Sau khi bị mẹ ruột trừng trị một trận, tôi mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, nhưng không ngờ lại nhanh tới vậy. Chạng vạng một ngày đầu thu, tôi đứng dựa vào xà đơn làm công tác khai thông tư tưởng cho cậu học sinh lớp một Ba Đặc Nhĩ. Nghe nói con ngựa nhỏ của em bị bệnh chết, rất khổ sở.
“Chỉ cần em luôn nghĩ về nó, nó sẽ không bỏ em đi…”
Tôi cúi người lau nước mắt cho em, em đột nhiên ngẩng đầu chỉ ra phía sau tôi. “Thầy, chỉ cần em vẫn nhớ đến nó, nó sẽ lớn lên thành một chú ngựa to như Húc Nhật sao?”
Tôi từ từ xoay người, thấy một người một ngựa đang đứng dưới ánh tà dương. Tập Hiểu Bắc mặc áo khoác da nàu nâu sẫm, quần bò nhét trong boots, im lặng nhìn tôi. Húc Nhật rất hưng phấn, bốn vó giậm vòng vòng tại chỗ, vậy mà anh vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng nó, cao lớn bất động.
Cả đời tôi chưa thấy người ngựa nào anh tuấn như vậy, bóng của anh và Húc Nhật được phản chiếu lại dưới ánh tà dương vàng óng rực lửa, đẹp đến nỗi vạn vật khắp đất trời đều ảm đạm mất sắc.
Thảo nguyên đột ngột nổi gió lớn, tôi chợt thấy kiệt sức, ngã trái ngã phải như bị mộng du đi về phía Tập Hiểu Bắc, đến khi chỉ còn cách hai mét, hồn vía tứ tán khắp nơi lập tức quay về, bởi vì tôi phát hiện bạn học Tháp Lạp đang cầm trong tay một cây roi ngựa thật dài, cán roi với ngọn roi dài xấp xỉ… Dù sao tôi cũng đã lăn lộn trên thảo nguyên mấy tháng, lập tức nhận ra anh không cầm roi đua ngựa thông thường mà cầm roi huấn luyện. Húc Nhật là con ngựa cao cấp nhất, đâu cần huấn luyện nữa, cả người tôi run lên, không hề nghĩ ngợi đã quay đầu co chân chạy.
Bởi Tập Hiểu Bắc và ngựa của anh chặn ở cổng chính nên tôi chỉ có thể điên cuồng chạy về phía cổng sau, ngày nào cũng rèn luyện thân thể với bọn trẻ nên tôi thấy mình chạy như một con linh dương mạnh mẽ, xinh đẹp mà điềm tĩnh, dù sau lưng đang có một con sư tử đuổi theo.
Húc Nhật không nhanh không chậm theo sát tôi, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách mấy mét. Sau đó tôi mới nhận ra mình thật ngốc, nếu như mãi làm rùa rụt cổ trong trường học, Tập Hiểu Bắc có thể làm gì tôi trước mặt bọn trẻ con chứ? Giờ tôi đã nghĩa chẳng từ nan chạy vọt vào thảo nguyên mênh mông rộng lớn như anh mong muốn.
Xem ra tôi chỉ có tiềm chất của Lưu Tường chứ tuyệt đối không thể làm Vương Quân Hà, mới cách trường học không bao xa đã thở không ra hơi, càng chạy càng chậm. Rốt cuộc đến khi tôi dừng bước hai tay chống gối thở hổn hển, tiếng “vút” chói tai mà dứt khoát đột ngột vang lên sau lưng, áo thể thao lẫn áo phông bên trong đều rách toác, da dẻ đau rát.
(*) Lưu Tường với Vương Quân Hà là hai vận động viên điền kinh nổi tiếng của Trung Quốc, Lưu Tường thường thi đấu ở bộ môn chạy 100 mét, còn Vương Quân Hà thường thi đấu ở bộ môn chạy 10.000 mét. Ý Quản Giang Đào là anh chỉ chạy được một đoạn ngắn giống Lưu Tường chứ không có sức để chạy như Vương Quân Hà =)))
Tôi hoảng sợ hét to một tiếng rồi nhảy dựng lên, xoay người lại thì thấy Tập Hiểu Bắc đang cuốn ngọn roi thành từng vòng vào tay, mặt không cảm xúc hất hàm với tôi: “Tiếp tục chạy cho tôi.”
Áo sau lưng đã rách một mảng lớn, gió trên thảo nguyên rót đầy vào người khiến tôi trông như một lá cờ đang bay phấp phới. Mồ hôi thấm ướt mắt, phía trước mơ màng, tôi ngã nhào, chưa kịp ngồi dậy thì lưng đã trúng thêm một roi, tôi không thể khoan dung với dáng chạy hai bên hai cây cờ của mình được, quá thảm, thế là dứt khoát cởi áo, để thân trần chạy trốn.
Tôi càng chạy càng chậm, số lần dừng lại cũng càng ngày càng nhiều, mỗi lúc dừng, roi của Tập Hiểu Bắc sẽ quật chuẩn xác lên người tôi, sau đó nhìn tôi vượt qua nỗi sợ hãi đau đớn khi bị roi quất vào người. Đến khi quần thể thao cũng bị quật thành vải vụn, tôi không chạy nổi nữa, toàn thân miêu tả đúng cảnh vừa chạy vừa ở truồng.
“Anh, em thật sự không chạy nổi nữa, anh để em thoải mái đi.” Tôi co người ngã xuống thảm cỏ, ngẩng đầu cầu xin. Húc Nhật đi xung quanh tôi hai vòng, Tập Hiểu Bắc giương tay một cái, roi vung lên giữa không trung rồi hạ xuống, ngọn roi quấn chặt lấy cổ tôi. Anh xuống ngựa, một tay giữ dây cương của Húc Nhật, một tay giữ dây cương của tôi, không thèm quay đầu lại mà đi sâu vào trong thảo nguyên.