Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 226: Tại Sao Ngươi Luôn Không Nhìn Tới Ta


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 226: Tại Sao Ngươi Luôn Không Nhìn Tới Ta


Đối phương hơi nghiêng người, ánh lửa mở mở soi được một chút sườn mặt lạnh lùng của hắn, không ai khác chính là Tô Thần.

Hắn nhíu mi, bờ môi thâm trầm nói: “Tại sao lần nào ở bên bổn vương ngươi cũng gọi tên nam nhân khác?” Dường như hắn thật sự bị chuyện này làm tổn thương sâu sắc.
Diệp Tống tùy tay lau mồ hôi trên trán: “Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi.

Muộn thế này còn tới tìm ta, có việc gì? Nếu không có thì mời ngươi ra ngoài, ta muốn đi ngủ.”
“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?” Thanh âm Tô Thần đê đê trầm trầm tựa như phát ra từ trong lồng ngực, cực kỳ dễ nghe, Diệp Tống nhíu nhíu mày, lười tiếp chuyện với hắn, nàng xuống giường muốn đi ra ngoài, hành động này càng làm Tô Thần tức giận, hắn đưa tay chặn đứng cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng quay lại ngã ngồi lên đùi hắn.

Diệp Tống lập tức giãy giụa, bị Tô Thần giữ chặt eo, dùng ngữ khí ngả ngớn nói, “Hiền Vương mới chỉ tới gần ngươi một chút, ngươi đã bị ảnh hưởng rồi sao?”
“Liên quan quái gì tới ngươi.” Diệp Tống rút tay muốn đánh hắn lại bị hắn nắm chặt cổ tay, “Ngươi buông ra!” Nàng chưa kịp nhấc chân đá, Tô Thần đã nhanh hơn ép nàng xuống giường.

Hô hấp hai người tức khắc hòa quyện vào nhau.

Mái tóc Diệp Tốc tung xõa ra giường, nàng khó nén được tức giận, vung tay vung chân, nói Tô Thần không hiểu nàng là giả, Diệp Tống dùng chân nào hay tay nào đá hắn đều biết, thành thạo giữ chặt hai tay nàng, hai chân hắn đè lên hai chân nàng.

So về sức lực, Diệp Tống sao có thể sánh được với Tô Thần, nàng gần như không có cơ hội phản kích.

Dù đã cố gắng rất nhiều lần nhưng vẫn không thể thoát ra được, ngược lại khiến bản thân mất sức thở hổn hển.

Tô Tĩnh ở trong doanh trướng của mình ngủ được một ít, lúc sau không cách nào ngủ được nữa, hắn liền đi dạo xung quanh.

Lúc đi ngang qua lều của Diệp Tống, hắn chợt dừng lại, thấy hai binh lính đang đứng bên ngoài có chút lúng túng.

Tô Tĩnh đi qua hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Họ đáp: “Bẩm Vương gia, chúng thuộc hạ vừa nghe được bên trong lều của Diệp phó tướng có động tĩnh, nhưng Diệp phó tướng đã đi nghỉ từ lâu rồi nên chúng thuộc hạ không biết có nên quấy rầy không.”
Diệp Tống muốn kêu lên, Tô Thần không hề có ý muốn che miệng nàng mà cười nói: “Ngươi cứ việc kêu để bọn họ vào nhìn xem bộ dáng của ngươi đang như thế nào.


Ta nghe rất rõ.

Ngươi có nghe thấy không, Hiền Vương đang ở bên ngoài, có bản lĩnh ngươi gọi thử xem.”
Diệp Tống giật mình, hai tay nắm chặt thành quyền, cực lực hít sâu dường như đang liều mạng kìm nén.

Bóng dáng Tô Tĩnh được ánh lửa hắt lên trên lều trại, hơi hơi lay động.

Nàng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Tô Thần cúi đầu, trong ánh sáng mờ mờ nhìn cặp mắt tựa lưu ly lạnh băng của Diệp Tống, sợi tóc đổ xuống dừng bên cổ nàng, lạnh lạnh ngứa ngứa.

Hắn gằn từng chữ: “Diệp Tống, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Diệp Tống nghiêng đầu, không thèm liếc hắn một cái, đưa ra đáp án kiên định: “Không có khả năng.”
Tô Thần giận dữ, gần như rít gào: “Tại sao không có khả năng, vì sao Tô Nhược Thanh có thể, Tô Tĩnh có thể mà ta lại không được? Lúc trước là ai đòi sống đòi chết phải gả cho bổn vương? Là ai lì lợm đeo bám bổn vương? Diệp Tống, ngươi quên hết rồi sao?”
Tô Tĩnh ở bên ngoài đứng thật lâu, từng lời nói bên trong hắn đều nghe rất rõ nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Không tiến vào, cũng không rời đi.

Hắn không thể nói ra được cảm xúc trong lòng là gì, dường như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn trái tim hắn, vô cùng đau đớn.

Hắn nhớ rõ, Diệp Tống từng là Ninh Vương phi của Tô Thần, dù đa hòa li rồi nhưng Tô Thần vẫn còn quan hệ với nàng.

Còn hắn thì sao, hắn có thể dùng lý do gì để đi vào quấy rầy bọn họ?
Vì thế nên hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, ánh mắt ảm đạm.

Diệp Tống thấp giọng cười, tiếng cười êm tai, nàng không sợ bị Tô Tĩnh ở bên ngoài nghe thấy, chẳng sợ hắn sẽ xoay người rời đi bỏ mặc nàng: “Ta không phải đã nói rồi sao, Diệp Tống kia đã sớm chết rồi, ngươi hẳn đã quên mất? Diệp Tống đang đứng trước mặt ngươi không có chút liên quan nào với ngươi cả.


Nàng thích ai, ghét ai không phải do ngươi làm chủ.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi thích Tô Nhược Thanh ở điểm nào?” Tô Thần kề sát vào, ngón tay dùng sức nầng cằm nàng lên ép nàng nhìn thẳng vào hắn, chóp mũi chống chóp mũi, “Thích hắn vì ngôi vị hoàng đế?”
“Tô Thần!” Diệp Tống cắn răng nói, “Ta cảnh cáo ngươi, buông tay ra!”
“Còn Tô Tĩnh thì sao? Ngươi thích hắn vì cái gì?” Tô Thần không khách khí dùng sức mạnh hơn như muốn bẻ gãy cằm nàng, “Bọn họ đều là huynh đệ của ta, ngươi là nữ nhân của ta lại còn đi câu dẫn huynh đệ của ta, ngươi rốt cuộc có biết liêm sỉ hay không? Diệp Tống, ngươi chơi đùa ở giữa họ để trả thù bổn vương có đúng không?”
Hắn thà tin rằng Diệp Tống làm như vậy để trả thù hắn.

Như thế cũng chứng minh được rằng trong lòng nàng, hắn còn có chút địa vị.

“Nếu muốn trả thù ngươi có rất nhiều cách, nhưng chỉ có cách này ta sẽ không dùng.” Diệp Tống đè thấp thanh âm như lời thì thầm, nàng không muốn để Tô Tĩnh nghe được, “Ngươi có thể nghĩ ta vô liêm sỉ, nghĩ ta quan hệ với bất kỳ nam nhân trong thiên hạ này cũng được, ta sẽ không để trong lòng.

Nhưng xin ngươi không cần kéo Tô Tĩnh vào, thế giới của hắn, không chấp nhận bị người như ngươi làm bẩn!”
“Người như ta? Ta là người như thế nào? Hả?” Tô Thần nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Tống không chút khách khí dùng sức ngẩng đầu đập vào trán hắn, Tô Thần kêu rên một tiếng nhưng hai tay cũng không buông lỏng.

Hắn thẹn quá hóa giận: “Diệp Tống, ta chính là không muốn ngươi giải thích cho nam nhân khác.

Bổn vương đã từng nói, ngươi từ trước tới nay luôn là nữ nhân của ta, tương lai cung vậy.

Mặc kệ ngươi yêu hay hận, bổn vương cũng phải có được ngươi.

Cứ để cho hắn nghe, xem bổn vương làm thế nào để hoàn toàn có được ngươi, bất kỳ kẻ nào cũng không thể cướp ngươi khỏi tay của bổn vương…” Tô Tĩnh nghe vậy vừa định đưa tay vén mành trướng, thanh âm của Tô Thần lại truyền đến, “Hắn có tư cách gì tới đoạt với bổn vương.

Ngươi là vương phi trước của ta, cũng là tam tẩu của hắn.”
Tô Tĩnh trừng mắt, tay dừng giữa không trung chậm rãi rơi xuống.


Từ trong lều trại truyền ra tiếng rên ái muội.
“Ngươi mẹ nó…Ưm, a…”
Môi Diệp Tống bị Tô Thần lấp kín.

Đầu lưỡi hắn như gió cuốn mây tàn cường ngạnh quét tiến vào khoang miệng nàng, điên cuồng chiếm hữu.

Diệp Tống cảm thấy đầu từng trận choáng váng, vô cùng bài xích hương vị của hắn, cố gắng giãy giụa.

Nàng dùng hết sức cắn hắn, trong miệng liền tràn ngập mùi máu tanh.

Tô Thần hít mạnh hai tiếng, Diệp Tống rút được một bàn tay ra hướng về mặt hắn “Bốp” một cái, móng tay để lại vết cào sâu trên da mặt hắn.

Tô Thần nắm tay nàng kéo lên trên, cổ áo mở rộng ra.

Hắn cúi đầu muốn tiếp tục hôn nàng, Diệp Tống kịp thời quay đầu đi, nụ hôn của hắn dừng trên cổ nàng.
Ánh mắt nàng trước sau yên lặng nhìn bóng dáng đang phản chiếu trên lều trại.

Nhìn hắn dần dần đi xa, càng lúc càng mờ nhạt.

Tâm cũng ngày càng trầm xuống, nàng có chút hít thở không thông.

“Ngươi xem, hắn không tới giúp ngươi, hắn không hề quan tâm ngươi là nữ nhân của ai.” Tô Thần một bên mút vành tai nàng, khàn khàn nói.
“Đủ rồi.” Diệp Tống cuồng nộ, nghiến răng nghiến lợi, “Tô Thần, ta muốn gϊếŧ ngươi!”
Thoáng chốc, nàng muốn liều chết phản kháng, dù cho hai tay bị Tô Thần vặn gãy, chân bị hắn đề chặt, nàng cũng không quan tâm.

Nàng chỉ muốn khiến Tô Thần chịu chút thống khổ, như thế cũng khiến nàng dễ chịu hơn một ít.
Tô Thần sao có thể để nàng tự làm thương chính mình, cánh tay vòng ra sau lưng nàng, đổi sang tư thế khác, ôm chặt người nàng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng cắn một miếng lên chỗ xương quay xanh của nàng, đầu lưỡi ôn nhu thưởng thức hương vị nàng, hắn vốn dĩ không cần phải làm hành động không còn đường lùi này, hắn có thể từ từ bồi thường cho nàng, để một lần nữa đi vào trong lòng Diệp Tống.

Nhưng Diệp Tống đã hoàn toàn chọc giận hắn, thân thể nhanh chóng có phản ứng, quyết tâm muốn chiếm hữu nàng cũng bởi vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, không thể chống đỡ, “Muốn gϊếŧ ta, chờ bổn vương muốn ngươi xong lại nói tiếp.”
“Ngươi tin hay không, đời này dù ta có chết cũng không tha thứ cho ngươi!” Diệp Tống gằn từng chữ.


Động tác Tô Thần bỗng dưng dừng lại.

Chợt một đạo gió lạnh từ bên ngoài thổi vào khiến hắn thanh tỉnh hai phần.

Ngay sau đó hắn tập trung nìn vào liền thấy Tô Tĩnh đã đứng trong lều trại từ lúc nào.

Hắn vân đạm phong khinh mở miệng nói: “Nếu nhị tiểu thư đã không muốn, tam ca hà tất phải làm khó người khác.”
Tô Thần nhấp môi nhìn người dưới thân, đôi mắt u trầm ánh lên tia hối hận, “Thực xin lỗi.”
Diệp Tống thanh âm lạnh đến đáng sợ: “Cút ngay!”
Tô Thần cưỡng chế buông nàng ra, từ trên giường đi xuống.

Hắn sửa sang lại quần áo, đứng trước mặt Tô Tĩnh nhìn hắn nói: “Ta sẽ không từ bỏ.”
Tô Tĩnh nhàn nhạt đáp: “Liên quan gì đến ta.”
Tô Thần định rời đi, chợt nghe được lời Tô Tĩnh nói, rốt cuộc cũng không khống chế được nỗi uất nghẹn trong lòng, xoay người muốn ra tay với Tô Tĩnh, hắn gầm nhẹ: “Nếu không phải các ngươi cố tình đem nàng từ bên người ta cướp đi, nàng với ta sẽ giống như bây giờ sao! Vậy mà các ngươi còn dám ở trước mặt ta nói không liên quan! Uổng công ta coi các ngươi là huynh đệ, các ngươi lại muốn đoạt nữ nhân của ta!”
Hai người động tác nhanh như chớp, đánh nhau kịch liệt trong lều trại.

Các binh lính tuần tra tưởng có gian tế trà trộn vào nhanh chóng chạy tới.

Ai ngờ chưa tới đã nghe “Phanh” một tiếng, toàn bộ lều trại lung lay sắp đổ.

Tô Tĩnh và Tô Thần cả kinh, Diệp Tống vừa từ trên giường bò dậy không kịp tránh.

Động tác của Tô Tĩnh so với Tô Thần nhanh hơn một bước, trong chớp mắt đã tới cạnh Diệp Tống.

Diệp Tống nhìn khuôn mặt hắn phóng đại trước mắt, ngẩn ra, ánh mắt tiến sâu vào đồng tử hắn, quên cả phản ứng.

Tô Tĩnh ôm chầm lấy eo nàng, bế ra ngoài trước khi lều trại sụp xuống.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.