Đọc truyện Phượng Hí Cửu Thiên – Chương 115: Người không ngông cuồng uống thiếu niên
Rốt cuộc Thạch Hạo cũng đã tới, thấy mọi người đều đang chờ mình, gã cười vui vẻ:
– Xem ra các huynh đệ đồng môn dành cho ta rất nhiêu sự yêu thương…
– Đều là người nhà cả, không nên khách khí!
Đám người Điệu Vong Vô Nguyệt, Âu Dương Hoa bất đắc dĩ ôm quyền đáp lễ. Họ hiểu Thạch Hạo là người có khả năng cao nhất sẽ trở thành thiếu chủ, nên không muốn giữa đôi bên xảy ra hiềm khích. Nhưng Phượng Minh thì khác, hắn đáp lễ lại bằng một câu châm biếm:
– Thạch sư huynh là nhân tuyển cho ngôi vị thiếu chủ của Nhất Niệm tông đó ư?
Đây là việc được các ma tử ngầm hiểu, chứ thật tình trong chúng đệ tử vẫn không ai biết bản lĩnh Thạch Hạo nông sâu bao nhiêu. Nghe Phượng Minh nói vậy, vô số lời xầm xì bàn tán vang lên.
– Ồ, là ai đồn vậy?
Thạch Hạo cười tươi, cũng không muốn đối đầu với một kẻ có tiềm lực lớn như Phượng Minh.
Nào ngờ Phượng Minh lại lạnh lùng buông một câu khiến gã phải sửng sờ, nụ cười trên môi tắt hẳn.
– Ta cũng nghĩ đó là lời đồn, vì nhìn Thạch sư huynh khá tầm thường! Nhân tuyển thích hợp nhất cho vị trí thiếu chủ Nhất Niệm tông phải là ta…
Không chỉ Thạch Hạo và mấy vị ma tử trở nên trầm mặc, mà đám đệ tử cũng im bặt không ai dám lên tiếng. Nếu là kẻ khác thì họ sẽ chê bai tên đó quá ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, nhưng ở đây Phượng Minh đã chứng minh được tài năng của bản thân. Có thể phá vỡ kỷ lục suốt ba mươi năm mà Tô Hà thiết lập, đủ thấy luận về tài năng, hắn còn nhỉnh hơn nhiều ma tử ở đây một bậc.
– Thú vị, thú vị! Vậy ý Độc Cô sư đệ là gì?
Thạch Hạo vẫn kiềm chế.
Âu Dương Hoa cười nhạt:
– Ta cũng muốn nghe vị thiếu chủ tương lai này nói hắn cần gì. Muốn ra oai sao? Ngươi đừng quên ngươi chỉ là một tên đệ tử thấp hèn, ngay cả nội môn và ngoại môn cũng chưa từng đạt tới. Làm sao đủ tư cách đứng đây phân bua với ta, ta chưa giết ngươi đã là may!
Nhưng đúng lúc này Điệu Vong Vô Nguyệt hừ lạnh, quát lớn:
– Ai dám bảo chân truyền đệ tử của Tùng Âm ma tôn là thấp hèn? Tên bán nam bán nữ nhà ngươi động tới sư đệ của ta xem, ta có đào xuống mười tấc đất ở Đan sơn lên không?
Nghe vậy, Âu Dương Hoa hơi kinh ngạc, nhưng tức giận nhiều hơn vì bị Điệu Vong Vô Nguyệt gọi là “bán nam bán nữ”.
– Cái gì, chân truyền đệ tử?
Đám đông đệ tử xôn xao một hồi, nhưng việc này rất trọng đại, Điệu Vong Vô Nguyệt không có khả năng nói dối. Trong hơn một vạn đệ tử có mặt ở đây, tất cả đệ tử Thi sơn nhìn nhau dò xét, sau đó không ai bảo ai, đều đứng dạt sang một phía, ôm quyền cung kính vái Phượng Minh:
– Bái kiến Độc Cô sư huynh!
Điệu Vong Vô Nguyệt chắp tay sau lưng, vẻ mặt dửng dưng:
– Hiện tại là sơn chiến, nếu có kẻ nào dám bất kính với Độc Cô Minh, các ngươi sẽ làm thế nào?
– Động tới Thi sơn, giết!
– Giết!
Việc Thi sơn xuất hiện một thiên tài trác tuyệt là điều mà mọi đệ tử ở đây đều chờ đợi từ rất lâu rồi. Điệu Vong Vô Nguyệt dẫu tài năng nhưng cũng chỉ thắng được Tô Hà trên phương diện luyện thi. Còn Phượng Minh đã cho đệ tử Thi sơn thấy một tương lai sáng lạn hơn, một vị chân truyền đệ tử đủ khả năng so kè với hai quái vật là Tô Hà và Thạch Hạo. Dù trước đây bọn họ có ấn tượng không tốt về Phượng Minh, song hiện tại nếu ai dám động vào hắn, động vào niềm hy vọng của Thi sơn thì bọn họ không ngần ngại liều mạng.
Ở phía xa xa, đám người Mã Đằng, Thẩm Tư Thanh, Mộc Viễn đều đã tới nơi khi nghe tin tại Mộng Thai xuất hiện một thiên tài tuyệt thế.
Mà thiên tài đó không ai khác ngoài tên phế vật Độc Cô Minh họ thường mưu hại kia. Thậm chí, Điệu Vong Vô Nguyệt còn bố cáo Độc Cô Minh chính là chân truyền đệ tử thứ hai của Tùng Âm ma tôn.
Mã Đằng run rẩy, thẩm than phen này xong rồi, sẽ bị người kia báo thù không ngừng. Y tự hỏi không hiểu sao mình ngu như vậy, với sự sáng suốt bao lâu nay của tông chủ, không có khả năng chỉ nhận một người vì tiền, thậm chí còn phá vỡ môn quy.
Trái với Mã Đằng, Mộc Viễn tuy sợ nhưng vẫn có chỗ dựa là Tô Hà. Tại Nhất Niệm tông, Tô Hà vẫn là một cái gì đó bất khả xâm phạm.
Thẩm Tư Thanh khác với hai người, chứng kiến bộ dáng ngông cuồng không sợ trời không sợ đất của Phượng Minh, nàng ta hiểu ra trước đây Phượng Minh cố tình nhường nhịn mình. Lý do là gì? Hắn có thể ngông cuồng với cả Nhất Niệm tông, mà lại e thẹn trước mặt mình, chẳng lẽ hắn thích mình sao? Nghĩ đến đây hai má Thẩm Tư Thanh không khỏi ửng hồng.
Nếu Phượng Minh biết được suy nghĩ của Thẩm Tư Thanh thì chắc chắn sẽ không ngần ngại rút kiếm tự sát tại chỗ. Hắn làm ra vẻ nhường nhịn chỉ vì muốn giảm bớt sự cảnh giác của Thẩm Tư Thanh để làm đại sự, hoàn toàn chẳng có tình ý gì ở đây.
Phượng Minh nói:
– Nếu hôm nay chỉ đơn thuần so kè vị trí trên bảng xếp hạng Đan môn thì quá buồn tẻ. Hay vậy đi, chúng ta cá cược một phen, mấy vị ma tử thấy thế nào?
Âu Dương Hoa cười lạnh:
– Được thôi, Độc Cô sư đệ đã muốn thì ta chiều…
Nói đoạn Âu Dương Hoa lấy ra một hộp gấm nhỏ. Vừa mở nắp hộp gấm, một ngọn lửa màu xanh bùng lên, tuy là lửa nhưng nó không hề đem lại cảm giác nóng rát mà khiến người ta thoải mái dễ chịu vô cùng.
– Đây là một phần lửa nhỏ của Thanh Liên Địa Tâm hỏa, độ mạnh đạt tới Ngũ Sắc, có thể duy trì ba mươi năm không tắt. Về phần Thanh Liên Địa Tâm hỏa thì các ngươi cũng biết về độ trân quý của nó rồi, không mất công ta giải thích.
Từ vạn cổ đến nay, qua quá trình ngưng tụ áp súc trong nhiều môi trường khác nhau, những ngọn lửa thông thường có khả năng biến thành dị hỏa.
Dị hỏa này có đặc tính riêng biệt, tồn tại gần như vĩnh cửu, dựa theo độ mạnh yếu mà người ta tạo ra một bảng xếp hạng. Thanh Liên Địa Tâm hỏa là một loại dị hỏa được sinh ra trong những đóa Thanh Liên vạn năm tuổi. Tỷ lệ xuất hiện của nó rất thấp, cứ mười vạn đóa Thanh Liên thì chỉ một đóa bùng cháy hóa thành dị hỏa.
Thanh Liên Địa Tâm hỏa trong tay của Âu Dương Hoa tuy không phải chân chính, chỉ là một phần chiết tách nhưng cũng rất trân quý. Trong luyện đan nếu có thể dùng loại hỏa diễm trong giai đoạn “tẩy uế” thì trọc khí sẽ bị gột rửa hoàn toàn, xác suất nổ lò gần như bằng không.
Đám người Tôn Diệu Uy, Hải Gia Bang đều nhìn ngọn lửa xanh bằng ánh mắt thèm khát. Cả Thạch Hạo cũng tỏ ra rung động, không ngờ Âu Dương Hoa chơi lớn như vậy.
Thạch Hạo cười cười, lấy ra một cuốn sách nhỏ cũ nát:
– Đây là một cuốn thượng cổ thư tịch ghi chép về các bí phương. Trong đó thậm chí còn có bí phương của Ích Thọ đan mà bát phẩm đan sư mới luyện ra được. Tuy chúng ta không đến trình độ đó, nhưng dùng nghiên cứu thì sẽ thu hoạch được không ít kiến thức.
Thượng cổ là thời đại huy hoàng của đan đạo. Trong thời đại này cửu phẩm đan sư nhiều vô số, thập phẩm cũng có mấy người. Chỉ cần là người yêu quý đan đạo, nghe nhắc tới bí phương của thời thượng cổ chắc chắn sẽ thèm thuồng đến nhỏ dãi.
Đám người Tôn Diệu Uy và Hải Gia Băng đều là ngũ phẩm đan sư, tiền tài rất nhiều. Không mấy khó khăn đã lấy ra được vật phẩm tương xứng.
Đến lượt Phượng Minh, hắn cười cười:
– Ta không có gì nhiều, một bộ Thiên Thi được không?
Phượng Minh vừa dứt lời, sắc mặt Điệu Vong Vô Nguyệt đã trắng bệch. Gã ta chưa biết Phượng Minh có thể tạo ra Tuyệt Thi. Hôm nay đang tu luyện thì đột nhiên được Tùng Âm ma tôn gọi đến thông báo đã thu nhận Phượng Minh làm chân truyền đệ tử, phải mau chóng đến Mộng Thai giúp đỡ, không thể để Thi sơn bị mất uy danh. Gã rất tin tưởng sư phụ nên không tò mò tra hỏi, cứ như vậy đi thẳng đến Mộng Thai.
Mỗi bộ Thiên Thi xuất thế đều là sự kiện trọng đại của Thi sơn, công lao đủ lớn để trở thành thiếu chủ. Ngay cả năm vị trưởng lão cũng rất hiếm người luyện thành. Vậy dám đem Thiên Thi làm vật phẩm, tên này muốn chết sao?
Mã Tư Thuần cười khúc khích:
– Tuy ta không tham gia, nhưng vẫn muốn hỏi Độc Cô sư đệ đưa ra được Thiên Thi sao?
– Tất nhiên được!
Phượng Minh thản nhiên đáp:
– Nếu ta không giao ra được Thiên Thi thì cứ lấy mạng của ta. Nhưng vị trí đệ nhất nhân này ngoài ta ra chẳng ai động vào được. Các ngươi vui mừng thế làm gì?
– Được được, khẩu khí rất khá, lâu lắm tông môn mới có một kẻ cuồng vọng như ngươi. Bắt đầu xông bảng thôi!
Âu Dương Hoa hừ lạnh, đi thẳng vào Đan môn. Đám người Hải Gia Ban, Tôn Diệu Uy lục tục bước theo.
Thạch Hạo thì nhìn Phượng Minh chằm chằm, thấy trong ánh mắt của hắn toàn là địch ý. Thầm nghĩ chắc Phượng Minh muốn lấy mình để lập uy.
– Chúc may mắn! Nếu ngươi thất bại mà không giao ra được Thiên Thi, dù ngươi có Điệu Vong Vô Nguyệt bảo vệ, cũng không thoát khỏi cái chết đâu!
– Người may mắn là ta, ngươi thì hôm nay gặp xui xẻo rồi!
Sau mấy câu khích tướng, Phượng Minh và Thạch Hạo đồng thời bước vào Đan môn.
Ở bên ngoài hơn vạn đệ tử, Điệu Vong Vô Nguyệt, Mã Tư Thuần, còn có đám Mã Đằng, Mộc Viễn, Thẩm Tư Thanh rất trông đợi vào màn so đấu này.