Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 172: Tín Vật


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 172: Tín Vật


Quy Dĩ đáp lại có bài bản: “Hiền Vương không cần châm chọc thuộc hạ, đây vốn là bổn phận của thuộc hạ.”
Diệp Thanh cũng hùa theo: “Nếu ngươi cảm thấy phiền phức thì tự ra đánh xe đi, để hắn vào nghỉ ngơi.”
Tô Tĩnh dở khóc dở cười: “Nhanh như vậy đã nói đỡ cho hắn rồi, tốt xấu gì dọc đường đi ta cũng chiếu cố ngươi không ít.”
Cứ thế ngươi một câu, ta một câu, đoàn người đã tới thành tiếp theo.

Mấy người chưa vào thành nhưng nhìn cửa thành dòng người qua lại đông đúc liền biết ở đây vô cùng náo nhiệt.

Trên cổng thành treo biển viết hai chữ to: “Mẫn Thành.”
Lúc vào thành, thứ đập vào mắt nhiều nhất chính là màu đỏ.

Đèn lồng màu đỏ, vải đỏ, y phục đỏ, đây giống như nơi giao thương buôn bán của các thương nhân.

Tô Tĩnh nói: “Nơi này cách Cô Tô không xa, Cô Tô sản xuất nhiều tơ lụa được mang tới đây để làm thành những sản phẩm phục vụ cho hôn sự, nơi này lại có giao thông thủy bộ thuận tiện nên được coi là nơi tập trung mua bán đồ dùng cho hôn lễ.

Người ở nơi khác đều thích tới đây mua đồ.

Diệp Thanh tò mò hỏi: “Ở đây chuyên bán đồ dành cho hôn sự sao?” Đúng lúc nàng nhìn thấy một thương nhân chở đầy một xe khăn trùm đầu và tơ lụa đi ngang qua: “Tại sao lại gọi là Mẫn Thành, phải gọi là Hôn thành mới đúng.” (thực ra ở chỗ này Mẫn Thành và Hôn Thành đều có thể đọc là Hôn Thành, đọc giống nhau nhưng khác nghĩa.

Chữ Mẫn/Hôn đầu tiên mang nghĩa là hoàng hôn hoặc mê muội, còn chữ Hôn phía sau có nghĩa là hôn lễ.

Ở bản convert chỗ này viết là: Sao lại gọi là Hôn thành, phải gọi là Hôn thành mới đúng.

Vì sợ nhầm lẫn nên mình để theo cách đọc khác là Mẫn Thành.)
Tô Tĩnh cười nói: “Theo phong tục xưa, khi nam nữ thành thân không phải cũng vào lúc hoàng hôn sao, người xưa thường gọi là hoàng hôn chi lễ.”

Diệp Thanh liếc nhìn hắn một cái: “Cái này ngươi cũng hiểu?”
Diệp Tống nói: “Nếu hắn không hiểu thì lấy gì đi tung hoành nơi phong nguyệt được lâu như vậy, chỉ cần nói mấy câu thôi cũng đủ khiến các mỹ nữ siêu lòng rồi.”
Tô Tĩnh a một hơi: “Lời nói của ta cũng khiến ngươi siêu lòng a?”
Đoàn người vào thành, trước tiên đi tìm một khách điếm để ở qua đêm.

Thấy sắc trời còn sớm liền quyết định đi dạo phố xá một lúc.

Người đến người đi qua lại vô cùng tấp nập, mỗi một quầy hàng đều có khách nhân đứng xem, hoặc là đang mặc cả hoặc là đang lựa chọn thương phẩm.

Cô Tô chuyển tới rất nhiều tơ lụa quý giá dùng để làm áo cưới hoặc hỉ phục cho tân nương đều vô cùng đẹp, những hình thêu trên vải cũng rất bắt mắt.

Cho nên ngoại trừ thương nhân, còn có những người vì hôn sự của con cái trong nhà mà tới đây lựa chọn vải vóc về làm hỉ phục.

Diệp Thanh lên phố cứ ngó đông ngó tây, lượn vào chỗ này một chút, chỗ kia một chút.

Quy Dĩ theo sau đẩy nàng, Diệp Tống nhìn ra được, khi cùng dạo phố với Quy Dĩ, nàng thực sự vui vẻ, giống như tiểu nha đầu vô lo vô nghĩ trước kia.

Vì thế Diệp Tống cũng không muốn làm kì đà cản mũi hai người, nàng với Tô Tĩnh đi chậm lại phía sau.

Tô Tĩnh vỗ nhẹ bả vai nàng, nàng mới phục hồi lại tinh thần, thấy hắn đang lắc lư hai quả đồng tâm kết tinh xảo đáng yêu trên tay.

Nàng không ngờ một người như Tô Tĩnh lại có thể mua loại mà chỉ có con gái mới thích, hắn cười hì hì nói: “Ngươi chọn một cái đi, ta với ngươi mỗi người một cái.”
Diệp Tống xuy một tiếng, đi lên phía trước: “Ai thích cái này của ngươi chứ.”
Tô Tĩnh theo phía sau vẫn không buông tha: “Coi như là tín vật minh chứng cho tình bằng hữu giữa chúng ta được không?”
“Tín vật?” Diệp Tống nhướng mày, giữa dòng người qua lại, nàng xoay người nhìn Tô Tĩnh, “Chi bằng ngươi cứ đưa ta một khối vàng cho rồi.”

Bất tri bất giác, hai người đã bị Diệp Thanh và Quy Dĩ bỏ xa.

Nàng đi khắp nơi, vừa đi vừa ngó cũng không thấy tung tích Diệp Thanh và Quy Dĩ, Tô Tĩnh liền ôm lấy bả vai Diệp Tống sóng bước đi, Diệp Tống không thích đồng tâm kết của hắn, hắn đành tự mình thưởng thức rồi cất vào ngực áo, nói: “Đừng làm phiền bọn họ, không sợ bọn họ chê chúng ta chướng mắt sao.

Đi, ta đưa ngươi đi ăn ngon.”
Mẫn Thành có một phố chuyên bán đồ ăn, khách muốn ăn gì đều có thể tới đây tìm được muôn loại mỹ thực của Bắc Hạ.

Diệp Tống và Tô Tĩnh đi từ đầu phố tới cuối phố, nàng ăn nhiều quá suýt thì no tới ngất đi, phải bắt Tô Tĩnh đi mua cho nàng nước ô mai.

Đường thủy ở Mẫn Thành rất nhộn nhịp là do ở đây có vài con sông đi ngang qua, hai bên bờ sông là một dãy nhà ngói gạch xanh tường trắng, rất có ý vị Giang Nam.

Gió từ sông thổi vào mang theo hơi thở thực mát mẻ.

Diệp Tống đứng ở bờ sông chờ Tô Tĩnh.

Dưới cầu có mấy chiếc thuyền đang neo đậu, có một ông lão chèo thuyền đang ngồi trên mỏm đá hút thuốc lá sợi, chắc đang đợi du khách tới đi thuyền.

Diệp Tống đang xoa xoa cái bụng, chợt thấy một bên tay nặng nặng, nàng ngẩng đầu lên, không biết Tô Tĩnh đã trở lại từ lúc nào, đặt ở trên tay nàng một ly nước ô mai được đựng trong một cái bình giống như hũ rượu.

Diệp Tống mở ra uống một ngụm, thở dài thoải mái.

Dưới ánh mặt trời, Tô Tĩnh nheo mắt, đôi mắt hoa quang nổi bật, bên môi ý cười ôn nhuận như gió xuân nói: “Đáng lẽ ta không nên để ngươi ăn nhiều như vậy, lát nữa trở về cũng đừng trách ta.” Hắn nhìn theo hướng ánh mắt vừa rồi của Diệp Tống, “Ngươi vừa nhìn cái gì vậy?” Hắn thấy ông lão đang ngồi trên thuyền, tròng mắt hơi xoay chuyển, nhìn là biết lại có suy nghĩ xấu.

Kết quả, Tô Tĩnh thả người nhảy xuống, vừa lúc có một tốp năm tốp ba người đi đường đi ngang quan, thấy thế lại tưởng có người nào nghĩ quẩn, sôi nổi đứng xem.


Nhưng Tô Tĩnh lại vững vàng đứng lên đầu thuyền đón gió.

Làn gió thổi lên mái tóc hắn bay nhè nhẹ, phảng phất như phác họa ra hạ phong dịu dàng lạnh lẽo, khiến cho người đi đường kinh ngạc, cảm thán liên tục.

Cánh buồm lay động hai cái, sóng nước dập dờn.

Hắn duỗi tay cởi dây thừng đang giữ thuyền, cầm mái chèo chèo về phía Diệp Tống, ông lão nhìn thấy không giữ được bình tĩnh, đánh rơi thuốc lá sợi, đứng lên quát: “Này, sao ngươi dám trộm thuyền của ta!”
Diệp Tống đứng trên bờ, vân đạm phong khinh nhếch khóe miệng.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, phong cảnh ở Giang Nam thật không tồi.

Tô Tĩnh ngoảnh mặt làm ngơ, cứ bình tĩnh chèo thuyền tới chỗ Diệp Tống.

Đê này rất cao, vì tránh không để cho mọi người bị trượt chân rơi xuống nước nên còn lắp thêm một hàng thạch lan, Diệp Tống rũ mi mắt, thấy Tô Tĩnh ngẩng đầu lên, cười vui vẻ.

Trong mắt Diệp Tống cũng hiện lên ý cười, chỉ chỉ ông lão đang gấp đến độ muốn cào tường ở đầu bên kia nói: “Ban ngày ban mặt mà ngươi dám trộm thuyền, đừng để người ta tức giận muốn nhảy sông tự sát nhé.”
Tô Tĩnh cười híp mắt nói: “Mượn một chút thôi mà, sao có thể coi là trộm được.

Ngươi nhảy xuống đi, ta đỡ ngươi.”
Diệp Tống nhướng mày hỏi: “Ngươi xác định sẽ không bị lật thuyền chứ?”
Ngay cả quần chúng tốt bụng trên cầu cũng không tán đồng cách làm của Tô Tĩnh, liên tiếp khuyên nhủ: “Cô nương đừng nhảy, nguy hiểm lắm, ngươi vẫn nên đi xuống cầu để lên thuyền đi.”
Tô Tĩnh nhìn nàng, bên môi ý cười không giảm: “Ta nói sẽ đỡ được ngươi là sẽ đỡ được ngươi, ngươi muốn tin ta hay là tin người…” Lời còn chưa nói xong, hắn đã thấy Diệp Tống chống một tay lên lan can nhảy ra bên ngoài.

Diệp Tống cũng chỉ làm theo bản năng.

Không phải bởi người ta nói nàng tin cái gì không tin cái gì thì nàng sẽ nghe theo.

Nàng đối với bất kì cái gì cũng chỉ tin vào chính mình, tin vào chính đôi mắt và lỗ tai của mình, tin cảm giác và trái tim của mình.


Tô Tĩnh ném mái chèo, mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi, hắn vững vàng đỡ được Diệp Tống, thích ý bật cười, gắt gao ôm nàng vào lòng.

Chiếc thuyền bất ngờ bị ngoại lực tác động, lung lay kịch liệt như muốn lật sang một bên.

Tô Tĩnh hai chân trụ vững trên boong thuyền, thuyền hướng bên kia hắn liền dồn lực về bên ngược lại khiến cho chiếc thuyền cứ lắc lư qua lại không dừng được.

Hắn vui đùa nói: “Ta nói có thể đỡ được ngươi nhưng còn chưa nói chắc chắn sẽ không bị lật thuyền, sao ngươi chưa nghe hết đã nhảy xuống rồi?”
Diệp Tống uống một ngụm nước ô mai đáp: “Cái này không quan trọng, dù sao ta cũng biết bơi.”
Tô Tĩnh dường như lại thiếu đòn mà nói: “Không biết có phải do ăn nhiều hay không mà hình như ngươi nặng lên thì phải.” Diệp Tống chuẩn bị nổi giận, hắn đã thức thời thả nàng xuống, xoay người đi lấy mái chèo.

Hắn vứt cho ông lão một thỏi bạc, ông lão nhặt lên cắn một cái, trợn mắt há mồm vì Tô Tĩnh ra tay quá rộng rãi.

“Cụ ông, ngươi cho ta mượn thuyền một chút, ta đưa phu…A! Đau quá! Ta đưa nàng đi du sông.”
Ông lão thấy được bồi thường, thỏa hiệp phủi tay đi lên cầu nói: “Được rồi! Ta cũng đang muốn đổi thuyền mới, thuyền này cho các ngươi!”
Chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi trên sông, nghênh diện gió cùng ánh mặt trời vô cùng thoải mái.

Hai bên bờ có mấy hộ gia đình, trên đê mấy tiểu đồng đang nô đùa vui vẻ, trong tay cầm chong chóng chạy khắp nơi.

Cách một khoảng lại có một cái thềm đá, mấy phụ nhân một bên giặt quần áo một bên giương giọng hét to nhắc nhở mấy tiểu đồng chạy cẩn thận.

Diệp Tống ngồi trên đầu thuyền, trong tay ôm bình ô mai, thi thoảng lại đưa lên miệng uống một ngụm, hưởng thụ không khí yên bình này.

Tô Tĩnh đưa mắt nhìn ra xa nhưng đuôi mắt một khắc cũng không rời khỏi Diệp Tống, nói: “Nếu ngươi thích, về sau mỗi khi rảnh ta sẽ đưa ngươi đi tới nhiều chỗ khác nhau, nhân gian còn nhiều điều thú vị lắm.”
Diệp Tống chống cằm quay đầu nhìn hắn, trên mặt hàm chứa ý cười nói: “Đôi mắt nào của ngươi nhìn thấy ta yêu thích nơi này?”
Tô Tĩnh dứt khoát buông mái chèo trong tay, tới ngồi cùng nàng, đuôi lông mày hơi nhếch tỏ ý vui mừng, bởi vì tươi cười của nàng mà có thêm một chút nhu hòa, nói: “Ngươi cười như vậy, chứng tỏ là thích.”
Diệp Tống đưa bình ô mai cho hắn, hắn cũng ngửa đầu uống một ngụm, không nghĩ lại chua như vậy, chẹp miệng nói: “Sao nữ nhân có thể thích uống loại này được nhỉ? Chẳng khác gì uống dấm cả.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.