Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 235: Chung Một Chỗ
Bỗng nhiên cảm thấy trên vai ấm áp, Diệp Tống mê man ngẩng đầu, nàng thấy Tô Tĩnh đang cúi đầu nhìn nàng.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau rồi lại nhanh chóng tránh đi.
Hắn khoác áo của mình lên người nàng, nói: “Buổi tối lạnh, nhị tiểu thư chú ý đừng để mình bị cảm lạnh.”
Diệp Lôi kéo nhẹ áo, trên đó vẫn còn vương lại mùi hương đặc trưng của Tô Tĩnh.
Cuộc chiến giữa Bắc Hạ và Nhung Địch cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Diệp Tu dẫn quân về hướng tây thành công đánh chiếm hai thành trì của Nhung Địch, đại quân toàn thắng.
Năm vạn tướng sĩ Bắc Hạ đối đầu với hơn tám vạn tướng sĩ Nhung Địch lại có thể đánh đuổi Nhung Địch lùi xa 500 dặm, bá tánh ở biên ải vô cùng vui mừng, danh tiếng của Diệp Tu vì thế càng tăng vọt.
Quân sĩ Nhung Địch thương vong vô số, tổn thất trầm trọng.
Ngay cả đại tướng quân là trưởng công chúa Bách Lý Minh Xu cũng không tránh khỏi.
Khả hãn Nhung Địch buộc phải yêu cầu hòa đàm.
Chỉ là, Hiền Vương Bắc Hạ và Diệp phó tướng bị quân Nhung Địch vây công hiện tại vẫn chưa rõ tung tích, sống không thấy người, chết không thấy xác khiến Diệp Tu giận tím mặt, sai người tỏa đi khắp nơi xung quanh Bình Dã và Thanh Sơn tìm kiếm.
Buổi tối hôm nay, Diệp Tống và Tô Tĩnh đã ăn không biết bao nhiêu quả dại, Diệp Tống đã sớm không chịu được, cả người vô cùng khó chịu.
Nàng tới bờ sông ngồi chờ cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng một con cá nào bơi ngang qua, bất giác ủ rũ.
Hách Trần miệng đầy cỏ tươi tiến lại như muốn chia sẻ đồ ăn cùng nàng.
Diệp Tống đẩy nó ra nói: “Lão tử không ăn cỏ.”
Tô Tĩnh từ trong rừng đi ra, hai tay cầm theo hai con thằn lằn đầy màu sắc, nhìn là biết vừa bị hắn gϊếŧ, hai chân vẫn còn đang cố gắng giãy giụa.
Diệp Tống quay đầu nhìn lại, da đầu lập tức tê dại.
Tô Tĩnh đi đến bờ sông, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tống, đem thằn lằn lột da rồi tùy tay ném bên chân Diệp Tống.
Diệp Tống nhảy dựng lên, một chân đá bay da thằn lằn lên mặt Tô Tĩnh, nỗi uất nghẹn dồn nén mấy ngày qua ngay tại thời khắc này liền bùng nổ: “Lấy ra ngay! Không thấy ghê tởm à!”
Tô Tĩnh chậm rãi lấy miếng da từ trên mặt xuống, cầm trong tay cẩn thận quan sát, sau đó mới nhìn Diệp Tống: “Ngươi sợ cái này sao?”
Diệp Tống đứng lên phủi mông tránh ra.
Tô Tĩnh híp híp mắt, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, khóe miệng như có như không nhếch lên, bên môi mang theo chút nghiền ngẫm.
Người không sợ trời không sợ đất như Diệp gia nhị tiểu thư vậy mà lại sợ thứ này.
Hắn bỏ thằn lằn xuống, lọc tuyến chất độc trên người nó rồi rửa sạch, sau đó đặt lên củi nướng.
Nướng xong một con hắn đưa cho Diệp Tống, Diệp Tống chần chừ một lúc rồi mới tiếp nhận, nàng dùng ngón tay lột một chút thịt ăn thử, thấy Tô Tĩnh ăn, nàng thuận miệng hỏi: “Trước kia ngươi từng ăn cái này rồi sao?”
“Không.”
“Vậy sao ngươi lại biết mà bắt nướng ăn?”
Tô Tĩnh từ từ đáp: “Trước kia khi đi đánh giặc, lúc không có quân lương liền bắt thử mấy con chuột ăn, loại này có lẽ cũng tương tự, chỉ cần nướng chín là ăn được.”
Hắn nghĩ khi nói như vậy, Diệp Tống hẳn sẽ biểu hiện ra một chút chán ghét hoặc ghê tởm, ai ngờ nàng vẫn bình tĩnh, vừa ăn vừa nói: “Ha, thế còn tốt chán.
Hồi nhỏ lúc không có gì ăn, ta cũng bắt chuột ăn thử, chỉ là không phải chuột hoang, mà là mấy con chuột hay chạy đầu đường cuối ngõ.”
Tô Tĩnh kinh ngạch một chút, hỏi: “Ngươi là Diệp gia nhị tiểu thư, sao có thể không có gì ăn được?”
Diệp Tống cũng sửng sốt, trong vô thức nàng đã đem chuyện của kiếp trước nói ra, nàng mặt không đổi sắc giải thích: “Khi còn nhỏ ông ngoại từng dạy ta về nạn đói.”
Ăn xong thằn lằn nướng, Tô Tĩnh đi hái thêm ít quả dại.
Nhiều ngày qua đây là lần đầu tiên Diệp Tống cảm thấy no, nàng ngồi trước ánh lửa mơ màng muốn ngủ.
Lúc này trên cồn cát đột nhiên nổi lên tiếng gió khiến sơn cốc trên ốc đảo hơi rung động.
Tiếng người từ phía xa truyền tới tai Diệp Tống và Tô Tĩnh, hai người tức khắc tỉnh táo, nhìn về nơi phát ra tiếng.
Cồn cát trước sau vẫn lạnh lẽo như cũ.
Đợi hồi lâu, khi ánh trăng đã dần hạ xuống, bên trên cồn cát mới xuất hiện một vài bóng đen nhỏ.
Bóng đen lớn dần, hình dáng ngày càng rõ ràng, là một đoàn người, Diệp Tống không biết người đến là bạn hay thù, nhưng có thể thấy rõ thứ mà bọn họ đang cưỡi: “Là lạc đà.”
Nếu là quân địch hoặc là quân mình sẽ phải cưỡi ngựa.
Tô Tĩnh lập tức đứng lên: “Là thương đội đi xuyên qua sa mạc.”
Hiển nhiên thương đội kia cũng phát hiện ra bọn họ, có người cao giọng quát: “Phía trước có ánh lửa!”
Là khẩu âm của Bắc Hạ.
Hai người tiến lại gần thấy đối phương quả thật là một thương đội, trên lạc đà đều chở đầy hàng hóa, hầu hết đều là nam tử thô kệch trên người đầy mùi mồ hôi.
Bọn họ nghe nói Tô Tính và Diệp Tống là con dân Bắc Hạ bị lạc trong sa mạc.
Ở nơi toàn cát vàng này, bọn họ rất ít khi được nhìn thấy nữ nhân, quần áo trên người Diệp Tống có chút mỏng manh, mái tóc dài đen nhánh, lộ ra thân mình mỹ miều, khiến ánh mắt của bọn họ đều không hẹn mà dừng trên người nàng.
Tô Tĩnh lấy áo của mình khoác lên người Diệp Tống kéo kín lại, hắn cúi đầu, môi nhẹ nhàng ấn nhẹ lên trán nàng, ôm một chút rồi buông ra.
Cả người Diệp Tống cứng đờ, bên tai vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của hắn: “Cẩn thận, ban đêm lạnh.”
Hắn hành động như vậy, người sáng suốt liền có thể nhìn ra quan hệ giữa Diệp Tống và Tô Tĩnh.
Các nam nhân lúc trước còn đang không ngừng nhìn về phía nàng đành phải ngượng ngùng di chuyển ánh mắt đi.
Thương đội nghỉ ngơi ở hẻm nói một đêm, lấy đủ nước, sáng hôm sau liền mang theo Tô Tĩnh và Diệp Tống cùng nhau đi qua sa mạc.
Suốt đêm Tô Tĩnh dùng cây trong rừng làm cho Diệp Tống một cái mũ, quần áo của hắn rất dài nên chỉ cần kéo xuống một chút là có thể che nắng được.
Lúc Tô Tĩnh đang đội mũ cho nàng, Diệp Tống nheo mắt nhìn về phương xa, trong lòng đau nhói.
Hắn cần gì phải trở nên như này.
Lúc lên đường, Diệp Tống vẫn cưỡi Hách Trần.
Tô Tĩnh cùng thương đội cưỡi lạc đà.
Hắn so với những nam nhân trong thương đội chẳng khác nào là hạc trong bầy gà, mọi cử chỉ và lời nói đều hào hoa phong nhã.
Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên làn da khỏe khoắn của hắn, ánh mắt rực sáng như hoa nở, hắn vốn có kiến thức phong phú nên có rất nhiều đề tài để trò chuyện cùng đám nam tử kia, dọc theo đường đi không có vẻ nhàm chán.
Tuy hắn thoạt nhìn là một người văn nhã nhưng bất tri bất giả mọi người đều đối với hắn có vài phần kính nể.
Vừa đến buổi tối, mỗi người trong thương đội đều đã có kinh nghiệm phong phú, tìm một khu vực tránh gió cát bắt đầu dựng lều trại, lửa được nhóm lên sưởi ấm.
Bọn họ cũng sắp xếp cho Tô Tĩnh và Diệp Tống một cái lều.
Lều trại rất đơn giản nhưng coi như có thể che mưa chắn gió.
Bên Trong trải một tấm da dê.
Ánh lửa bên ngoài chợt lóe, trước mắt đều mờ nhạt dần.
Cho dù bên ngoài có lều trại cũng không thể ngồi bên ngoài cả đêm được.
Mọi người đi ngủ, Diệp Tống và Tô Tĩnh cũng yên lặng không nói gì chui vào lều trại.
Nếu chỉ có một người, lều trại sẽ có chút trống trải, nhưng khi có hai người lại cảm thấy hơi chật chội.
Trong lều bắt đầu có chút nhiệt độ.
Diệp Tống duỗi chân ra đều sẽ chạm phải Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh ngồi không được tự nhiên nói: “Vì danh dự của nhị tiểu thư, hay là để ta ra ngoài xin thêm một cái nữa.”
Hắn vừa quay người, Diệp Tống liền nói: “Nếu vì danh dự của ta thì ngay từ ban đầu ngươi không nên thân cận với ta trước mặt người khác.
Nhưng nếu ngươi không làm thế, những tên nam nhân kia sẽ có ý tưởng không an phận.
Việc đã tới nước này, đành phải ủy khuất Hiền Vương một chút, huống hồ danh dự đều là cái vẻ bên ngoài, đối với ta không quan trọng.”
Tô Tĩnh quay đầu, Diệp Tống đã ngủ thiếp đi, nghiêng người đưa lưng về phía hắn, mặt bên lộ ra đường cong lả lướt hấp dẫn.
Mái tóc nàng trải dài trên da dê, đẹp vô cùng.
Sau một lúc lâu, Tô Tĩnh cũng dịch lại gần, cẩn thận không đè lên tóc nàng rồi nằm xuống bên cạnh người nàng.
Bởi vì tấm da dê có độ rộng hữu hạn nên hai người bất đắc dĩ phải dựa sát vào nhau.
Lưng Diệp Tống dán lên ngực Tô Tĩnh truyền độ ấm sang người hắn, Diệp Tống cố gắng thẳng lưng không dám thả lỏng.
Hai người cứ thế duy trì tư thế này suốt một đêm, không ai nói gì.
Diệp Tống và Tô Tĩnh đều không biết đối phương đang nghĩ gì, cứ trợn tròn mắt đến nửa đêm rồi mới lần lượt ngủ.
Diệp Tống ngủ trước hắn một bước, tóc nàng chui vào vạt áo Tô Tĩnh như muốn dây dưa cùng tóc của hắn ở bên nhau.
Sườn mặt hắn chạm vào má nàng, trong đầu có một loại cảm giác, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng khá tốt.
Tô Tĩnh mơ một giấc mơ, rất phức tạp.
Tờ mờ sáng hôm sau Diệp Tống giật giật nửa người, quay lưng lại đối mặt với Tô Tĩnh.
Có lẽ nàng đã quên tối qua hai người ngủ chung trong một lều trại, nên đương lúc nhắm mắt trằn trọc định ngủ tiếp lại cảm nhận được hô hấp của Tô Tĩnh, nàng giật mình mở mắt ra thấy Tô Tĩnh liền ngồi dậy cách xa hắn.
Tô Tĩnh cau mày, trên trán đổ mồ hôi.
Hắn mấp máy môi nhưng lại không phát ra âm thanh, không biết đang nói cái gì.
Diệp Tống do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đưa tay đẩy đẩy hắn, ai ngờ hắn vẫn không tỉnh, nàng lại đẩy thêm vài cái nữa.
Đáng lẽ với tính cảnh giác của Tô Tĩnh, hắn phải tỉnh rồi mới đúng.
Trong lòng Diệp Tống nhảy lên, cảm giác có điều không ổn.
Đương lúc nàng định đánh thức Tô Tĩnh, Tô Tĩnh đột nhiên mở mắt, trong mắt vằn tơ máu, lẳng lặng nhìn Diệp Tống.
Sau đó hắn nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay kéo Diệp Tống ép vào lòng, bắt đầu kịch lượt thở dốc gọi: “Diệp Tống!”
Diệp Tống trong lòng bỗng dưng đau xót, giống như bị kim châm nhẹ một cái.
Nàng cứng đờ bất động để mặc Tô Tĩnh ôm nàng thật sâu.
Mãi đến khi Tô Tĩnh bình tĩnh trở lại, hắn lập tức buông nàng ra lui về phía sau, hổ thẹn nói: “Thực xin lỗi, ta ta, không được tỉnh táo đã mạo phạm nhị tiểu thư.”
Diệp Tống nhún vui, vén lều trại đi ra ngoài nói: “Ngươi mạo phạm còn thiếu sao.”
Đoàn người đi trên sa mạc mấy ngày rốt cuộc cũng sắp ra khỏi sa mạc.
Đưa mắt nhìn xa không còn là bờ cát mênh mông nữa mà đã ẩn hiện bóng dáng thành lâu, mơ hồ có thể thấy được tàn cảnh của chiến tranh.
Tuy thoạt nhìn có vẻ rất gần nhưng kỳ thật phải đi thêm một ngày nữa mới tới được.
Buổi tối thương đội lại tìm một nơi hạ trại nghỉ tạm.
.