Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 227: Ngươi Lo Lắng Cho Ta Sao
Những ai nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy hơi lo sợ.
Tô Thần lạnh thấu xương nhìn Tô Tĩnh: “Ngươi buông nàng ra!”
Tô Tĩnh vẫn ôm Diệp Tống,không có dấu hiệu sẽ buông lỏng.
Tuy trên mặt không thể hiện cảm xúc gì nhưng như thế cũng đủ khiêu khích Tô Thần, giống như đang nói: Ta sẽ không chủ động đánh ngươi, nhưng nếu ngươi chủ động đánh ta, ta nhất định sẽ đáp trả.
Mọi người đều từ trong mơ tỉnh dậy, thấy hai vị vương gia vì nhị tiểu thư mà xích mích với nhau.
Nếu đang ở nơi khác, bọn họ nhất định sẽ lập tức mở hội cá cược, nhưng đây lại là quân doanh, không nên khơi mào nội chiến.
Vì thế bọn họ cố gắng khuyên nhủ hai vị vương gia, nhưng thực ra chủ yếu là khuyên Tô Thần, bởi vì mọi người đều nhất trí cho rằng hắn là người khơi mào.
Nếu để Quý Lâm và Bạch Ngọc biết đêm nay Tô Thần đã làm chuyện gì mới gây ra náo loạn lớn như vậy, chắc chắn sẽ đem Tô Thần ra đánh.
Hơn nữa còn có Diệp Tu, đảm bảo sau này sẽ khó mà chung sống với nhau.
Mọi người ta một câu ngươi một câu kéo Tô Thần đi ngủ.
Lều của Diệp Tống bị sập, Tô Tĩnh buông nàng ra, nho nhã nói: “Nhị tiểu thư tới lều của ta ngủ đi, ta tới lều của người khác.”
Tay nàng bị một vết đỏ ửng, do lúc nãy Tô Thần nắm quá chặt, dưới cổ áo cũng ẩn hiện dấu vết hồng hồng.
Nàng kéo cổ áo, cố gắng giấu kỹ đi, rũ mi mắt tránh ra nói: “Đa tạ.”
“Để ta đưa ngươi qua.” Tô Tĩnh nói, hai bước đuổi kịp nàng.
Bên ngoài lều có lửa trại, núi rừng bốn phía vang lên tiếng côn trùng kêu, một vài con thi nhau bay quanh ngọn lửa không chịu rời đi.
Dường như chúng cảm nhận được ánh lửa thật ấm áp, giống như thiêu thân dù có lao đầu vào lửa chết cũng không hối hận.
Một đêm lăn lộn, Diệp Tống nào ngủ được nữa, nàng ngồi xếp bằng trước lửa trại.
Thần sắc trên mặt lại cực kỳ an tĩnh, ánh lửa phản chiếu sườn mặt nàng khiến bờ môi sưng đỏ kia càng thêm kiều diễm.
Tô Tĩnh nghĩ nghĩ vẫn quyết định ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Không sao chứ?”
Nếu đổi lại là trước đây, chỉ cần nàng không muốn, Tô Tĩnh nhất định sẽ xông vào giúp nàng.
Hoặc có lẽ sớm hơn, lúc Tô Thần muốn lẻn vào lều của nàng, Tô Tĩnh sẽ phát hiện và ngăn cản hắn, bởi vì hắn là một người rất chu toàn, khi muốn bảo hộ một đồ vật hoặc ai đó, đều sẽ tận lực không cho nguy hiểm tới gần.
Nhưng hôm nay, Tô Tĩnh muốn giúp nàng lại do dự một lúc lâu, đi rồi quay lại.
Rốt cuộc cũng là cảnh còn người mất.
Bây giờ và trước kia sao có thể giống nhau.
Diệp Tống cầm một thanh củi chọc chọc đống lửa, khóe miệng nhếch lên, cười vô tâm vô phế: “Cảm tạ Vương gia, nếu không phải Vương gia đi rồi quay lại, có lẽ chuyện Tô Thần muốn làm đã thực hiện được.
Vốn dĩ việc này không liên quan đến ngươi, lại khiến ngươi và hắn bất hòa, thực xin lỗi.”
“Ngươi đang trách ta tới muộn?” Trầm mặc trong chốc lát, Tô Tĩnh theo bản năng nói ra những lời này, đến chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Tống rũ đầu, kéo tóc xuống che khuất sườn mặt, nàng không buồn không vui nói: “Chưa nói tới trách hay không.
Bởi vì ta biết, ngươi không phải Tô Tĩnh ta quen.” Nàng nghiêng đầu, hơi ngẩng cằm, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, khóe mắt như có như không ý cười, ý cười không tới đáy mắt, “Vương gia không cần để ý, tất cả đều không quan trọng.
Ta vẫn luôn muốn hỏi, lần này tây chinh đã có giám quân, Vương gia sao không lưu lại kinh thành mà lại đi một quãng đường dài tới đây? Là do sợ đại ca ta không đấu được người Nhung Địch sao?”
“Không phải, chỉ là ta có chút lo lắng.”
Diệp Tống bám sát theo đề tài này không buông hỏi: “Lo lắng cái gì?”
Tô Tĩnh nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt là ảnh lửa bập bùng, hắn lại dùng bộ dáng đường hoàng kia đáp: “Trong triều có đại thần buộc tội vệ tướng quân, chiến sự bên này mãi chưa xong, ta thân là thần tử, phải có trọng trách với Bắc Hạ, không yên lòng mới tới đây.”
Diệp Tống rũ xuống mi mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Tống ném thanh củi trong tay vào đống lửa, cười như không cười nói, “Có phải ngươi không tin tưởng đại ca ta có thể lấy ít địch nhiều không?”
“Không phải”, Tô Tĩnh đáp, “Vệ tướng quân mưu lược và võ công đều phi phàm, ta tin hắn chắc chắn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?” Diệp Tống hỏi lại, thấy Tô Tĩnh hơi sửng sốt, nàng phóng nhẹ thanh âm: “Lương thảo Vương giaa đã đưa đến, nên làm cũng đã làm, nhanh chóng trở về đi thì hơn.
Vết thương của vương gia mới khỏi, ở đây xa xôi gian khổ không nên lưu lại lâu.”
Có thể hắn một chút cũng không lo lắng cho Diệp Tống nhưng không có nghĩa Diệp Tống sẽ không lo lắng cho hắn.
Diệp Tống sợ, hắn đến đây lại gặp phải chuyện gì.
Nếu vậy thì khi nào nàng mới có thể thanh thản?
Nếu hắn không nhớ được gì thì nên rời xa chỗ này, rời xa Diệp Tống, tốt nhất là đừng liên quan gì tới nàng nữa, hà tất phải dấn thân vào nguy hiểm.
Diệp Tống đứng dậy, Tô Tĩnh không chút nghĩ ngợi giữ lấy tay nàng, nhưng khi hắn nhìn thấy vệt đỏ trên cổ tay lại buông ra, sợ sẽ làm nàng đau.
Tô Tĩnh nói: “Không sao, ta đợi đại quân chiến thắng rồi cùng nhau hồi kinh cũng được.”
“Tùy ngươi.” Diệp Tống nói xong liền đi vào trong lều, “Đêm đã khuya, Vương gia nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Tĩnh không trả lời, ngẩn ngơ nhìn tay mình.
Ngày hôm sau Diệp Tu bắt đầu kế hoạch tìm cách cứu Lưu Ngoạt ra khỏi thành Bình Dã, bị Lý Cố cực lực phản đối.
Mọi người đều rất lo lắng cho Lưu Ngoạt, nếu không cứu hắn ra, sợ hắn ở trong tay quân địch khó bảo toàn tính mạng.
Hơn nữa đợt này Nhung Địch bị thua liên tiếp trên chiến trường, dưới sự tức giận vạn nhất chúng lấy tù binh Bắc Hạ ra uy hiếp, thế cục khó mà cân bằng được.
Bởi vì tù binh Bắc Hạ không chỉ có một mình Lưu Ngoạt, còn có mấy ngàn tướng sĩ khác.
Lý Cố nói: “Vệ tướng quân nên lấy đại cục làm trọng, không nên trộn lẫn tư tình.
Lưu Ngoạt là quân sư thực không tồi nhưng hắn cũng chỉ là một tên quân sư nhỏ bé, ở trước mặt hai quân, hoặc đứng trước an nguy của Bắc Hạ ta không đáng nhắc tới.
Tướng quân không nên vì hắn mà làm rối loạn đại cục, theo ta thấy, chúng ta nên trực tiếp công kích Bình Dã, đánh cho Nhung Địch đầu rơi máu chảy.”
Quý Lâm nóng nảy bị Quý Hòa và Bạch Ngọc giữ lại một bên, lấp kín miệng hắn không cho nói.
Diệp Tống nói: “Đứng trước đại cục đúng là Lưu Ngoạt không đáng nhắc tới, vậy còn hơn một ngàn tướng sĩ Bắc Hạ ta thì sao?”
Lý Cố hừ lạnh một tiếng: “Nếu đủ mạnh, sao lại trở thành tù binh của Nhưng Địch, bọn chúng đều là phế vật mà thôi.” Hắn nhìn Diệp Tống, đôi mắt khiêu khích, “Còn có người bất tài dẫn dắt bọn chúng nên mới phạm phải sai lầm lớn như vậy.
Hoàng Thượng thưởng phạt phân minh, chờ khi về triều chắc chắn sẽ có định đoạt.”
Diệp Tống cười như không cười: “Người mang binh đi lúc đấy là ta, ngươi cứ việc nói thẳng ra, đang chỉ trích ta chứ gì?”
Lý Cố đáp: “Sao dám.”
“Sao, sợ ta đánh ngươi a?” Diệp Tống nhướng mày hỏi.
Ai ngờ còn không đợi Lý Cố trả lời, nàng đột ngột tung một quyền đánh thẳng vào mặt hắn, Lý Cố lảo đảo lui về sau một bước, không thể tin mà bụm mặt, hít ngược hai ngụm khí lạnh, cảm nhận đau đớn đến từng kẽ răng, “Ngươi…”
Quý Lâm lúc trước còn giãy giụa, lúc này mặt mày hớn hở ra hiệu….Loại người này, phải đánh.
Diệp Tống hoạt động năm ngón tay, khóe miệng một bên nhếch lên, liếc hắn nói: “Ta muốn đánh ngươi đấy thì sao nào?”
Lý Cố tức khắc giận sôi máu, hắn muốn xông lên đánh trả, nhưng lúc này bên cạnh hắn có Tô Thần, còn có Tô Tĩnh và Quý Lâm, hắn mà xông lên chắc chắn sẽ bị đánh cho đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Cuối cùng hắn đành phải uất hận cắn răng, nuốt xuống uất ức này, nói: “Nói chung là, ta không đồng ý việc đi cứu Lưu Ngoạt và tù binh Bắc Hạ! Vệ tướng quân nhanh chóng kết thúc trận chiến này đi!”
Diệp Tu vẫn luôn trầm mặc, lúc này mới bình tĩnh mở miệng: “Ngươi là tướng quân hay ta là tướng quân?”
Lý Cố sửng sốt, thu liễm lại biểu tình đáp: “Đương nhiên là ngài.”
Ánh mắt Diệp Tu dừng trên mặt Lý Cố: “Vậy ngươi là ai mà dám khoa chân múa tay với bản tướng quân.”
“Tại hạ là giám quân, chỉ là muốn nhắc nhở vệ tướng quân không nên phạm phải sai lầm, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.” Lý Cố trầm ngâm nói tiếp, “Mong tướng quân nghe lời ta.
Nếu tướng quân vẫn cố tình muốn làm, chẳng lẽ là…”
Diệp Tu gặp biến bất kinh hỏi: “Chẳng lẽ là gì?”
“Chẳng lẽ lời buộc tội của các đại thần trong triều nói tướng quân mấy lần có thể bắt được đại tướng quân của địch mà lại để chạy thoát, giờ Lưu Ngoạt lại bị bắt làm tù binh của địch, chẳng lẽ là do vệ tướng quân cố ý, hay là ngài đã âm thầm với Nhung Địch…”
“Thả cái chó má nhà ngươi, ý ngươi là vệ tướng quân cấu kết với Nhung Địch sao?” Quý Lâm nhịn không được mắng.
Lý Cố hạ ngữ khí nói: “Trong lòng vệ tướng quân biết rõ.”
Diệp Tống từ từ mở miệng: “Ta thấy, người cuùng Nhung Địch cấu kết không phải vệ tướng quân, mà là Lý giám quân đây.” Lý Cố nghe vậy thân thể hơi chấn động, “Tối hôm kia đại tướng quân của địch quốc rõ ràng đã mất hết sức lực lại tẩu thoát dưới tay của Lý giám quân, trình độ của Lý giám quân thế nào mới có thể tạo thành cục diện như vậy a?”
“Ta nói, đó là ta…” Lý Cố muốn giải thích.
Diệp Tống đánh gãy lời hắn: “Đó là do ngươi bất tài, sai lầm này, ta tin sau này khi về triều Hoàng Thượng sẽ có định đoạt.
Chẳng qua việc này rốt cuộc có phải là cấu kết hay không, ta tin Hoàng Thượng sẽ điều tra rõ ràng.”
“Đừng có nói bậy! Ta bảo đó là sai lầm! Ta là nhi tử của thừa tướng, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được!”
Diệp Tu đập tay lên bàn, sắc mặt biến đổi nói: “Vậy ngươi ỷ mình là con của thừa tướng nên có thể hoành hành ngang ngược ở đây sao! Được, bản tưởng quân cho ngươi một cơ hội, có bản lính lên làm chủ soái, tất cả việc trong quân đều cho ngươi toàn quyền phụ trách, bản tướng quân tuyệt đối không hai lời, toàn bộ tướng sĩ Bắc Hạ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi! Ta sẽ mang theo phó tướng về triều thỉnh tội, chờ ngươi khải hoàn trở về! Để văn võ bá quan trong triều biết, nhi tử của thừa tướng anh dũng thế nào, trong thời gian ngắn như thế nào dọn dẹp được biên quan?”
Lời nói khí thế hùng hồn khiến Lý Cố á khẩu không trả lời được..