Đọc truyện Phượng Hí Cửu Thiên – Chương 116: Vấn đan đạo
Bước vào thế giới bọt nước, trước mặt cả mười người đều xuất hiện mười câu hỏi tương tự nhau.
– Đan đạo của ngươi là gì?
Thật ra đây này là câu hỏi cuối cùng ở Đan môn, sau phần kiểm tra kiến thức về dược thảo, hỏa diễm, các bước luyện đan… Thì câu hỏi này luôn xếp ở cuối cùng. Tùy theo sự thấu hiểu sâu xa đan đạo bản thân tới đâu mà Đan môn sẽ tự xếp hạng ai mới là đệ nhất.
Trong Nhất Niệm tông có lời đồn rằng câu hỏi cuối cùng do đích thân Đan Ma Tô Mịch chất vấn, người chấm điểm cũng là ông. Bởi vì từng có người sau khi trả lời rằng đan đạo của bản thân là vì muốn phục sinh người thân, thì liền nhận được một cái thở dài đầy tang thương. Nếu chỉ là một huyễn cảnh không có ý thức thì sẽ không thể nào cộng hưởng với người tham gia thí luyện như thế được.
Hải Gia Ban là mỗi trong năm ngũ phẩm Đan sư ở Đan sơn, tu vi Ngưng Thần hậu kỳ. Khi nghe được câu hỏi chất vấn mình, y liền dứt khoát trả lời:
– Đan đạo của ta là nghịch thiên. Ta luôn muốn luyện ra một loại đan dược có thể giúp phàm nhân một bước thành tiên, bỏ qua tất cả cảnh giới. Làm những điều không thể, nghịch với phép trời, đó là nghịch đan đại đạo.
– Thiên là mái nhà của ngươi, nếu không có thiên, ngươi thậm chí còn không tồn tại, vì sao muốn nghịch?
– Ta…
Hải Gia Ban ấp úng, sau ba giây không có đáp án liền bị truyền tống ra khỏi Đan môn. Đứng nhìn thứ hạng của mình vẫn là thứ năm không thay đổi, thất vọng tràn trề, Hải Gia Ban để vật phẩm đặt cược lại rồi rời đi.
Kế đến cũng có vài ba người nối gót. Trong Đan môn chỉ còn lại sáu người tranh hùng với nhau.
– Đan đạo của ta sao?
Tôn Diệu Uy chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói:
– Đan đạo của ta là luyện đan thành dược thảo, trái ngược với quá trình luyện dược thảo thành đan mà chúng nhân vẫn thường thấy. Đan vốn là vật chết, dưới bàn tay ta sẽ hóa thành vật sống, thậm chí trồng trên mặt đất vẫn có thể đâm chồi nở hoa như cây cối bình thường. Theo ta, đây mới đúng là ý nghĩa của việc luyện đan, cải tử hoàn sinh!
– Thế nào là tử, thế nào là sinh? Ngươi cho rằng đan dược không có sinh mạng sao? Cảnh giới cửu phẩm đan sư vốn là luyện ra đan dược có linh trí. Còn như thập phẩm đan sư, thì viên đan dược thậm chí còn có thể hóa thành hình người rồi tu luyện. Ý tưởng của ngươi tuy tốt, nhưng quá bó buộc vào hai chữ “đan dược”. Tuy còn hạn chế, nhưng đan đạo này cũng rất đáng khen. Thông qua!
Âm thanh già nua vang lên. Tôn Diệu Uy bị truyền tống ra ngoài. Mọi người chỉ thấy thứ hạng của Tôn Diệu Uy từ thứ tư bỗng vọt lên vị trí đệ nhất. Quả không hổ là đệ tử ký danh của Đan Ma Tô Mịch.
Dù vậy, Tôn Diệu Uy vẫn điềm tĩnh chờ đợi. Vì gã biết Thạch Hạo và Âu Dương Hoa không đơn giản như vậy, nhất định có thể vượt qua mình. Còn tên ngông cuồng Độc Cô Minh kia, gã chưa hiểu bản lĩnh hắn tới đâu nên không dám đoán bừa.
Lại có thêm hai người bị truyền tống ra ngoài. Trong Đan sơn chỉ còn lại Thạch Hạo, Âu Dương Hoa, Độc Cô Minh và một nữ đệ tử tên là Tâm Lan.
Tâm Lan vốn xếp chót trong bảng xếp hạng nên chẳng mấy ai quan tâm. Tất cả chú ý được dồn vào cho ba gã đàn ông kia.
Trước khi trả lời câu hỏi, Âu Dương Hoa chắp tay hành lễ. Trong Nhất Niệm tông, gã là một trong số ít người biết giọng nói này là của Tô Mịch. Khác với những ải khác, ở câu hỏi đan đạo cuối cùng, Tô Mịch là người trực tiếp chấm điểm cho chúng đệ tử. Nhưng Tô Mịch là một người vô cùng công bằng và khắc khe, cho dù Âu Dương Hoa có là đệ tử của ông thì cũng không được ưu ái. Tại Mộng Thai, bắt buộc phải xưng tên, không được gọi sư phụ.
– Đan đạo của Âu Dương Hoa là một loại đạo mà luyện người thành đan, luyện đan thành người, người đan hợp nhất. Dùng thiên địa làm lò luyện, bản thân là dược liệu, không trung làm hỏa diễm, khoảnh khắc mở lò ra ta chính là tiên đan, cũng là đan tiên.
– Hay cho câu ta là tiên đan, cũng là đan tiên. Nhưng sau khi trở thành như vậy rồi, liệu ngươi có còn là Âu Dương Hoa không?
Âu Dương Hoa trầm mặc:
– Có thể không, nhưng dù biến thành cái gì, ta vẫn vĩnh viễn là một đan sư!
Sự cố chấp của Âu Dương Hoa với đan đạo đã lên tới mức tột cùng. Dù là người ghét y nhất như Điệu Vong Vô Nguyệt cũng phải thừa nhận điều ấy.
– Thông qua!
Âu Dương Hoa xuất hiện bên ngoài Đan môn. Lúc hắn vừa ra ngoài thì vị trí đệ nhất bảng bây giờ lại trở thành của hắn, còn Tôn Diệu Uy xếp nhì, thứ ba là A Ngưu, thứ tư Thạch Hạo. Riêng Tâm Lan nằm tận thứ mười, chưa hề nhúc nhích chút nào.
Tôn Diệu Uy bước tới chúc mừng hắn:
– Đan tử quả nhiên vẫn là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi. Tôn ta có chạy dài cũng không đuổi kịp!
– Đừng nói sớm, Thạch Hạo là người thâm sâu khó dò. Bình thường y chỉ quanh quẩn ở Nhất Niệm sơn, hoặc ra ngoài lịch luyện nên mặc dù biết thiên phú y rất cao, ta vẫn không chú ý tới. Cho đến hôm trước nghe thuộc hạ báo về có một đệ tử Ngưng Thần sơ kỳ chiếm vị trí đệ nhất của mình, ta cảm thấy thật không thể tin nổi. Sau đó, biết kẻ đó là Thạch Hạo thì ta chẳng còn băn khoăn gì nữa.
Âu Dương Hoa thở dài. Với đan đạo, hắn là một tín đồ, tình nguyện chết vì con đường này bất kỳ lúc nào. Ngoài mặt hắn luôn tỏ ra ngạo mạn, khinh người, song thực chất lại rất hứng khởi khi biết trong đan đạo xuất hiện thiên tài. Có thể giao lưu, đấu với nhau về đan đạo, đem đan đạo phát dương quang đại, đó là khát vọng cả đời của hắn.
Tôn Diệu Uy lắc đầu:
– Thạch Hạo đã đáng sợ, Độc Cô Minh càng đáng sợ gấp bội. Khai Nguyên cảnh mà trở thành đệ nhất Đạo môn, Niệm môn, bây giờ lại còn tranh đoạt ở cả Đan môn… Thật không hiểu nổi y là cái quái thai gì nữa…
– Hừm, càng là quái thai thì ta càng muốn đấu. Đan đạo của ta chục năm nay không có tiến triển chính vì thiếu đối thủ gây áp lực. Hy vọng lần này Thạch Hạo và Độc Cô Minh không khiến ta thất vọng…
Trong thế giới bọt nước, Thạch Hạo đã trả lời xong phần của mình.
Đan đạo của Thạch Hạo rất khác thường. Sau những lần lịch lãm bên ngoài Vô Nhật vương triều thì gã chợt nhận ra rằng đan dược không nhất thiết phải mang công dụng cứu người.
– Đan đạo của ta là diệt tuyệt! Lấy hoàng tuyền làm lò luyện, tử khí làm hỏa diễm, hủy diệt làm dược liệu, luyện nên một vô thượng độc đan. Độc đan vừa ra, thế gian không chúng sinh nào sống sót. Thành tựu vô thượng độc đế. Dùng độc đan phá vỡ luân hồi, phá vỡ tấm màn bao bọc thế giới này. Nếu chúa sáng thế là có thật, thì ta cũng muốn dùng độc giết chết y. Tự sáng tạo cho mình một thế giới độc dược.
Giọng nói tang thương bí ẩn cất lên:
– Chúng sinh đều diệt, vậy ngươi sống để làm cái gì?
Thạch Hạo mỉm cười:
– Đã là độc, thì phải độc đến tận cùng… Vì sao nhất định cứu người mới được xem là đan đạo? Con đường của ta, chỉ cần cuối cùng một mình ta còn sống là được…
– Thông qua!
Dường như Tô Mịch không muốn đôi co với gã, trực tiếp truyền tống gã ra ngoài. Khi thấy tên mình không hề xếp ở vị trí thứ nhất, mà thậm chí còn tụt phía sau Tôn Diệu Uy, Thạch Hạo có chút không phục.
– Chỉ vì đan đạo tiêu cực mà cho rằng ta không bằng Âu Dương Hoa và Tôn Diệu Uy sao?
Ở lần đầu tiên xông bảng Đan môn, Thạch Hạo từng nói sơ qua đan đạo của mình. Lúc ấy gã không dùng từ ngữ tiêu cực đến như vậy, nên Tô Mịch chỉ cho rằng đó là sự sáng tạo, cũng là một con đường lạ.
Bởi vì độc đan không hẳn là tà môn. Độc cũng như kiếm, tốt hay xấu phải phân định theo ý niệm của người dùng. Nếu Độc đan giết chết hàng vạn quân thù thì Độc đan chính là thánh đan, còn như Dược đan cứu phải một kẻ không đáng được sống thì chẳng khác gì tà đan. Độc tuy cực hung cực ác, nhưng đích hướng tới vẫn có thể là cực thiện cực lành…
Do thua nên Thạch Hạo mới không câu nệ nói huỵch toẹt đan đạo của mình, khiến Tô Mịch phản ứng.
Nhưng điều làm Thạch Hạo tiếc nuối nhất không phải thua cuộc mà là mất đi cuốn thượng cổ thư tịch đang nằm trên mặt đất. Vì tin tưởng mình sẽ thắng nên Thạch Hạo đã dùng nó làm mồi nhử, ép những kẻ khác phải đưa ra bảo vật tương xứng. Bây giờ gã đành chờ xem ai là người thắng cuộc. Giả dụ Âu Dương Hoa thắng thì gã tình nguyện bỏ ra cái giá lớn để giữ cuốn thư tịch kia lại.
Tâm Lan bước vào thế giới bọt nước, điều đầu tiên nàng ta làm là ôm quyền vái về phía trước ba cái, cung kính nói:
– Tâm Lan thay mặt phụ thân thỉnh an sư thúc!
Tiếng thở dài của Tô Mịch vang lên:
– Cao Phong ra ngoài vân du đã lâu, vì sao còn chưa chịu trở về. Bốn lão già chúng ta rất nhớ hắn…
– Phụ thân nói rằng chừng nào còn chưa trở thành cửu phẩm đan sư, người quyết không trở về.
– Cao Phong muốn chứng minh đan đạo của hắn là đúng. Thực ra, ta rất tán dương ý tưởng đó. Đan đạo của hắn so với ta thậm chí còn muốn cao minh hơn một phần. Nhưng ta e rằng chính chấp niệm này đã ngăn trở hắn trở thành cửu phẩm đan sư. Cũng giống như ta, ta muốn luyện hóa số mệnh thành đan dược, đoạt lấy thê tử từ trong Hoàng Tuyền. Chấp niệm này không thể thành sự thật, vì vậy ta vĩnh viễn không có cơ hội trở thành cửu phẩm.
Tâm Lan mỉm cười:
– Nhưng chẳng phải sư thúc vẫn quyết định giữ chấp niệm này đó sao? Người không muốn quên đi thê tử. Phụ thân ta cũng vậy, ông ấy cho rằng chỉ vì để tiến lên Cửu phẩm mà phải vứt bỏ tự tôn của mình, điều đó không đáng.
Tô Mịch như không muốn kéo dài câu chuyện, liền chuyển chủ đề chính:
– Đan đạo của ngươi là gì?
Tặng đậu