Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 236: Là Địch Hay Bạn
Người dẫn đầu thương đội nói: “Ngày mai là có thể ra khỏi sa mạc rồi, phía trước chính là Thanh Sơn thành.
Chúng ta chỉ đưa các ngươi tới đây thôi.
Bắc Hạ và Nhung Địch vừa mới trải qua một cuộc đại chiến nên trong thành khả năng sẽ chưa ổn định, binh mã hỗn loạn, huynh đài và vị cô nương này phải thật cẩn thận.”
Cả quãng đường đi, Tô Tĩnh và Diệp Tống chưa một lần hỏi thăm tình hình chiến sự bên ngoài.
Nhắc tới chuyện này, Tô Tĩnh mới lên tiếng hỏi: “Không biết, cuộc chiến giữa Bắc Hạ và Nhung Địch đã có kết quả thế nào?”
Người dẫn đầu bắt đầu kể từng chút một về tình hình chiến sự, thổn thức nói: “Từ xưa tới nay, hai nước khai chiến, người chịu khổ không phải là bá tánh chúng ta sao.
May mắn là trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, nếu không chúng ta nào dám vận chuyển hàng hóa như bây giờ.”
Mọi người nghỉ ngơi một đêm cuối ở sa mạc, nhưng có vẻ như đây lại là một đêm không mấy yên bình.
Các nam nhân trong thương đội tụm năm tụm ba vừa nói vừa cười, Tô Tĩnh không tham gia cùng bọn họ, hắn cùng Diệp Tống ngồi yên một chỗ.
Ban ngày bọn họ thấy Diệp Tống có Tô Tĩnh lúc nào ở bên cạnh nên ít khi được trò chuyện cùng nàng, nhưng lúc này Diệp Tống có cảm giác như tầm mắt của đám nam nhân đều đang phóng tới khiến cả người nàng vô cùng khó chịu.
Nàng cảm thấy dường như đám nam nhân kia đang bàn bạc chuyện gì đó.
Tô Tình nhìn đống lửa trước mắt, ánh lửa hắt lên sườn mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Hắn nói: “Đừng sợ, ngày mai sẽ đường ai nấy đi.”
Diệp Tống không nói gì.
Lúc này có một tên nam nhân lấy từ trong đống hàng hóa ra một vò rượu, nói đây là rượu được ủ từ các loại ngũ cốc và lúa mạch, chính là loại rượu cao cấp nhất ở Nhung Địch.
Nhóm người vừa nghe nhắc tới rượu liền không nhịn được mà rớt nước miếng, tranh nhau cầm chén tới uống.
Bọn họ rót hai chén rồi đưa cho Tô Tĩnh và Diệp Tống.
Rượu còn chưa tới mà trong gió đêm đã thoang thoảng hương rượu thơm nồng.
Người kia hòa khí nói: “Huynh đài và vị cô nương này cũng nếm thử một ngụm đi, rượu này uống không say, vị rất ngọt.” Vừa nói ánh mắt vừa lưu luyến đặt trên người Diệp Tống.
Tô Tĩnh và Diệp Tống đưa tay tiếp nhận: “Đa tạ.”
Tô Tĩnh xoay người ra chỗ khác, hắn để chén rượu sát lên môi uống hai ngụm, người kia mới rời đi.
Ánh mắt Diệp Tống sắc bén, nàng thấy ngón tay Tô Tĩnh để trên cát hơi hơi động, có chất lỏng từ đầu ngón tay hắn được bài xuất ra.
Diệp Tống đưa chén rượu lên ngửi một chút, định uống một ngụm.
Yết hầu Tô Tĩnh cử động, thấp giọng nói: “Có thể uống nhưng đừng nuốt.”
Hai người ngồi thêm một chút, tựa như không thắng được men rượu liền vào trong lều nghỉ ngơi.
Lúc đi vào, Diệp Tống nghiêng đầu phun ra một ngụm rượu.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân cố tình đè thấp xuống.
“Chắc là đã ngủ say như chết rồi?”
“Chỉ cần một chén rượu cũng có thể khiến một con lạc đà không thể dựng dậy nổi, sao có thể tỉnh được.
Ai vào trước?”
“Chi bằng xử lý tên tiểu bạch kiểm kia trước, tránh lúc ồn ào lại gây thêm chuyện khác.
Còn nữ nhân kia, từng người chúng ta sẽ hưởng thụ, chỉ cần nghĩ tới từng biểu cảm của nàng ta đã thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.”
Dâm ngôn loạn ngữ từ bên ngoài truyền đến, Tô Tĩnh và Diệp Tống đều đang tỉnh táo lắng nghe.
Tầm mắt Tô Tĩnh chạm vào trán nàng, còn tầm mắt nàng chạm vào cằm hắn, lặng im không nói.
Nam nhân bên ngoài nhanh chóng thương lượng xong đối sách, quyết định gϊếŧ Tô Tĩnh xong sẽ chiếm đoạt Diệp Tống.
Vì thế liền có hai tên lực lưỡng theo nhau chui vào trước tiên.
Nhưng chỉ chốc lát sau, bên trong đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của chúng.
Các nam nhân bên ngoài đều sửng sốt.
Gió đêm mang theo cát bụi nhàn nhạt thổi đến, lửa trại khắp nơi bắt đầu tán loạn.
Hai tên kia bị ném ra ngoài, đang ôm người rêи ɾỉ không ngừng.
Náo loạn này khiến lều trại cũng sụp xuống, Tô Tĩnh và Diệp Tống chậm rãi bước ra.
Mấy tên bên ngoài nhìn thấy đều lùi về sau một bước.
Tô Tĩnh lên tiếng: “Tại hạ vô cùng cảm kích chư vị đã cưu mang chúng tôi lúc khó khăn, ân tình ở đây suốt đời khó quên.
Chỉ là không hiểu sao nửa đêm lại có người xông vào lều của chúng tôi có ý hành hung, đây là ý gì?” Hắn thấy người dẫn đầu thương đội vẫn đang yên lặng ngồi bên kia sưởi ấm, không nói gì cũng không lên tiếng ngăn cản, hoàn toàn coi như không liên quan tới mình.
Có người cao giọng cười nói: “Huynh đài, rượu lúc tối hương vị ngon chứ?”
Tô Tĩnh đáp: “Rất ngon.”
“Nếu vậy, các huynh đệ của ta trong lúc gác đêm, chỉ muốn xem huynh đài cùng vị cô nương này ngủ có yên ổn hay không, vậy mà huỳnh đài lại đánh bọn họ, đây không phải là lấy oán báo ơn hay sao? Chúng ta đưa các ngươi từ sa mạc ra ngoài, chẳng lẽ đây chính là tấm lòng cảm kích của hai ngươi ư?”
“Không dám”, Tô Tĩnh dùng lễ nói, “Chỉ là chúng tôi không thích có người lạ xuất hiện trong lúc ngủ, nếu có mạo phạm mong các vị thứ lỗi.” Nói xong liền nhìn về phía Thanh Sơn thành, trong thành lấp lóe ánh đèn mờ nhạt, “Các vị đưa chúng tôi tới đây, đã là đại ân đại đức.
Ngày mai chúng tôi không muốn phải phiền các vị nữa, nên dự định tối nay lên đường, xin từ biệt tại đây.
Hiện tại hai người chúng tôi đều không một xu dính túi nên không biết lấy gì báo đáp, tương lai có duyên gặp lại, chắc chắn sẽ hậu đãi các vị.” Roi sắt trong tay Diệp Tống đang chờ phát động, Tô Tĩnh nói xong liền cầm lấy tay Diệp Tống, ôn tồn nói, “Chúng ta đi thôi.”
Vừa mới đi được vài bước, đám người kia đã tiến lên chặn đường.
Tuy không biết hai người kia bị đánh thế nào, nhưng thông qua hiểu biết về Tô Tĩnh mấy ngày nay, bọn chúng đều cho rằng Tô Tĩnh là một tay thư sinh trói gà không chặt.
Gϊếŧ hắn không cần tốn nhiều sức, huống hồ đây còn là sa mạc, binh hoang mã loạn, quan binh sẽ không quản tới đây.
Hôm nay nếu thả Diệp Tống đi, chẳng phải sẽ vô cùng đáng tiếc sao.
Bọn chúng tiến lên, tên nào tên nấy mắt cũng dán vào Diệp Tống.
Tô Tĩnh bảo hộ Diệp Tống phía sau mình, hỏi: “Các ngươi muốn thế nào?”
Bọn chúng đáp: “Nếu muốn báo đáp bọn ta, chi bằng làm luôn bây giờ đi.
Ngươi để nữ nhân kia lại, còn ngươi có thể rời khỏi đây, bọn ta đảm bảo sẽ không đuổi theo ngươi.”
Tô Tĩnh nheo mắt: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Vậy đừng trách bọn ta không khách khí.” Hắn hô lên: “Các huynh đệ, trói hắn lại.”
Theo sau dó, bọn chúng bắt đầu vây quanh.
Bỗng nhiên tên đứng đầu đang ngồi ở bên kia lên tiếng: “Vị huynh đài này xin đứng oán ta, dù ta không có ý gì nhưng cũng không thể ngăn cản được bọn họ.
Bên ngoài binh hoang mã loạn, ai lại không suy nghĩ cho bản thân mình.
Nếu ngươi để nương tử của mình lại cho bọn chúng, bản thân còn có thể giữ lại một mạng.”
Đáp lại lời của hắn, Tô Tĩnh ra tay nhanh như chớp.
Chỉ là tay không mà cũng chặn lại được một đống hán tử.
Bọn chúng giật mình, sau đó cảnh giác: “Thì ra huynh đài thâm tàng bất lộ.
Cùng nhau lên!”
Cát vàng bay tung tóe, tất cả bọn chúng đều đánh về phía Tô Tĩnh, hàng năm giao thương với Nhung Địch, chúng cũng luyện được một ít võ công.
Tô Tĩnh trước sau cũng chưa từng buông tay Diệp Tống, chỉ dựa vào một tay và hai chân đối chọi với bọn chúng, một tay bảo vệ Diệp Tống, vô cùng lợi hại.
Lúc này một tên nhìn thấy lỗ hổng, xoay người lấy từ trong rương đặt trên lưng lạc đà ra một cây đao, hướng thẳng về phía tay đang nắm của hai người.
Diệp Tống trong lòng trầm xuống, giật tay ra khỏi Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh sửng sốt, vừa quay đầu lại đã thấy một tên giảo hoạt nhảy ra phía sau Diệp Tống tính áp chế nàng.
Tên kia đắc ý nói: “Cần gì phải đánh đến mức lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ muốn nữ nhân này mà thôi, nếu ngươi không yên tâm, lát bọn ta có thể để người nhìn, chờ chúng ta chơi chán rồi, có thể sẽ giữ lại nàng ta…” Tay hắn vừa định vuốt ve mặt Diệp Tống, đột nhiên chỉ nghe phụt một tiếng, roi sắt tựa như con rắn, lạnh băng sắc bén, đánh thẳng vào người hắn, máu bắn ra tựa như đóa huyết hoa, nở rộ trên bờ cát.
Tên kia ngã xuống đất, run rẩy không thôi.
Bọn chúng không ngờ rằng, Diệp Tống cũng không phải là cái đèn cạn dầu.
Tuy Tô Tĩnh xuống tay khá nặng nhưng đều là vết thương ngoài da, chưa từng sử dụng binh khí, nhưng Diệp Tống vừa ra tay đã vung roi sắt.
Nếu không phải niệm tình bọn chúng đã đưa hai người ra ngoài, ít nhiều cũng là có ân, thì Diệp Tống sẽ không đợi tới lúc này mới ra tay.
Bọn chúng đều bị kinh sợ, tên dẫn đầu đoàn kia không thể tiếp tục bàng quan được nữa, chậm rãi đứng dậy.
Diệp Tống rút roi sắt từ trên người tên kia ra, nàng cũng không định đánh vào điểm yếu của hắn, nếu cầm máu chữa trị vẫn còn có thể giữ lại mạng sống.
Lực chú ý của đám người không đặt trên người tên đang nằm dưới đất kia mà đặt hết lên người Diệp Tống và Tô Tĩnh.
Diệp Tống xoay xoay roi sắt, chậm rãi nói: “Muốn chơi ta sao? Có giỏi thì xông vào đây.”
Không biết là ai gầm lên giận dữ, bọn chúng quay đầu đi lấy đao, vây quanh Diệp Tống và Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh xoay người một cái cướp được một thanh đao rồi cùng Diệp Tống đột phá vòng vây.
Đang lúc đánh nhau hăng say, không biết là ai rống lên: “Quan binh tới!” Từ phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, thanh âm hùng hồn, cát bụi tung lên tựa như một tầng sương mù dày đặc.
Tô Tĩnh một chân đá ngã một tên cao lớn, bọn chúng vội vã bò dậy từ trên mặt đất, chạy đến chỗ đoàn lạc đà, muốn chạy trốn vào trong sa mạc.
Tô Tĩnh bảo hộ Diệp Tống phía sau, lúc này đám người đều đang cố gắng bảo vệ đống hàng hóa của mình, nào còn thời gian nghĩ tới việc chiếm đoạt Diệp Tống, cho nên xung quanh hỗn loạn, không ai dám tiến lên động thủ nữa, vì lúc này động thủ không phải là hành động khôn ngoan.
Đoàn lạc đà chưa đi được bao xa, kỵ binh đã đuổi tới vây quanh thương đội.
“Nhị tiểu thư! Hiền vương gia!” Đội kỵ binh mừng rỡ điên cuồng hò hét, Diệp Tống nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Bọn họ chính là đội kỵ binh tiên phong của Quý Lâm.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn dẫn người tìm kiếm khắp sa mạc, hy vọng có thể tìm ra chỗ Diệp Tống và Tô Tĩnh mất tích.
Quý Lâm nhìn đám thương nhân, trên đất còn lưu lại vết máu, mày rậm nhíu lại, quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi là gian tế của Nhung Địch mà vẫn dám ở lại lãnh thổ Bắc Hạ ta hòng bắt nạt người khác sao? Bắt lại hết cho ta, đưa về thẩm vấn.”
Vừa nói xong lại có một đoàn người ngựa phi tới.
Chợt như một đạo cuồng phong, thổi bay mái tóc cùng góc áo Diệp Tống.
Gió cát thổi vào trong ánh mắt, nàng nheo mắt liền nhìn rõ người trước mặt.
.