Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 173: Khơi Mào Chiến Hỏa
Diệp Tống nghe hắn nói vậy bỗng nảy sinh hứng thú, nàng lập tức nhào tới đè Tô Tĩnh trên boong thuyền.
Tô Tĩnh ngẩn người, ngay sau đó hắn nhìn thấy Diệp Tống cầm bình ô mai lên chuẩn bị rót vào miệng hắn.
Nước ô mai tràn vào miệng, hắn liền nhíu mày, Diệp Tống cười sung sướng nói: “Ta thấy ngươi có vẻ rất thích uống nước ô mai, ăn nhiều, uống cái này vào sẽ dễ tiêu hóa.
Nào, uống thêm ngụm nữa đi.”
Diệp Tống rót đến khi hài lòng mới dừng lại tha cho hắn.
Tô Tĩnh ngậm đầy một miệng, ấp úng một câu nhưng Diệp Tống không nghe rõ hắn nói cái gì, Tô Tĩnh ngoắc ngón tay, nàng cảnh giác án binh bất động.
Cuối cùng Tô Tĩnh nhăn chặt mày, đấm ngực, bộ dáng vô cùng đau khổ, chẳng lẽ mình rót nhiều quá làm hắn bị nghẹn rồi?
Mãi cho đến khi Tô Tĩnh bắt đầu trợn trắng mắt, Diệp Tống mới thò mặt lại gần, vuốt ngực hắn nói: “Ngươi sẽ không yếu đuối thế chứ, mới uống có chút xíu nước ô mai đã muốn nghẹn chết?”
Một khắc kia, mắt hắn không còn trợn trắng nữa mà hiện lên ý cười giảo hoạt, hắn duỗi tay chế trụ sau eo nàng.
Diệp Tống cả kinh, vội vàng tránh thoát, tiếc là đã chậm, Tô Tĩnh xoay người đảo khách thành chủ, đè nàng xuống boong thuyền, hắn hướng môi Diệp Tống cúi đầu xuống.
Hơi thở mang theo hương mai nhàn nhạt và vị chua ngọt của nước ô mai xông vào mũi khiến nàng hơi choáng váng, nàng vừa định cắn chặt răng đã bị Tô Tĩnh đi trước một bước dùng lưỡi tách hai hàm răng ra, đầu lưỡi của hắn linh hoạt tiến thẳng vào, dòng nước ấm từ trong miệng hắn truyền sang miệng Diệp Tống.
Diệp Tống giật mình, tức giận giơ tay đẩy mạnh hắn ra, nhưng sức lực nàng sao có thể sánh với Tô Tĩnh, hắn dùng tay chế trụ gáy nàng, mặc cho nàng có đánh đấm, cấu véo hắn cũng không sứt mẻ một miếng.
Yết hầu của nàng bị lấp kín, nàng không tự chủ được nuốt xuống, hai mắt mở to nhìn cặp mắt nghiêm túc đang khép hờ của Tô Tĩnh, sườn mặt được ánh nắng chiều vào như phủ lên một lớp vàng son lấp lánh, giống như ảo ảnh trong nước, mỹ lệ nhẹ nhàng chỉ cần chạm một cái là tan biến đi.
Nước ô mai đều bị Diệp Tống nuốt xuống, trong miệng chỉ còn lưu lại chút dư vị, nhưng Tô Tĩnh vẫn chưa muốn buông nàng ra, hắn vẫn tiếp tục hôn nàng, nụ hôn càng ngày càng sâu, nhìn qua tưởng nhẹ nhàng nhưng thực ra đầu lưỡi hắn đang đối địch với đầu lưỡi Diệp Tống, vô cùng khiêu khích.
Có thứ gì đó theo thời gian dần dần được sinh ra, nhưng nó lại ẩn nấp quanh năm, không hiện ra dù chỉ một chút, khiến người ta không cảm nhận được.
Diệp Tống có chút hoảng hốt, dần mất đi sức lực phản kháng.
Tay đang chống trên vai Tô Tĩnh trở nên mềm nhũn.
Tiếng hài đồng đùa nghịch nhảy nhót bên tai, nàng cũng không nghe được rõ ràng nữa.
Ánh mắt trời đột nhiên trở nên thật chói mắt, Diệp Tống chợt phục hồi lại tinh thần, Tô Tĩnh lưu luyến buông nàng ra, đôi môi hồng nhuận ướt át, ánh mắt ửng đỏ say đắm lòng người, nàng cảm thấy giờ này khắc này Tô Tĩnh cực kỳ giống một con hồ ly.
Mấy tiểu hài đồng đang chơi đùa trên đê tụ tập tốp năm tốp ba, đưa tay lên miệng làm thành cái loa, vui cười hét lớn: “Đại ca ca hôn đại tỷ tỷ, xấu hổ quá! Xấu hổ quá!”
“Do ngươi khơi mào chiến hỏa trước.” Tô Tĩnh nhếch khóe miệng, cười thành tiếng, thoạt nhìn vô cùng cao hứng, giống như nhặt được báu vật, nói rõ ràng câu mà lúc trước Diệp Tống nghe không rõ.
Cũng chỉ có Tô Tĩnh mới dám làm ra hành động không biết liêm sỉ giữa ban ngày ban mặt như vậy.
Diệp Tống một tay che lại hai mắt bị ánh mặt trời chiếu lóa, tay còn lại ngoắc Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh biết Diệp Tống lúc này nhất định là muốn phát tiết, nếu không cho nàng phát tiết nàng chắc chắn sẽ đem con thuyền này hủy đi, hai người khả năng cao sẽ phải bơi trở về mất.
Vì thế hắn chuẩn bị tâm lý đưa mặt thò qua.
Nhưng hắn không ngờ được rằng, bàn tay mà Diệp Tống dùng để gọi hắn lại nhẹ nhàng xoa mặt hắn, cả người Tô Tĩnh chấn động.
Ngón tay Diệp Tống thon dài, thoạt nhìn hữu lực mà khớp xương lại đều đều, không giống mấy nữ tử yếu đuối.
Nàng nhẹ nhàng mơn trớn từng đường nét trên khuôn mặt hắn, đầu ngón tay lướt qua cánh mũi, sườn mặt khiến Tô Tĩnh cảm giác hơi ngưa ngứa.
Hắn không dám động đậy dù chỉ một chút.
Ngay sau đó, không khí đột nhiên luân chuyển.
Ngón tay Diệp Tống trở nên hết sức linh hoạt, ban tặng cho Tô Tĩnh một cái tát mạnh nhất từ trước đến nay.
Tiếng vang lớn tới nỗi, đám trẻ đang đứng trên đê phải che mặt mà “Oa” một tiếng.
Trên mặt Tô Tĩnh hiện lên dấu tay năm ngón rõ ràng, lập tức kéo hắn trở về hiện thực.
Vừa rồi hắn suy nghĩ linh tinh cái gì vậy? Sao có thể cảm thấy Diệp Tống sẽ đối xử ôn nhu với hắn cơ chứ…Ha, ha ha…Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Ra tay nhân lúc người ta không chú ý, đây mới chính là mục đích ban đầu của loại nữ nhân như Diệp Tống.
Tô Tĩnh bụm mặt, hút khí lạnh, chửi thề hai tiếng.
Diệp Tống lúc này mới không nhanh không chậm ngồi dậy thưởng thức bộ dáng chật vật của Tô Tĩnh.
Ai ngờ, Tô Tĩnh người này thật sự quá vô sỉ, nhanh chóng quay lại bộ dáng cợt nhả nói: “Có phải do ta hôn ngươi một lần nên ngươi trả lại ta một cái tát? Ta cảm thấy rất công bằng.” Vì thế hắn liền chỉ vào bên mặt còn lại, nói tiếp, “Bên này của ta còn chưa bị đánh, hay là, ta lại làm thêm lần nữa?”
Trên thuyền có người nào đó đang cò kè mặc cả, trên bờ đê mấy đứa trẻ thì như sắp nổ tung rồi.
Có tiểu nam đồng nói: “Nam nhân sao lại có loại như ngươi, thật quá thất bại! Cha ta nói, nam nhân không thể bị nữ nhân tát, như vậy sẽ mất hết tôn nghiêm!”
Tiểu nữ đồng không đồng ý nói: “Ngươi thì biết cái gì, mẹ ta nói, tôn nghiêm nam nhân các ngươi cũng không thể đổi lấy cơm ăn! Nam nhân biết thương nữ nhân, mua quần áo cho nữ nhân, cho nữ nhân tiền tiêu, bị nữ nhân đánh không những không đánh lại mà còn phải lấy lòng, đó mới là nam nhân tốt!”
Một nam đồng khác cãi lại: “Nương ngươi nói không đúng! Nam nhân là người làm đại sự, sao có thể chỉ biết xoay quanh nữ nhân!”
Một nữ đồng khác cũng cãi lại: “Ngươi mới là người không đúng! Nam nhân đến cả chuyện yêu nữ nhân mà còn làm không tốt, tương lai có thể làm được đại sự gì!”
Cứ thế ngươi một câu ta một câu, tranh cãi vô cùng sôi nổi.
Cuối cùng bên nữ đồng tức giận ném hoa trong tay xuống đất, dậm chân, quay đầu đi nói: “Nam nhân thúi! Các ngươi tự đi tìm nữ nhân khác đi! Về sau đừng đến gặp bọn ta nữa!”
“Hoa Quế!”
“Mai Hương!”
Hai tiểu nam đồng nôn nóng, vội vàng đuổi theo.
Diệp Tống nhìn diễn biến vừa diễn ra trên bờ mà buồn cười, nhưng vừa quay đầu đã trở lại vẻ tức giận với Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh lại không biết xấu hổ, cười nhe nhởn khiến nàng thấy cực kì chướng mắt.
Hắn như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy hắn là người chiếm tiện nghi nhiều hơn nên mới cười, còn nàng bị thiệt nên càng bực mình.
Tô Tĩnh kéo ống tay áo, thấy trên cánh tay hiện lên vô số vết xanh tím, hắn cảm thấy cổ có chút nóng rát, giơ tay sờ vẫn còn vương lại vết máu.
Giống như bị mèo cào, nhưng khi người khác nhìn vào lại thấy vô cùng ái muội.
Tô Tĩnh lười biếng cười nói: “Ngươi không thể hạ thủ lưu tình một chút được à? Như này ta sao có thể đi gặp ai được nữa?”
Diệp Tống không khách khí mắng: “Ngươi vốn dĩ là một tên khốn vô liêm sỉ!”
Tô Tĩnh nhướng mày, gác chân, hai tay đặt ra sau đầu, cười nói: “Sao lại là một tên khốn được, vừa rồi mấy đứa nhóc cũng nhìn thấy rồi, cũng hiểu được rằng một nam nhân biết yêu thương nữ nhân mới là nam nhân tốt”, hắn nghiêng đầu, trên miệng treo nụ cười ăn chơi trác táng, “Ngươi cảm thấy ta được chứ?”
Diệp Tống thuận miệng cười hừ nói: “Đi mà hỏi đống nữ nhân nhiều không đếm được của ngươi ấy.”
“Ta nào có nữ nhân nào mà nhiều không đếm được”, Tô Tĩnh vô tội nói, “Trước khi gặp ngươi, ta đúng là gặp dịp thì chơi rất nhiều, nhưng từ khi gặp ngươi, bệnh kín của ta vẫn chưa lành nào dám chạm vào nữ nhân, chỉ sợ một khi chạm vào bọn họ, ta sẽ bị chê cười.
Tất cả là do ngươi hết.”
Diệp Tống tức giận muốn hộc máu, hô hấp không giữ được bình tĩnh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi mẹ nó sao cái gì cũng đổi cho ta! Chính vì ngươi hoang dâm vô độ, lão tử thiến ngươi chắc?! Về sau đừng nói ngươi sinh nhi tử không lỗ đít cũng muốn tới trách ta!”
“Sinh nhi tử không lỗ đít đương nhiên phải trách ngươi rồi”, Diệp Tống trừng hắn, hắn càng thêm vô tội nói, “Lúc trước nếu không phải do ngươi dọa ta, ta có thể không lên được như hôm nay sao?”
“…” Người vô lại như hắn, trắng cũng bị nói thành đen được.
Diệp Tống lười cùng hắn cãi cọ, trực tiếp dùng hành động chứng minh thực lực của mình, nàng không phải là người dễ chọc.
Nàng liền nhấc chân đá Tô Tĩnh từ trên thuyền rớt xuống.
Đúng là không chút lưu tình, muốn đá hắn xuống sông a.
Mắt thấy sắp rơi xuống nước, Tô Tĩnh nhanh tay tóm được mép thuyền, dùng sức lấy đà đẩy thân mình lên, bình yên hạ xuống đầu thuyền bên kia, hữu kinh vô hiểm nói: “Này này, ngươi không định mưu sát ta đấy chứ?”
Diệp Tống híp mắt, khóe môi nhếch lên cười nhạt, roi sắt từ trong tay áo bay ra quét mạnh về phía Tô Tĩnh.
Chiếc thuyền vốn đã nhỏ hẹp mà Tô Tĩnh nhảy bên này tránh bên kia không hề sứt mẻ miếng nào.
Chiếc thuyền đang xuôi về sông lớn, hai người đang vật lộn hăng say, cuối cùng Diệp Tống dùng hết sức lực, đánh tay đôi với Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh bắt lấy roi sắt của nàng nói: “Ngoan, đừng nháo, thuyền mà lật chúng ta sẽ phải bơi về đấy.”
Diệp Tống nào có quản nhiều như vậy, mượn lực roi sắt bật lên đá Tô Tĩnh.
Sắc trời dần tối, phía chân trời đã nồng đậm ánh nắng chiều, giống như từng từng lớp lớp y phục của nữ tử đang tràn ra rực rỡ.
Đầu này là bên tàu lớn nhất của Mẫn Thành, tụ tập rất nhiều thuyền buôn vận chuyển hàng hóa, cũng có rất nhiều người chèo thuyền đang tới tới lui lui khuân vác hàng hóa lên thuyền, thoạt nhìn vô cùng bận rộn, phía xa còn nghe thấy tiếng đốc công đang hò hét mọi người làm nhanh lên..