Phương Bắc Của Tôi

Chương 55: H (Giảng hòa)


Tôi lảo đảo theo sát phía sau Tập Hiểu Bắc, thảm cỏ sắc bén rạch không biết bao nhiêu vết trên da thịt mà chẳng hề hay biết, bóng lưng có chút trầm trọng của anh cho tôi cảm giác rất khác thường, tôi không nhịn được xông lên ôm eo anh, anh quay phắt đầu lại, không ngoài dự đoán, nước mắt giàn giụa.

Tập Hiểu Bắc buông dây cương của Húc Nhật Kiền, tàn nhẫn kéo căng ngọn roi, tôi ngạt đến không thở nổi, liều mạng siết chặt eo anh.

“Quản Giang Đào, coi như em lợi hại! Tôi đã suýt tưởng em chết rồi em biết không, em quẹt lần thẻ lần cuối ở Bắc Kinh rồi bặt vô âm tín, về quê em không thấy, về quê tên họ Dư cũng không thấy, tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao em mua vòng tay mấy nghìn tệ, không biết tên vô lại xui xẻo nhà em có bị giết người cướp của hay không? Ngày nào tôi cũng hối hận muốn chết, vậy mà con rùa khốn khiếp này dám trốn ở chỗ mẹ nghỉ ngơi lấy sức, tôi, tôi…”

Tập Hiểu Bắc đau lòng thật sự, anh giật roi trên cổ vứt ra ngoài rồi đè tôi xuống đất. Cỏ dại cao nửa mét trông như mũi tên, chúng đồng loạt đâm vào lưng với mông tôi, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mình vang vọng khắp thảo nguyên hoang dã, Tập Hiểu Bắc ngừng một chút, kéo tôi lên, dùng chân giẫm bằng cỏ dại.

Tôi đúng là một tên điếc không sợ súng! Chợt nghĩ tới phim “Cây cao lương đỏ”, đôi chân đi boots vừa to vừa dài đang dẫm lên cỏ của anh cũng phải một chín một mười so với Khương Văn đẹp trai đóng khố nhìn xuyên thấu, tôi vứt nốt mảnh vải vụn còn sót lại trên người, xông tới đè Tập Hiểu Bắc xuống chiến trường anh vừa thu dọn.

“Quản Giang Đào em muốn chết à!” Tập Hiểu Bắc nằm trên đất, nắm lấy thằng em hưng phấn của tôi, khinh thường nói: “Có tin tối nay tôi thiến em không?”


Tôi cũng không biết mình bị làm sao, chẳng hề sợ anh uy hiếp, tuy anh vừa quật tôi một trận, thế nhưng tôi có đủ tự tin vào cơ thể hai tháng béo lên năm cân này áp nổi cơ thể gầy trơ xương của anh. Tôi vươn người gặm cắn yết hầu Tập Hiểu Bắc, sau một hồi đầu óc đã nhanh nhạy hẳn: “Người không đúng trước là ba nhé, là ai nói sẽ mặc con xử trí?”

Tập Hiểu Bắc giận dữ, trừng mắt nói không nên lời, tôi luồn tay vào trong áo anh khẽ xoa nắn đầu v*, cả người anh căng thẳng, hừ một tiếng, tôi lui ra ngoài nắm mũi anh: “Anh, phải tự cởi quần áo hầu hạ người đàn ông của mình chứ?”

Trong sắc trời mờ tối, đôi mắt Tập Hiểu Bắc sáng như hai vì sao, anh giằng tay tôi ra, hai ba nhát đã cởi sạch, nằm xuống mở rộng tứ chi, dửng dưng không thèm nhìn tôi lấy một cái: “Làm không nổi thì bảo tôi một tiếng, tôi làm thay em.”

Thực sự là xa cách quá lâu, tôi đưa tay vào cửa sau của anh khuấy đảo mấy cái, mở rộng qua loa rồi vọt vào. Dù làm chuyện gì đi chăng nữa Tập Hiểu Bắc cũng không giả vờ giả vịt, kể cả nằm bên dưới. Từ lúc bắt đầu thống khổ cau mày đến khi nhẹ giọng rên rỉ, sau lại cong eo đón nhận để tìm kiếm sung sướng, không mất bao nhiêu sức lực, tôi đã thoải mái tiết ra trong tiếng kêu hút hồn và gương mặt mê đắm của anh. Thế nhưng lúc nãy chạy nhanh quá đã tiêu hao không biết bao nhiêu thể lực, bị anh đoán trúng thật bất hạnh, mềm oặt ngã lên người anh thở dốc, không động đậy được nữa.

Tập Hiểu Bắc véo má tôi: “Đã không tiến bộ chút nào mà còn chẳng chịu nhường?”

Tôi lăn từ trên người anh xuống bên cạnh, “Anh thử chạy hùng hục như em vừa làm lúc nãy xem, cưỡi ngựa nói chuyện thì chẳng không đau thắt lưng.”

Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ chúng tôi, tôi nghiêng người sang ôm anh: “Lạnh.”

Tập Hiểu Bắc tựa như không nghe rõ, nắm lấy cậu em mềm nhũn của tôi bắt đầu xoa nắn, khẽ nói: “Làm sẽ không lạnh.”

“Em hết sức rồi.”


“Vậy tôi làm thay em.”

“Em vẫn lạnh.”

“Em kêu thay tôi có được không, vậy cả hai sẽ không lạnh.”

Tập Hiểu Bắc trở mình khóa ngồi trên người tôi, đỡ lấy cậu em cứng rắn của tôi rồi chậm rãi ngồi xuống, ngừng một lát rồi bắt đầu lên lên xuống xuống. Phía sau anh là thảo nguyên rộng lớn đen như mực, trên đầu là bầu trời rộng lớn vô biên, điểm thêm vài ngôi sao có thể vươn tay bắt lấy, sương mù ướt át màu xám bạc quẩn vào người, tôi chợt cảm thấy thế gian không có gì có thể quấy rầy tôi nữa, cũng không muốn so đo bất kì chuyện gì. Đỡ lấy eo anh, cảm nhận chuyển động của anh, tôi thấy sức lực đang dần quay trở lại. Tập Hiểu Bắc hăng hái đung đưa vòng eo gầy nhẳng trên hông tôi, tôi thừa cơ đâm mạnh lên, nhịp điệu của anh lập tức rối loạn.

“A!” Ý xấu của tôi làm anh kêu to một tiếng, bắt đầu dùng sức đâm vào thân thể anh. Anh ngồi không vững, nắm lấy vai tôi, không nhịn được phải kêu lên: “Man tử, man tử…”

Tôi ngừng lại, “Xin em.” Anh lại bắt đầu muốn tự cấp tự túc nên tôi phải giữ chặt lại.


“Xin em.”

Mắt Tập Hiểu Bắc mê mang, thân thể bị dục vọng thiêu đốt nóng bỏng, anh khẽ cắn răng, nhắm mắt lại nói rõ từng chữ: “Quản tiên sinh, xin em đó!”

Không biết ai là ngựa của ai, cũng không biết rốt cuộc ai cưỡi ai, lúc chúng tôi cùng bắn ra dục vọng thì đã không phân biệt được tiếng ai gào thét khắp không gian nữa. Húc Nhật Kiền đang ăn cỏ ở phía xa sợ quá chạy tới, nghi hoặc đi xung quanh hai người đang ôm lấy nhau, Tập Hiểu Bắc lập tức đè tôi xuống đất, cất tiếng cười to: “Húc Nhật Kiền, lại đây cắn mông hắn, hắn bắt nạt tao!”

Tập Hiểu Bắc mặc xong quần áo rồi gỡ trên lưng ngựa xuống cái chăn để quấn tôi vào, anh gian nan trèo lên lưng ngựa, ôm chặt tôi trong lòng. Húc Nhật Kiền đi vừa chậm vừa vững vàng, tôi ngả vào hõm vai Tập Hiểu Bắc, nhìn bầu trời đầy sao, nói: “Anh, em sẽ không chạy nữa. Dù cho có chuyện gì xảy ra, em vĩnh viễn không chạy.”

“Xin lỗi”, Tập Hiểu Bắc cúi đầu hôn đỉnh đầu tôi “Sau này tôi sẽ không cho mình cơ hội nói lại hai chữ đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.