muốn làm được cần phải có chút công nghệ đặc biệt.

Khối Rubik được lưu hành chính thức vào khoảng thập kỷ 70-80 ở nước Mỹ, lúc đó đã làm khó rất nhiều nhà tư bản giàu có, tài trí thông minh.

Hiện tại Diệp Tống chỉ muốn biết là ai ở Nam Thiến quốc đã phát minh được cái này.

Chẳng lẽ cũng là…Diệp Tống kích động nghĩ, chẳng lẽ cũng xuyên qua giống như nàng.

Nam Xu cũng có chút cau mày ủ rũ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Có thể là do Diệp Tống vì quá kịch động, làm bại lộ hành tung, cũng có thể là Tô Thần đã sớm phát hiện ra nàng chỉ là không nói ra.

Tô Thần nghiêng đầu nhìn góc váy lộ ra sau bụi hoa rậm, tức giận nói: “Nghe đủ chưa?”
Diệp Tống dừng một chút, cười tủm tỉm đứng dậy, ánh mắt đánh qua đánh lại giữa Nam Xu và Tô Thần, nói: “A nha, Vương gia cùng muội muội cũng tới đây tản bộ a, thật là không khéo, ta cũng đang tản bộ ở chỗ này.”
Nam Xu lập tức cười tươi như hoa nói: “Thì ra là tỷ tỷ, mau tới đây ngồi.”
Diệp Tống phất phất góc váy có dính một vài chiếc lá, mặt tràn đầy ý cười nói: “Không được không được, ta không thể quấy rầy Vương gia cùng muội muội a, nghe nói Vương gia mấy ngày nay đều bận rộn, muốn dành một chút thời gian cho muội muội cũng không dễ.”
Nói xong liền xoay người rời đi, tay Tô Thần dần dần nắm thành quyền, hắn cảm thấy nữ nhân đáng chết kia một chút cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Diệp Tống đi được vài bước, lại xoay người liếc Tô Thần cười nói: ” Mới vừa rồi nghe nói, cả triều văn võ bá quân không ai phá giải được đồ vật kia, có phải cũng bao gồm Vương gia không?”
Tô Thần nhấp môi: “Cút.”
Diệp Tống làm bộ tiếc hận: “Ai nha, ta còn tính miễn phí giúp ngươi.

Nếu ngươi nói thế, quên đi vậy.”
“Đứng lại.” Thấy Diệp Tống sắp đi xa, Tô Thần lạnh lùng cười một tiếng, “Chỉ bằng ngươi, có thể giúp bổn vương?”
Diệp Tống quay đầu, cười đến vân đạm phong khinh, loại tư thái cao ngạo tự tin này lại không dung người bỏ qua, thoạt nhìn giống như nàng thật sự tính sẵn trong lòng giống nhau.


Chỉ là, Diệp Tống lại nói: “Hiện giờ không miễn phí nữa rồi.”
Tô Thần lạnh mặt: “Người có tư cách gì nói điều kiện với bổn vương?”
Diệp Tống bình tĩnh nhìn hắn, thu liễm ý cười giữa mày, lưu loát xoay người, nghênh ngang mà đi, nhàn nhạt nói: “Được thôi, ngươi cùng văn võ bá quan cả triều cứ chuẩn bị ném mặt mũi Bắc Hạ đi a.”
Như thế cũng tốt, không có điều kiện đừng hòng nói chuyện.

Diệp Tống trở về liền nghỉ ngơi, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau tỉnh lại, ở trên giường duỗi một cái vô cùng thoải mái, lúc này Phái Thanh biểu tình là lạ tiến vào.

Không đợi Diệp Tống hỏi, Phái Thanh nói: “Vương gia tới.”
Sáng sớm Vương gia lại tới Bích Hoa uyển quả thực là kỳ lạ.

Diệp Tống lại không cảm thấy ngoài ý muốn, xuống giường đi giày, trên người vẫn mặc áo ngủ loại trung y màu trắng của nữ nhân cổ đại.

Tóc có chút hỗn độn, gương mặt mảnh khảnh vì vừa mới tỉnh ngủ mà có chút ửng hồng.

“Tiểu thư trước vẫn nên…” Phái Thanh cảm thấy Diệp Tống mang bộ dáng như vậy ra ngoài thật sự không ổn.

Đáng tiếc đã chậm, Diệp Tống không chút do dự mở cửa, trong lòng không chút để ý cái gọi là “Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm”.

Tô Thần cũng không phải người nàng thích, hà tất phải trang điểm chải chuốt, nàng thấy Tô Thần một thân triều phục đang đứng bên ngoài, nàng cười cười nói: “Khó được Vương gia mới sáng sớm đã tới đây, nhìn dáng vẻ hẳn là vội vàng đi lâm trầm, sao dám để Vương gia đợi lâu.”
Tô Thần thấy bộ dáng Diệp Tống còn chưa trang điểm, tóc tai lộn xộn nhưng nàng không có chút nào thèm che giấu, sáng sớm đầu thu có chút lạnh cũng không sợ cảm.

Trên cây, chim chóc hót vang, Diệp Tống cũng huýt sáo nhịp theo tiếng chim, vô cùng có nhã hứng.

Trong miệng không chút để ý nói: “Vương gia tới chỗ ta chỉ là muốn đứng gác?”
Tô Thần lẳng lặng nhìn nàng, cố gắng tận lực bình tĩnh ngữ khí nói: “Ngươi nói ngươi có thể phá giải khối vuông kia.”
Hết chương 38
P/s: Tô Thần mộng cái gì không biết.

Chắc chắn là suy nghĩ bậy bạ về chị nhà rồi.

Thực sự là không thể chấp nhận nổi, dù là trong mơ cũng không chấp nhận được >..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.