Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 37: Cởi Áo Tháo Thắt Lưng
Hiển nhiên động tác này của Diệp Tống đã kéo theo không ít ánh mắt, cũng bao gồm vị đang nghiêm túc nghênh đón sứ thần kia, Ninh Vương Tô Thần.
Tầm mắt Tô Thần lướt qua đây, mặt liền xanh mét.
Diệp Tống mở xòe quạt xếp, chưa đã thèm nói: “Ai cũng đều là mỹ nhân a.”
“Công tử!” Phái Thanh xiết cánh tay nàng, “Vương gia đang nhìn sang bên này đấy!”
Diệp Tống không chút phản ứng, tầm mắt như cũ vẫn dừng trên người nhóm vũ cơ, trên trán các nàng đều được họa một bông hoa mai thiết kế vô cùng độc đáo, nở rộ lên nhụy hoa vàng óng ánh, nàng nói: “Hoa mai họa trên trán các nàng, thật sinh đúng là sinh động.”
Nam Thiến dâng lên một rương chứa đầy lễ vật hoàng thất cống hiến cho Bắc Hạ, theo sau là đội ngũ rước lễ vật ước chừng dài hơn mười trượng.
Chờ đội ngũ lễ vật tiến cống xong, Tô Thần mới tiến lên hòa vào giữa đội ngũ sứ thần Nam Thiến hàn huyên vài câu, bộ dáng vừa nói vừa cười, nhưng ai biết ngoài cười mà bên trong không cười.
Diệp Tống thấy bộ dáng nhóm sứ thần, ngũ quan so với bá tánh Bắc Hạ có vẻ thâm thúy hơn, trong lòng hơi trầm xuống.
Điều này làm nàng nhớ tới xe ngựa suýt đâm vào nàng trên đường phố hôm trước, nam tử bên trong…là người Nam Thiến sao?
Tô Thần cùng nhóm sư thần lúc đi qua trước mặt Diệp Tống, đột ngột phóng ánh mắt băng lãnh xuống dưới, dùng thanh âm chỉ hai ba người nghe được nói: “Lát nữa bổn vương trở về nếu còn thấy ngươi ở nơi này, ngươi sẽ biết hậu quả.”
Nhìn bóng dáng Tô Thần đi xa, một lúc sau Diệp Tống mới phản ứng lại, run run nói: “Làm sao bây giờ, hắn uy hiếp, ta rất sợ hãi a.”
Phái Thanh bỏ qua một bên: “Công tử xin đứng đắn một chút.”
Đội ngũ sứ thần Nam Thiến mênh mông cuồn cuộn tiến vào hoàng cung, bá tánh xem trên đường cũng lập tức giải tán đi.
Hàng quán tiếp tục bày bán, tiếng rao ở khắp nơi, đường phố lại náo nhiệt lên.
Không ít nam nhân tụ tập tốp năm tốp ba, bát quát về đám vũ cơ vừa rồi câu hồn như thế nào, có người bị lão nương bắt được, nắm lỗ tai kéo về.
Trời tuy đã vào thu, nhưng chính ngọ ánh mắt trời vẫn còn gay gắt, Phái Thanh sợ Diệp Tống đứng dưới nắng sẽ bị cảm, không khỏi chần chừ nói: “Công tử, trưa rồi, hay là chúng ta về đi?”
“Sắc trời còn sớm”, Diệp Tống đi vài bước, dừng lại, bỗng nhiên nói, “Nếu đã ra rồi, chúng ta liền đi ăn cơm trưa miễn phí đi.”
Phái Thanh ngây ngốc một chút sau đó mới ý thức được Diệp Tống muốn đi chỗ nào, chạy nhanh đuổi kịp Diệp Tống.
Diệp Tống đã lâu rồi chưa tới cờ quán.
Trong hẻm nhỏ vết chân thưa thớt, cờ quán an lạc nơi này tựa như một nơi nghỉ chân cho lữ đồ sau khi hành tẩu mệt nhọc, có thể cho người ta che mưa chắn gió.
Ông chủ liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Tống, vội đưa Diệp Tống và Phái Thanh lên lầu, nói: “Công tử đã lâu không thấy tới.”
Diệp Tống cười cười: “Phiền ông chủ vẫn còn nhớ rõ như vậy.”
Lão bản mở cửa nhã gian, Diệp Tống nhấc bước tiến vào, ông chủ hỏi: “Trưa nay, công tử muốn ăn gì?”
Diệp Tống tùy ý ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Tùy tiện mấy thứ ăn được là được, phiền ông chủ rồi.”
Ông chủ đóng cửa rời đi.
Diệp Tống hít sâu vài hơi, cảm giác như trong không khí còn lưu lại chút dư hương.
Phái Thanh nhíu mày nói: “Công tử, căn phòng này thật lâu rồi không được thông khí.” Nói xong nàng liền đến mở cửa sổ thông gió.
Diệp Tống bỗng nhiên nói: “Đừng mở!”
Phái Thanh sửng sốt: “Vì sao ạ?”
“Đừng mở vội.” Diệp Tống bình yên nói.
Ông chủ nhanh chóng mang thức ăn tiến vào, sắc hương vị đều đầy đủ, rượu cũng là loại rượu gạo khó say.
Diệp Tống gắp một miếng đồ ăn, hỏi ông chủ đang chuẩn bị lui ra: “Tô công tử, lần gần nhất tới là khi nào?”
Ông chủ nghĩ một chút, nói: “Tô công tử cũng lâu rồi chưa thấy tới đây, lần gần nhất chắc là khoảng hai tháng trước.”
Diệp Tống nghiêng đầu cười với Phái Thanh nói: “Không phải muốn mở cửa sổ thông khí sao?”
Diệp Tống và Phái Thanh ở nhã gian dùng xong cơm trưa rồi ngủ một lúc, hai người nghe nói hôm nay ở Lê viên có diễn kịch nên khi tỉnh dậy liền tới Lê viên xem diễn.
Màn diễn hôm nay không quá dài, cũng không xuất sắc như trong tưởng tượng, lúc kết thúc vừa khéo đến hoàng hôn.
Phái Thanh thúc giục nói: “Công tử, Vương gia chắc sắp trở lại rồi…”
Lúc này là lúc đi qua Tố Hương lâu khó khăn nhất, khi màn đêm buông xuống, sinh ý của Tố Hương lâu mới bắt đầu cao lên, Diệp Tống phe phẩy cây quạt, bước chân không chịu khống chế mà hướng tới Tô Hương lâu…Thuận miệng nói: “Đừng lo, trời còn sớm, chúng ta vào bên trong nhìn một cái.”
Phái Thanh dậm chân: “Công tử!”
Các cô nương Tô Hương lâu thấy tâm tư này của Diệp Tống liền thướt tha ra đón, người tới lớn lên anh tuấn, không khỏi tâm hoa nộ phóng, mỗi người đều giơ khăn dùng đủ chiêu thức câu dẫn Diệp Tống.
Diệp Tống tức khắc phe phẩy cây quạt phong tao mà đi qua.
Lưu lại Phái Thanh sau lưng đang mang vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.
Lúc vừa chuẩn bị bước lên bậc thang, Phái Thanh đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng, trước mặt Diệp Tống hiện ra một mạt âm u ám ảnh.
Một nam nhân bộ dáng thon dài đĩnh bạt chặn đường nàng đi.
Nét mặt nghiêng hoàn mỹ không tì vết, gương mặt lạnh lùng, mũi cao thẳng khiến các cô nương hồn bay phách lạc, một nữ nhân chẳng khác cục bột là bao, khi đi bộ ngực sữa cứ nảy lên nảy xuống, bước tới cười khanh khách: “Ai nha, ca ca anh tuấn này ở đâu rơi xuống vậy, hù chết nô gia a.” Sau đó tiến lên vây quanh nam nhân.
Diệp Tống giương mắt, thấy người tới là Tô Thần, sửng sốt một chút, sau đó cười vô hại: “Thì ra ngươi cũng thích tới nơi này, ngươi tới đây, Nam thị có biết không?”
Tô Thần chưa trả lời, lạnh lùng đi qua nữ nhân vừa nãy, trên mặt như viết bốn chữ “Người sống chớ gần”, sau đó bước xuống cầu thang.
Hắn đi một bước, Diệp Tống liền lui một bước.
“Ngươi xem lời ta nói như gió thổi bên tai đúng không?”
Diệp Tống thuận miệng đáp: “Lúc đó ồn áo như vậy, ngươi nói gì ta nghe không rõ a.
Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
“Thật sự không nghe thấy?” Tô Thần từng bước ép sát.
Diệp Tống làm như nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lấy quạt gõ lên đầu mình một cái, cắn răng nói: “Tai ta cũng không tệ lắm, giờ hồi tưởng một chút hình như cũng mơ hồ nhớ được cái gì đó, ngươi bảo ta trở về phải không, ngươi đừng tức giận, ta liền trở về.” Sau đó xoay người nghiêm trang nói với Phái Thanh “Phái Thanh, đi, trở về thôi.”
Diệp Tống mới đi được năm bước, đột nhiên lại bị áp suất phía sau đánh úp lại, nàng không kịp né tránh, chỉ cảm thấy vòng eo căng thẳng, cả người bị khiêng lên, Tô Thần mặt không đổi sắc khiêng nàng về vương phủ.
Nhóm hoa hoa cô nương hành lễ thật lâu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ lại hết sức tiếc nuối.
Hai vị công tử này xuất sắc như vậy mà lại có loại quan hệ đấy, đem các nàng thành trò tiêu khiển.
Các cô nương tiếp tục vẫy khăn, mời chào khách nhân khác.
Diệp Tống bám vào vai Tô Thần, bị Tô Thần khiêng đi một đoạn xa với lấy lại thinh thần, đầu dốc ngược khó chịu, liếc nhìn Tô Thần.
Hắn tự cho mình là tôn quý thanh cao, vậy mà lại động thủ khiêng nàng, thật sự…không ổn.
Diệp Tống chửi ầm lên: “Mẹ nó ngươi còn không mau để lão đi tử xuống! Khiêng ta làm gì! Ta co chân, ta tự đi được a!”
Tô Thần làm bộ mắt điếc tai ngơ.
Diệp Tống giãy giụa một lúc, lấy tay véo bả vai Tô Thần, hắn cũng không dao động.
Diệp Tống náo loạn một trận mệt mỏi, cảm thấy nên mềm mỏng một chút, nói: “Tô tiện nhân, không phải ngươi nói, ta với ngươi không liên quan, nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng lẫn nhau sao? Ngươi khiêng ta như vậy không mệt a? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Ta với ngươi còn có thể tâm bình khí hòa cùng nhau hồi phủ, ngươi có thể để ta tự đi trở về không? Như vậy thật sự…” Làm nàng cảm thấy buồn nôn a.
Nói thật, bị hắn khiêng như vậy, Diệp Tống cảm thấy thà bị một mỹ nam xa lạ khiêng còn thoải mái hơn.
Hiện tại cả người nàng đều nổi da gà, đi một đường rớt một đường.
Tô Thần vẫn coi như không nghe thấy.
Thấy Diệp Tống trầm mặt, Tô Thần nghĩ nàng đã từ bỏ, đầu nàng rũ xuống, Tô Thần tay trói hai chân nàng, cùng với khiêng gạo không khác là bao.
Diệp Tống duỗi tay nhéo mạnh lên eo Tô Thần.
Tô Thần cả người chấn động, dừng một chút, lại tiếp tục đi, trong miệng lạnh lẽo nói: “Diệp Tống, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Diệp Tống bĩu môi, ngay sau đó ngón tay linh hoạt vươn tới hông Tô Thần, tháo thắt lưng hắn.
Vừa lúc một nhóm người đi qua, thấy hành động ái muội như vậy, sửng sốt, ngay sau đó che mặt nói to: “Rõ như ban ngày a.”
Ngực Tô Thần phập phồng, vẫn là không nhịn được, một tay ném Diệp Tống ra ngoài, trước mắt nàng đầy sao xẹt.
Phái Thanh vẫn luôn theo ở phía sau vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, nàng đỡ mông đứng lên, trong tay còn túm đai lưng Tô Thần, đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, đem đai lưng ném trả lại, xì một tiếng khinh miệt, xoay người đi, nói: “Đừng mẹ nó ở trước mặt lão tử chơi trò bá đạo, Nam thị thích, nhưng lão tử đây không hiếm lạ.” Nói xong liếc sang Phái Thanh, nói nhỏ “Một, hai, ba, chạy!” Hai người cực kì ăn ý nhanh chân chạy như điên, giống như có lão hổ đuổi phía sau, chỉ cần chậm một bước sẽ toi a.
Tô Thần một bên buộc lại đai lưng, một bên hướng Diệp Tống quát to: “Ngươi mẹ nó đừng có để cho bổn vương bắt được.”
Tô Thận vừa định vận khinh công đuổi theo, không nghĩ lúc này lại có hai thị vệ vận dụng mọi thứ mà tiến vào tìm đến hắn nói: “Vương gia, Hoàng Thượng bảo ngài tiến cung bồi cung yến.”
Tô Thần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bổn vương không phải đã nói, chỉ phụ trách đón người sao?”
Thị vệ dừng một chút, nói: “Chỉ là Hiền vương hắn…nói bị đau bụng không đi được.”
Tiếp đãi sứ thần Nam Thiến vốn là phân công mỗi người một việc.
Ninh Vương Tô Thần phụ trách đón người, Hiền vương phụ trách bồi người, Hoàng Thường phụ trách thu lễ, kết quả hiện tại người tiếp lễ cũng thu, Hiền Vương lại cố tình bị tiêu chảy không chịu bồi!
Tô Thần cười lạnh: “Hiền Vương bị đau bụng thật đúng lúc.” Hiền Vương chẳng qua cảm thấy quá nhàm chán cho nên mới không chịu đi đi.
Trong bụng Hiền Vương nghĩ gì hắn vô cùng rành mạch.
Thị vệ cung kính nói: “Hoàng thượng hạ khẩu dụ, Hiền Vương dù sao cũng từng đánh với đại quân Nam Thiến, không tiện lộ diện.
Còn thỉnh Vương gia—-”
Tô Thần phất tay áo nghênh ngang mà đi: “Đều là thí lời nói.”
Hắn mệt mỏi cả một ngày, giờ còn phải đi cung yến bồi sứ thần, nghĩ tới lại sôi máu..